Turan đứng ở giữa tâm cơn lốc, lại không cảm nhận được rõ ràng bản thân. Nó giờ cứ như chính là cơn lốc vậy, mơ hồ di chuyển thật chậm từng bước về trước. Con Thây ma cát cầm trượng đã bị xé xác từ lâu, giờ chỉ còn sót lại một kẻ địch duy nhất.
Con Thây ma cát cầm chùy mất hẳn một lúc mới thoát khỏi được hố cát, quay đầu nhìn chằm chằm về phía cơn lốc đang điên cuồng hướng về chỗ mình. Xong rồi, con quái quay người, nhấc chân, bỏ chạy.
Turan kinh ngạc, không tin được vào hình ảnh mình vừa nhìn thấy. Nó không chắc bản thân có đang gặp ảo giác hay nhìn lầm cái gì vì tầm nhìn bị hạn chế hay không, nhưng con quái vốn dĩ phải hung hăng xông tới giờ lại bỏ chạy khỏi cơn lốc.
Tuy nhiên, thắc mắc của Turan không kéo dài lâu khi nó thấy được điểm đến của con Thây ma cát là một dáng hình ở xa. Đó hẳn là Darmil, Kull thì có lẽ đã ẩn thân vào đâu đó chứ chẳng dại gì để con quái phát hiện ra mình.
“Bọn họ đã giải quyết xong con Thằn lằn sa mạc rồi?”
Turan nói thầm. Nó khá chắc rằng thời gian vẫn còn lâu thì Darmil mới có thể tự mình đánh bại được con quái. Khả năng cao là Kull đã táy máy tay chân, giúp đỡ đồng đội của cậu ta.
Thế nhưng cảnh tượng kế tiếp lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Turan. Con Thây ma cát không có vẻ gì là đã nhận sát thương, lại đột ngột tan biến mất. Giờ, nó mới để ý rằng dáng hình kia không mang theo thanh đại kiếm, phủ định ngay khả năng đối phương là Darmil.
Cơn lốc cuốn quanh Turan trở nên chậm dần rồi ngừng hẳn. Đó là một sự cưỡng ép mà nó có thể thấy được, hoặc là do kẻ lạ mặt kia, hoặc là do thần Fyratr thu về lực lượng của mình.
Turan bất giác lo lắng. Nó không sợ hãi, chỉ là không an tâm đối mặt với diễn biến tiếp theo. Sự bất thường chưa bao giờ là điều tốt lành cả.
– Thật bất ngờ khi ta được chứng kiến một cơn lốc xoáy giữa sa mạc còn mạnh mẽ và tàn bạo hơn cả chính mình từng làm được.
Giọng nói hơi khàn được cất lên không có vẻ gì là thân thiện, nhưng Turan không thể vì thế mà tránh đi. Sau khi cơn lốc biến mất, nó đã có thể thấy được rõ ràng dáng hình mà lúc này đang hướng về mình bước đi là gì. Trông sơ qua, khó có thể phân biệt được hắn ta với một con Thây ma cát, nhất là con cầm trượng vì trong tay chính hắn là một thanh trượng, có điều thân hình của hắn cao lớn hơn nhiều và cũng có thần hơn.
Tuy nhiên, dù có thế nào thì sự thật vẫn không thay đổi. Hắn ta vẫn là một thây ma cát, có chăng là cao cấp hơn bọn khác.
– Ta tự hỏi không biết ngươi là ai? Vì lý do gì gây ra thảm họa như thế lên các thần dân nhỏ bé của ta.
Kẻ đến vừa tỏ vẻ oai nghiêm, vừa thể hiện thái độ xấc xược và ngang tàn, chẳng coi ai ra gì. Turan tò mò không biết thảm họa mà hắn ta đang nhắc tới có phải chỉ giới hạn ở cơn lốc xoáy mình vừa tạo ra hay không.
– Ngươi là ai?
Dù đã khá chắc về đối tượng mà mình đang đối mặt, Turan vẫn cất lên câu hỏi. Nó muốn thử xem đối phương có thật sự là giao tiếp được hay chỉ đang nói những lời sáo rỗng.
– Thật là thô lỗ- không, là hỗn xược. Ngươi đã đặt chân đến đây, vậy mà cả ta là ai cũng không biết ư?
Turan thở hắt một hơi, có chút thất vọng. Nó đã trông chờ nhiều hơn là sự ngạo mạn này. Có lẽ sự tàn lụi được thể hiện nơi phó bản mang tên ‘Tàn tích Gufara’ này là một sự hợp lý và bất khả kháng, không sớm thì muộn thôi.
– Ngươi là Garlon?
Turan đổi câu hỏi, trực tiếp hơn.
– Coi chừng giọng điệu của ngươi!
Tiếng gắt kèm theo đó là một cú vung trượng vẽ ra những vòng ma pháp với tốc độ chớp nhoáng. Turan chạy thật nhanh tránh sau một bức tường đổ nát, thừa lúc đối phương không thấy được mình thì nép vào một góc khuất, thành công tránh được những mũi lao cát chết chóc đâm từ dưới lên chỉ cách mình chưa đến nửa tấc.
Xem ra, hắn ta thật sự là Thầy pháp Garlon, con quái trùm của phó bản này. Turan không ngờ rằng con quái lại xuất hiện ở đây, bên ngoài phòng quái trùm. Mặc dù hắn ta không có vẻ gì là hưởng thêm các trạng thái có lợi như thường thấy, vẫn là khó thể chấp nhận, càng không dễ đối phó.
– Ngươi còn sống, phải chứ? – Garlon gọi lớn – Ta không ngửi được mùi máu của ngươi. Ta còn chưa chạm được tới ngươi nữa.
Turan tặc lưỡi, bước ra ngoài. Nó đã chuẩn bị sẵn cất thêm một lời cầu khấn còn mạnh mẽ hơn cơn lốc xoáy vừa rồi. Giờ không phải là lúc tính toán thiệt hơn nữa. Nó thật sự có khả năng bị giết chết ngay tại đây.
– Vừa nãy… là ta không đúng. Tâm tình của ta thật là tệ, mong ngươi thông cảm.
Thầy pháp Garlon bất ngờ nhận lỗi khiến Turan nhíu mày nghi hoặc. Đối phương trông đã bình tĩnh hơn so với khi vừa xuất hiện, nhưng sự ngạo mạn vẫn còn nguyên đó.
– Ngươi đến đây để làm gì?
Turan dò hỏi. Đối phương không lý nào lại đến để trả thù cho đám Thây ma cát vừa bị nó hạ sát xong, vì chính hắn ta cũng tự tay giải quyết một tên.
– Ta…
Garlon lộ vẻ do dự. Đôi mắt đã mất đi một nửa sự sống của hắn ta mở trừng, không rõ đang cố nhìn cái gì. Rồi hắn ta bảo:
– Ta đã thấy kẻ thù của mình trở lại. Hắn ta không nên xuất hiện trở lại. Nhưng hắn ta đang đến, như là ám ảnh ta… Ta- hắn. Bọn chúng…
Lời lẽ của Garlon bị mất kiểm soát, cho thấy rằng tâm trí của hắn ta không được ổn định. Turan không cho là việc dây dưa với Garlon vào lúc này là ý hay, nhưng nó nhịn không nổi sự thèm khát tri thức, thật muốn biết thêm.
– Hắn ta là ai? – Turan hỏi.
– Hắn ta… Ta… không nhớ.
Garlon thốt, vẻ hụt hẫng. Hắn sau đó đột ngột vung trượng đập mạnh vào đầu mình, như một nỗ lực ngu ngốc để giữ sự tỉnh táo.
Chờ cho đối phương đứng vững sau cú tự đập đầu, Turan cất tiếng:
– Có phải… hắn ta có sáu cánh tay?
Garlon nghe vậy thì giật mình, nhấc chân tiến về trước một bước chừng như trong vô thức. Rồi giọng hắn ta thảng thốt:
– Ngươi đã thấy hắn ta? Hắn ta ở đâu?
Turan rít nhẹ một hơi. Tim nó đập càng lúc càng nhanh. Thật sự là hồi hộp. Nó không cho là chính mình nên dây vào sự tình có sức tác động lớn tới mức mà cả các du hành giả mạnh mẽ nhất cũng tránh né, nhưng khi sự thật đã ở ngay trước mặt, lòng là nhịn không nổi.
– Ngươi biết về những tảng đá xám đen quanh đây chứ? – Turan dò hỏi.
– Ta hỏi ngươi hắn ta ở đâu!
Garlon kêu ầm lên, vẻ giận dữ. Tâm trí không ổn định của hắn ta quả là một sự phiền phức.
– Ta không thể cho ngươi biết nếu chưa nhận được lời giải thích về những tảng đá màu xám đen.
Turan từ tốn trả lời. Đối phương càng hoảng loạn, nó càng không thể mất bình tĩnh, không được phép gấp, sẽ chỉ khiến cả hai sinh ra xung đột.
– Ta…
Garlon rống lên một tiếng, lại im lặng không nói thêm lời nào. Hắn ta cúi gằm mặt, sau thì xoa đầu bứt tóc, chừng như đang cố gắng lục lọi trí óc đã bị hủy hoại của mình.
– Chúng là của ta. Ta chỉ biết như vậy.
Câu trả lời của Garlon làm Turan có chút thất vọng. Sự sở hữu của Garlon về những tảng đá đã được nó dự đoán trước. Nó cần nhiều hơn thế.
“Gượm đã. Cuộc gặp gỡ này là gì?”
Turan thầm thắc mắc. Nó không nhớ bản thân đã làm gì đặc biệt để thu hút sự chú ý của Thầy pháp Garlon. Hắn ta đã bảo rằng đến để xem cơn lốc xoáy mạnh mẽ và tàn bạo xuất hiện, nhưng Turan ngờ rằng đó là lời thật lòng. Nó tin tưởng hơn là đối phương vẫn sẽ lộ diện kể cả khi nó không gây ra cơn lốc xoáy.
Turan nghĩ rồi chậm rãi di chuyển sang bên, trong đầu hình dung lại vị trí của bản thân. Nếu như nó không nhầm thì ngay sau mình vừa nãy, cũng chính là hướng mà Thầy pháp Garlon đang tiến về, chính là chỗ mà Mũi giáo thí thần được tìm thấy.
“Hắn ta nhắm đến mũi giáo?”
Turan đưa tới dáng hình đang quằn quại kia ánh mắt ngờ vực. Đối phương trông như đang chịu đau đớn khôn cùng, lại chỉ khiến nó càng thêm khó hiểu, cũng chẳng dám tin tưởng. Lời giải thích duy nhất cho sự xuất hiện của Thầy pháp Garlon chỉ có thể là Mũi giáo thí thần, bất kể hành động của hắn ta là có chủ đích, dựa vào bản năng hay bị ai khác sai khiến.
Tuy nhiên, Turan khá chắc rằng Mũi giáo thí thần đã không còn xuất hiện sau khi nhiệm vụ tài liệu của phó bản được hoàn thành, trừ phi quân đoàn Cáo hai đuôi lừa nó, điều mà khả năng xảy ra là gần như không thể. Dù vậy, để đảm bảo an toàn, Turan vẫn gửi đi một tin báo cho Kull, yêu cầu cậu ta kiểm tra trước khi Garlon tìm đến.
– Thế, hắn ta ở đâu? – Garlon cất tiếng, chừng đã không còn kiên nhẫn thêm được nữa.
– Không phải ngươi đã biết hắn ta ở đâu rồi ư?
Turan đáp lại bằng một câu hỏi dò. Nếu Thầy pháp Garlon đến đây vì nhận ra sự trở lại của sự tồn tại sáu tay, vậy thì có khả năng hắn ta đang trên đường tìm đối phương. Nó dù có thể đánh lạc hướng hắn ta, nhưng nếu chính hắn đã biết sự thật thì sẽ chỉ khiến tình hình trở nên căng thẳng.
– Phải. Có lẽ. Vậy… Ta phải đi.
Với những lời đó, Thầy pháp Garlon nhấc chân tiến về trước, không còn quan tâm tới Turan nữa. Hắn ta thậm chí còn không thể hiện một xíu cảnh giác nào, như là dụ dỗ Turan chủ động tấn công.
Turan toan tiến lên cản Garlon lại, nhưng rồi nó quyết định không làm vậy. Từ đây đến chỗ mà Mũi giáo thí thần nên được giấu còn rất xa, trước mắt nó cần liên hệ với đồng đội của mình đã. Kull chắc hẳn có thể làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng cậu ta còn chưa biết cụ thể chuyện gì đang diễn ra.
Khí con người ta căng thẳng thì nên đọc truyện hài hước vô sỉ