Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 4

– Oáp…

Turan ngáp một hơi dài rồi vươn vai, căng người một hồi xong mới đứng dậy khỏi giường. Nó nhìn qua chiếc đồng hồ trên bàn, xác nhận đúng sáu giờ sáng. Vậy là hôm nay nó lại tiếp tục thức dậy đúng giờ đã định. Có vẻ như việc luyện tập của nó đang mang lại kết quả khả quan.

Tiếng gõ cửa, Turan vừa nghe thấy. Đó là những tiếng gõ rất nhẹ và ngập ngừng. Turan không hiểu lắm ý nghĩa của chúng nhưng nó chắc chắn rằng có người đang đứng ngay ngoài cửa. Nó định đoán tên người đó nhưng lại thôi, quyết định cất tiếng:

– Ai đấy?

– Hí!

Tiếng rít lên đầy hốt hoảng của một cô gái. Giờ thì Turan đã đoán chắc được người bên ngoài không ai khác ngoài Oviar cả. Nhưng nó lại thắc mắc lý do cô ta đến tìm mình. Suy nghĩ nhiều cũng chẳng giúp ích được gì, Turan vội vàng thay quần áo, nói với ra:

– Đợi chút tôi ra ngay.

Turan mở tủ đồ của mình, chọn đại một cái áo sơ mi sờn, mặc gọn vào rồi chạy ngay ra mở cửa. Bên ngoài, Oviar đang đứng đợi, thấy cửa phòng mở ra thì liền hốt hoảng, bước lùi lại mấy bước. Turan không ngạc nhiên trước phản ứng đó của Oviar, thay vì vậy nó lại chú ý nhiều hơn tới khay thức ăn trên tay cô ta: thịt xông khói, xúc xích và trứng ốp lết, bên cạnh còn có một cốc nước cam; quả là một bữa sáng thịnh soạn.

“Cô ta làm bữa sáng cho mình à?” Turan nghĩ thầm. Nó biết hiện tại, vì món nợ năm nghìn xen mà bà Lylat đã trả giúp, giờ phải nhịn bữa sáng mỗi ngày. Oviar cũng chẳng có lý do gì để mang thức ăn lên tận đây. Vậy nên tình huống lúc này, rất có khả năng là cô ta đã làm bữa sáng cho nó. Nhưng Turan dẫu thế nào cũng không dám chắc với suy đoán của mình, cất tiếng hỏi:

– Vậy, có chuyện gì thế?

Oviar cứ cúi đầu nhìn xuống một lúc lâu mới đáp:

– Em… Em có làm bữa sáng cho anh này.

Turan gật nhẹ đầu. Suy đoán của nó đã đúng. Nó tự hỏi vì lý do gì mà Oviar phải cất công làm như thế, nhưng lại nhanh chóng gạt phăng thắc mắc đó đi.

– Cảm ơn cô. Cô có lòng thì tôi xin nhận vậy.

Turan nói rồi nhận lấy khay thức ăn từ Oviar. Tuy nhiên, nó không kéo khay thức ăn đi đâu được cả. Oviar đang giữ cái khay quá chặt. Turan có chút bực mình, định lên tiếng hỏi thì Oviar đã nhanh miệng nói trước:

– Ngày… ngày mười bốn tháng này là lễ hội Patrioste…

Oviar chỉ nói vỏn vẹn có vậy rồi nới lỏng tay ra. Turan không hiểu lắm, chỉ biết nhận lấy khay thức ăn về mình. Cả hai đứng im như thế một lúc lâu cho đến khi bà Lylat cất tiếng gọi Oviar thì cô ta mới hốt hoảng chạy đi.

“Chắc đó không phải chuyện mình đang nghĩ tới đâu nhỉ…”

Lúc Turan chuẩn bị xong để đi ra ngoài thì cũng đã quá sáu giờ rưỡi. Quán rượu lúc này vẫn chưa mở cửa, thế nhưng đã có vài tên bợm nhậu ngồi ở trong quán, í ới đòi bà chủ bán rượu cho. Bà Lylat dĩ nhiên không bán, và làm ngơ đám đó luôn.

– Ê Turan! – bà Lylat cất tiếng gọi – Công việc ở tiệm rèn thế nào rồi?

Turan chỉ đợi bà ta hỏi như thế, liền khắc lao đến quầy, nói luôn:

– Nói ra chắc bà không tin đâu.

– Khỉ gió. Với mày thì cái quái gì lại không thể xảy ra.

Vẻ hớn hở của Turan tắt ngay. Bà Lylat này thật không biết cách làm người khác vui tí nào cả. Nó vừa định khoe thành tích bán hàng cho tiệm rèn ngày hôm qua mà bị bà ta đáp lại lạnh tanh, mất hết cả hứng thú.

– Hừ. Tóm lại thì tôi sẽ sớm trả được tiền tôi nợ bà.

– Ừ. Tao trông lắm đấy. Nhịn đói mỗi sáng thì hẳn phải khổ lắm. Ha ha ha.

Tiếng cười giòn tan của bà Lylat làm Turan phát bực, đứng phắc dậy rời đi luôn. Hôm nay trở về nó nhất định sẽ trả cho xong nợ để xem bà ta còn cười nó được nữa không.

“Lễ hội Patrioste à…” Turan vừa đi trên đường vừa nghĩ ngợi. Lễ hội mà Oviar nhắc đến lúc sớm là một lễ hội thường niên của thành Yeit. Đây là lễ hội tôn vinh thần Fyratr, vị thần của không khí. Người dân thành Yeit tin rằng chính không khí làm nên mọi điều tốt đẹp của thế giới, cơ bản nhất là việc hít thở, sau đó là tạo nên sinh khí cho mọi thứ. Vào lễ hội Patrioste, mọi người đều sẽ mang một chiếc khẩu trang, khăn che mặt hay bất kì thứ gì tương tự vậy để giả như đang hít thở qua một lớp màng, tượng trưng cho việc không làm phiền đến thần Fyratr. Ban đầu, lễ hội trông cũng không có gì cầu kì hay thú vị, chỉ là những tục lệ nhàm chán nhưng dần dà về sau, mọi người lại sử dụng đủ loại khẩu trang và khăn che mặt, khiến cho lễ hội trở thành một buổi tiệc hóa trang hoành tráng.

Turan chưa từng thực sự tham gia lễ hội Patrioste bao giờ. Năm ngoái nó cũng chỉ mang một cái khẩu trang đơn giản rồi làm công việc của mình tại quán rượu. Nó được nghe rằng sự kiện chính của lễ hội diễn ra ở quảng trường lớn của thành Yeit, nhưng cũng chưa bao giờ đến đó xem qua. Nghĩ hồi lâu, Turan tự nhiên cho rằng mình cũng nên đi chơi lễ hội này một lần cho biết. “Chắc bà Lylat cũng không phản đối đâu…”

Turan đột nhiên dừng chân lại. Tiệm rèn hiển nhiền vẫn còn xa, nó chỉ vừa rời khỏi quán rượu được vài trăm mét thôi. Tuy nhiên, nó không hiểu sao lại có một tên cứ lảng vảng trước mặt nó. Nó đã định làm lơ hắn ta nhưng bây giờ thì hắn ta lại đang tiến đến gần hơn. “Tên đó muốn gì?” Turan thắc mắc, rồi cố căng mắt nhìn xem mình có quen hắn ta không. Hắn ta có một mái tóc vàng ánh kim dài quá tai, dáng người thì to cao lực lưỡng cho thấy đã luyện tập rất chăm chỉ, và hắn ta đang mang theo trên lưng một cái chùy-

– Là hắn! – Turan thốt lên.

– Đúng là cậu rồi!

Nghe thấy tên đó lên tiếng thì như bị bắt quả tang, Turan ngay lập tức xoay người rồi vắt giò lên cổ mà chạy. Nó nhận ra tên đó, hắn ta là tên mà hôm qua nó đã lừa bán cho ba cái chùy kiểng, không hề có tí giá trị trong chiến đấu. Hắn ta lúc đó trông rất ngây thơ và đang rất vội nên nó đã nghĩ có thể lừa bán vài nghìn xen, không ngờ hắn ta mua luôn với giá ba mươi nghìn mà không hề trả giá hay nghi ngờ gì. Và dĩ nhiên nó càng không ngờ rằng hắn ta sẽ tìm ra nó tại đây. Nó vốn đã định hôm nay sẽ xin nghỉ việc tại tiệm rèn luôn, nhưng trông có vẻ như đã quá muộn rồi.

– Đừng chạy nữa!

Tiếng của tên tóc vàng vang lên nhưng Turan mặc. Chỉ có thằng ngu mới không chạy vào lúc này. Lừa ba mươi nghìn xen, một số tiền đủ để mở một tiệm rèn luôn thì có khi tên đó sẽ giết luôn nó mà không chần chừ.

Turan chạy lẻn vào một con hẻm bên cạnh mình rồi cứ thế đi qua rất nhiều ngã rẽ. Nhưng nó không di chuyển một cách vô tội vạ, nó biết rõ mỗi ngã rẽ sẽ dẫn đi đâu. Đây là con phố mà nó đã gắn bó nhiều năm, sẽ không có chuyện nó bị tên kia bắt được. Một tên ngu ngốc để bị lừa ba mươi nghìn xen như hắn ta thì chỉ có nước san phẳng toàn bộ nhà cửa quanh đây mới may ra bắt được nó.

Vài phút sau, Turan đã đến được nơi cần đến sau vô vàn ngã rẽ. Một ngọn khói bốc lên cao từ sau bức tường xác nhận rằng nó không có nhầm lẫn. Đây đúng là phía sau tiệm rèn mà nó làm việc. Hôm nay nó sẽ chỉ gặp rồi báo nghỉ việc cho ông chủ tiệm thôi rồi trốn đi ngay. Tên ngu kia mà tìm thấy nó thì chết toi.

– Ông Reinar! Ông Reinar ới ơi!

Turan cất tiếng gọi lớn. Nó biết chắc ông chủ tiệm Reinar có thể nghe được vì giờ này ông ta hẳn đang tập luyện ngón nghề của mình ở sân sau.

– Mày đó à thằng Turan?

Ông Reinar đáp lại rồi chỉ chốc đã đến mở cửa sau ra. Ông ta tuổi vừa quá trung niên, tóc và chỏm râu dưới cằm đã bắt đầu lớm chớm bạc. Dù vậy, trông cơ thể cởi trần cường tráng, nổi cộm lên từng tảng cơ bắp của ông ta thì chẳng ai dám bảo ông ta già cả.

– Sao cửa trước không đi lại đi cửa sau thế này? Thôi vào nhà đi rồi nói gì nói.

– Thôi tôi xin phép. – Turan vội nói – Thú thật hôm nay tôi đến chỉ để xin nghỉ việc thôi.

– Gì cơ? – ông Reinar thốt, đôi mày nhăn lại – Không được. Mày tự nhiên nghỉ việc thế thì sao xử lý được.

Turan biết là điều này gây ít nhiều khó dễ cho ông Reinar nhưng nó đành chịu. Nó không muốn phải bỏ mạng chỉ vì cố làm việc cho ông ta. Cái tên kia có khi bây giờ đã quay lại tiệm rèn này hỏi chuyện rồi, và cũng có nghĩa là nó không nên dùng dằng nữa.

– Thế thì đành có lỗi với ông vậy. Thôi nhé!

Turan nói rồi toan chạy đi nhưng cổ tay trái của nó đã bị ông Reinar nắm chặt lấy, đau nhói. Nó nhận ra ngay có chuyện chẳng lành, liền khắc giằng tay mình ra khỏi nhưng có cố thế nào cũng không thể chống lại lực tay cực mạnh của ông ta.

– N-này ông già… – giọng Turan run run – B-bộ ông yêu tôi lắm à…

– Mày thật là mồm mép. – Reinar nói, rồi chợt đổi giọng dõng dạc – Kẻ dưới quyền! Theo ta vào nhà!

Cả cơ thể của Turan đột nhiên mất hết sức lực, không còn vùng vẫy nữa. Reinar gật đầu hài lòng rồi bước vào trong. Turan mặc dù không muốn nhưng đôi chân của nó thì cứ mặc nhiên bước đi theo ông ta. “Chết tiệt… Tên kia hẳn đã nói gì đó với ông Reinar…”

Ở trong nhà, tên tóc vàng bị Turan lừa đã đứng chờ sẵn. Turan vừa thấy hắn thì lại bỏ chạy ngay nhưng cố gắng của nó là vô ích khi ông già Reinar lại lần nữa dùng Thần uy của mình ép nó phải đứng im.

– Ông già! Ông đang lạm quyền đấy!

Turan gắt gỏng, cốt chỉ để hả cơn bực tức của mình. Nó biết là lời nói của nó chẳng có giá trị gì khi mà tên bị nó lừa ba mươi nghìn xen đang ở đây. Ông Reinar giờ chắc hẳn chỉ nghe theo lời của hắn ta mà thôi. Nghĩ vậy, nó lại quay qua hắn ta mà mắng:

– Tên khốn! Ngươi đã nói gì với ông ta hả!

– Im đi thằng Turan này! – Reinar nói lớn – Mày lừa người ta một vố đau như thế, người ta chưa mần mày ra bã là may lắm rồi.

– Ông thì không lừa ai chắc…

Turan làu bàu khó chịu. Nó biết rõ là ông ta cũng đã lừa không ít người mới mua hàng với giá đắt hơn nhiều lần.

– Kẻ dưới quyền! Im-

– Gượm đã. – tên tóc vàng lên tiếng – Mọi chuyện tới đây giao cho tôi được rồi. Cảm ơn ông nhiều.

Ông Reinar nghe vậy thì cất một tiếng hừ, giải uy cho Turan rồi bỏ ra trước nhà. Turan thấy tình hình hiện tại thì hơi lạnh sóng lưng. Nó không cho rằng mình nên ở một mình với tên tóc vàng này tí nào. Có thần Istrant mới biết được hắn ta sẽ làm gì với nó. Dù vậy, nó cũng không nghĩ rằng bỏ chạy lúc này là đúng, vì thể nào ông Reinar kia cũng sẽ đuổi ngay theo mà ra uy lần nữa.

– Cậu Turan. – tên tóc vàng lên tiếng.

– Ơ… có tôi…?

Turan đáp lại đầy lưỡng lự. Mỗi lời lẽ nó nói ra lúc này đều sẽ quyết định mạng sống của nó. Nó có lẽ không nên chọc tức hắn ta.

– Cậu… cậu thật tuyệt vời!

Tên tóc vàng thốt lên và nắm ngay lấy hai cánh tay của Turan. Đôi mắt của hắn ta long lanh lên một sự ham thích cực kì. Turan trông phản ứng đó của hắn thì hoảng quá hóa rồ, đạp hắn ta một cú thật mạnh vào bụng nhưng cú đạp dường như không có chút sát thương nào, hắn ta vẫn cứ đứng trơ ra.

– N-n-n-này ch-ch-chờ đã! – Turan kêu lên – Ng-ngươi đang định làm gi-gi-gì ta hả!?

– Cậu vào tổ đội với tôi nhé!

Turan không có mấy quan tâm đến lời đề nghị của tên tóc vàng. Nó đang cố đạp thêm mấy cú nữa vào bụng hắn ta, mong sao hắn ta sẽ đau một tí mà buông ra. Và rồi chợt, nó nhìn thấy từ miệng hắn ta máu đang bắt đầu chảy xuống. Chốc, hắn ta đã không chịu được nữa mà hộc máu ra đầy trên người Turan.

– Gì vậy? – Turan thốt lên – Ngươi bị đá đến hộc máu thế này mà vẫn chưa chịu buông ra à!

– Cậu… sẽ lại… chạy mất… – tên tóc vàng nói từng lời một cách khó khăn.

“Tên này là một thằng ngu. Một thằng ngu chính hiệu.” Turan nhận định. Nó đã không nghĩ rằng tên tóc vàng này vẫn còn tưởng nó sẽ chạy đi tiếp. Nhưng trước hành động dị hợm này của hắn ta, có lẽ nó nên chuồn ngay khi có cơ hội.

– Buông ra đi. – Turan bảo – Ta sẽ nghe ngươi nói. Ta hứa đó!

Tên tóc vàng nhanh chóng buông tay ra và ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự luôn. Turan không ngạc nhiên mấy, chỉ chợt thấy có chút hối hận vì đã đạp hắn ta đến tận mười sáu cú hết lực liên tục vào bụng. “Hi vọng hắn ta sẽ không bắt mình bồi thường vụ này…”
Bình Luận (0)
Comment