Raenadi vốn muốn nhiều hơn thổ lộ nỗi lòng, thấy bộ dáng Tiffia như thế cũng không tiện làm khó, cẩn thận đổi chủ đề:
– Khi đến đây, cô bảo rằng thấy được dòng sông, rừng cây, núi non trập trùng, còn có cả mây bay?
Tiffia gật đầu, đáp:
– Phải. Không biết cảnh tượng như vậy… thật là ở trong một hang động sao?
– Không phải đều là thật. Nhưng hang động, dòng sông, chắc chắn là thật.
Tiffia có điều suy nghĩ. Nhớ lại cảm giác bất lực khi vừa rơi xuống sông, cô không khỏi rùng mình một đợt.
– Con sông đó…
– Có thể xem là nơi tẩy rửa linh hồn của một yêu tinh. Tộc chúng ta là rất chú trọng tới linh hồn của một sinh linh, lấy làm cốt lõi của gần như mọi hành động lẫn suy nghĩ. Đáng tiếc là, càng rời xa nguyên tộc, các yêu tinh lại càng xem trọng hơn sự trong sạch của thân thể mà quên mất chăm chút linh hồn.
Raenadi nói xong, nhìn Tiffia chằm chằm, vẻ soi mói, khiến cô không khỏi cả người cứng đờ, trở nên thật lúng túng. Hồi lâu, cô ta cất tiếng:
– Cô đối với linh hồn cũng không phải là có nhiều sự để ý, ấy thế mà còn trong sạch đến vậy?
Tiffia không hiểu, lộ vẻ mờ mịt. Raenadi hơi suy nghĩ, đổi câu hỏi:
– Là một tinh linh thuật sư, cô hẳn đã ký kết khế ước với tinh linh rồi. Có thể làm tinh linh đó hiện ra chứ?
Tiffia nghe vậy thì có chút khó xử, hỏi lại:
– Có thể. Nhưng cần toàn bộ sao? Tôi không chắc bản thân có thể làm được.
Raenadi không có ngạc nhiên, chỉ bảo:
– Đừng xem nhẹ chính mình. Cứ làm đúng sức bản thân có là được.
Tiffia gật nhẹ đầu, không chần chừ thêm liền lấy ra quả cầu đen.
– Jaar.
Gọn một lời, từ quả cầu lập tức tuôn ra một làn khói đen rơi trên mặt bàn, nhanh chóng hóa thành hình dáng một con mèo.
– Thật sự là Jaar.
Raenadi cười nói, hơi đưa tay muốn xoa đầu con mèo thì Tiffia đã tiếp tục:
– Kalr.
Trước hết là một tiếng sủa vẻ hào hứng, từ quả cầu đen liền xông ra một đoàn khói tím hợp lại thành một con sói hai chân chạy vòng quanh.
– Còn có cả Kalr! – Raenadi lộ vẻ ngạc nhiên.
– Solr.
Không làm mất nhiều hơn vài giây, từ quả cầu đen lại bay tới một đoàn khói nhưng là màu trắng, chẳng mấy chốc biến thành một hàm răng. Hàm răng vừa xuất hiện, còn chưa kịp có biểu hiện gì thì đã bị con sói tím nhào tới ngoạm chặt.
– Ng-ng-ngươi tên chó n-này!
Raenadi bộ dáng hiện rõ sự bất đắc dĩ. Cô nàng rõ ràng là không ngờ tới tình huống như thế. Dù vậy, sau hồi lâu, cô ta vẫn là thốt lên được thành tiếng:
– Còn… còn nữa sao?
– Còn có ba tinh linh. – Tiffia thành thật đáp.
Cả người Raenadi cứng đờ. Cô nàng sau đó sực nhớ gì đấy, vẻ lúng túng lay dậy mèo Jorz đang nằm trên đùi mình.
– Thôi nào… Ta còn chưa có sướng đủ…
Mèo Jorz vẻ bực tức cùng ngao ngán bảo. Raenadi thấy thế thì phát bực, dứt khoát nắm cổ con mèo tam thể ném lên bàn, gắt:
– Ngươi con mèo này còn có thời gian hưởng thụ sao?!
Mèo Jorz bị ném lên bàn đầu tiên là hoảng hốt quan sát khắp nơi. Cũng may là ông ta đã đoán trước được tình huống hiện tại, rất nhanh liền có lời:
– À, đây đúng là thời vận đã tới của tộc yêu tinh. Ha ha. Cô chắc chắn là sẽ bị giam ở đây thêm mấy mươi vạn năm nữa rồi.
Raenadi chờ đợi không phải là lời trêu chọc này, bực tức mắng:
– Ngươi con mèo này còn đùa được. Ta đây chẳng phải là muốn khiến cô ta chịu thiệt mới có cơ may rời khỏi đây?
Tiffia nghe vậy thì giật mình, liền có ý né tránh, vô thức cả người ngả về sau.
Raenadi cũng lập tức phát hiện lời của mình không đúng, vội bảo:
– A-! Không cần lo lắng. Ta chỉ mắng con mèo một tiếng thôi. Bổn phận, là không thể nghịch.
Tiffia khó mà tin được, nhưng vẫn ngừng lại cử chỉ thất lễ của mình.
Raenadi lúc này cũng không có thời gian để ý nhiều tới Tiffia, quay sang mèo Jorz, vẻ gấp gáp nói:
– Đại Chính thần Realm đã biết chuyện này? Không đúng. Ngài ấy rất có thể chính là người đứng sau chuyện này. Cũng không đúng. Ngài ấy đâu có lý do làm chuyện phiền phức như thế.
Mèo Jorz vung vẫy cái chân trước, vẻ chán ghét bảo:
– Đừng có đi đoán lung tung. Cứ theo bổn phận của mình mà làm là được. Tính toán của một Đại Chính thần, ta và cô có thể đoán tới sao?
Raenadi vẻ mặt cứng đờ, sau lại thành bật cười thật lớn. Trông thì rõ ràng cô nàng đang cố làm chính mình bình tĩnh.
– Phải. Không đi đoán. Cứ theo bổn phận tận lực làm việc là được… Nhưng còn ta…
Raenadi chực khóc, quay mặt đi, vùi đầu vào lưng con bằng mã. Con bằng mã thấy thế cũng không có lộ vẻ khó xử, chừng như đã quen với chuyện này, cọ cọ đầu bên vai cô nàng như đang vỗ về.
Tiffia ngồi trơ ra ở một chỗ, không tránh khỏi có cảm giác chính mình vừa gây ra tội lỗi gì đó, hoặc có khi chính cô chính là hiện thân của tội lỗi.
Lúc này, mèo Jorz quay sang, nhìn một lượt ba tinh linh còn đang hiện thân, xong thì đối với Tiffia bảo:
– Không ngờ cô lại cả gan dọa cả tiền bối của mình như thế.
– Tôi không có-
Tiffia có chút bối rối, không nói nên lời. Cô đối với chuyện này hoàn toàn là chẳng biết mô tê gì. Hơn cả, cô sao ngờ được rằng chính mình chỉ là làm hiện thân vài tinh linh lại có lực sát thương lớn đến vậy.
– Trở về đi.
Tiffia lên tiếng. Con sói tím và hàm răng trắng dính vào nhau, không nói một lời lập tức biến thành từng làn khói nhập trở lại vào quả cầu. Riêng còn Jaar, hắn ta quay sang Raenadi mắng một câu:
– Phế vật.
Rồi mới nhảy bổ vào trong quả cầu.
Mèo Jorz lúc này chừng không nhịn được nữa, ngả ngửa ra cười ha hả. Ông ta không chút nào giữ hình tượng, càng không kiêng nể ai cả.
Raenadi đang nức nở nghe tiếng cười càn rỡ của mèo Jorz cũng là không chịu nổi, vùng quay sang, một tay túm lấy ông ta giơ lên đập xuống bàn kêu cái bốp, lập tức khiến con mèo tam thể im bặt, cả người thừ ra trên bàn như đã chết.
– A-!
Tiffia hốt hoảng thốt, vội vàng chồm tới xem xét, phát hiện mèo Jorz vẫn ổn thì mới thở phào một hơi. Ông ta xấu tính là thật, nhưng cũng là linh thú, lại còn giúp cô không ít chuyện, thật chẳng đành lòng nhìn ông ta chịu tổn thương quá lớn.
– Đừng để ý tới con mèo đó. – Raenadi vẻ hậm hực lên tiếng – Hắn ta đối với chuyện này đã quen rồi. Sau này có chuyện cô cứ thẳng tay đập là được.
Mèo Jorz đang nằm yên như chết, nghe vậy thì bật dậy, mắng:
– Này cô dạy hư cô ta. Nếu cô ta nghe theo thật thì làm thế nào?!
– Đó là chuyện của ngươi.
Raenadi thốt, mặt rõ ràng là không thèm quan tâm.
Tiffia lúc này chợt cười khì một tiếng, sau lại thành từng tiếng khúc khích. Cô không hiểu sao đối với cảnh tượng trước mắt này cảm thấy rất thú vị, rất đáng thưởng thức.
– Tiền bối, ngài rất thân với mèo Jorz sao? – Tiffia hỏi.
Raenadi không vội đáp mà đưa mắt liếc nhìn mèo Jorz một chút, bảo:
– Không dám nói thân. Ta với hắn ta chỉ là có quen biết, thêm vài lần gặp gỡ với cùng chiến đấu mà thôi. Nói tới, không nhờ công hắn ta, ta cũng chẳng phải chịu tội ở đây.
Tiffia lộ vẻ ngạc nhiên, thắc mắc:
– Mèo Jorz có liên quan tới chuyện đó?
– Được lợi lớn nhất trong chuyện đó là hắn ta. – Raenadi vẻ giận dữ thốt, cũng rất nhanh đè xuống cảm xúc của mình – Hắn ta sau đó vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây kiếm thêm chỗ tốt từ ta.
– Chẳng phải là sợ cô quá cô đơn, sinh ra nhiều ý nghĩ tiêu cực sao.
Mèo Jorz cười ha ha chen vào một câu. Đáp lại lập tức là bàn tay của Raenadi vươn tới nhưng ông ta đã đoán trước, lách người tránh thoát.
Tiếc là không thoát được, lần nữa bị giơ lên cao đập xuống.
– Cô… hành hạ mèo! Đánh linh-
Mèo Jorz mắng lên, thấy bàn tay của Raenadi chực đưa tới liền ngậm chặt miệng lại. Thấy con mèo tam thể đã chịu an phận, cô nàng mới thở hắt ra một hơi, đối với Tiffia cất tiếng:
– Đừng nói về ta nữa. Nói chuyện của cô đi. Ba- à, sáu tinh linh, cô là làm thế nào đạt tới? Ba tinh linh còn lại gồm những ai?
Tiffia nghe hỏi tới mình thì thu ý cười lại, vẻ nghiêm túc đáp:
– Kì thực, là sáu tinh linh đó tự tìm tới tôi. Ban đầu vốn chỉ nên có một tinh linh sẽ ký kết khế ước, sau họ lại đạt thành nhất trí, cả sáu quyết định đi cùng với nhau. Ba tinh linh còn lại gồm có Mesir, Toar và Yher. Tôi hiện tại vẫn chưa có chân chính kết nối tới họ.
Raenadi có điều suy nghĩ, lại bảo:
– Nói vậy, cô định thuần phục cả sáu tinh linh này?
Tiffia có hơi bối rối, vội đáp:
– Cũng không phải. Đây kì thực… là bất đắc dĩ. Tôi khi ấy cũng không có nhiều kiến thức về chuyện này, chỉ tùy theo chuyện tới đâu thì tới.
Lúc này mèo Jorz mới chen vào, vẻ mặt hiện đầy kiêu ngạo nói:
– Tiết lộ cho cô biết, cô ta trước khi vào thế giới tinh linh thì vẫn là một Nihr.
– Sao cơ?
Raenadi không chỉ đơn giản là ngạc nhiên, mà là giật mình. Quay sang Tiffia, cô ta vẻ khó mà tin được hỏi:
– Lời của hắn ta là thật?
Tiffia đối với tình huống này không tránh khỏi khó xử, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, đáp:
– Là thật.
– Này… vượt quá tầm hiểu biết của ta.
Raenadi cắn răng nói, hơi có vẻ không cam lòng.
– Nên ta nói rồi. Cô cứ an tâm ở lại đây thêm vài chục vạn năm nữa đi.
Mèo Jorz không từ bỏ cơ hội thêm dầu vào lửa. Nhưng giờ Raenadi lại chẳng có dư hơi sức mà để ý tới ông ta, chỉ quăng đến ánh mắt giận dữ xong liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Tiffia khó khăn thở hắt một hơi. Cô quả thực không có ý gây phiền phức cho Raenadi, nhưng xem ra riêng sự tồn tại của bản thân cũng đã khiến cô ta không dễ sống rồi. Mà thật, Tiffia chỉ mong rằng Raenadi không có vì chuyện này làm khó cô.
Đối với ba lợi mà Raenadi sắp ban cho, Tiffia là rất có chờ mong. Sách kỹ năng và bảo vật thì cô chưa có nhiều lắm sự hứng thú, nhưng chỉ riêng gia tăng Thần cấp và ngọc thô từ năng lượng tinh linh tinh thuần cũng là đủ để cô phấn khởi vô cùng. Đây là giúp bù đắp rất nhiều cho cô khoảng cách so với mấy người đồng đội của mình.
Nhất là Turan. Tiffia không có quên rằng chính mình phải trở nên hữu dụng thì mới được cậu ta để tâm tới, không thì sẽ lạnh lùng vứt bỏ ngay. Cô thấy được ở cậu ta khả năng đó. Cái gì mà cậu ta cầm lên được thì chắc chắn sẽ bỏ xuống được. Mơ hồ rằng, thế giới mà cậu ta đang sống, cô là không thể nào tưởng tượng nổi.