Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 463

Người thứ sáu nằm trong danh sách không có gì bất ngờ chính là tên cục súc Pangol, giờ đang xuất hiện với bộ dáng lừ đừ mệt mỏi, ánh mắt vậy mà vẫn còn chưa dứt chiến ý. Cậu ta chắc hẳn là muốn đấu thêm một trận nữa với Turan, bất chấp rằng bản thân đã trải qua một hồi vô cùng thê thảm.

Pangol lần này đến đây chủ yếu chỉ để gom đội, sau đó liền cho cậu ta tiếp tục nghỉ ngơi. Tình trạng hiện giờ của cậu ta mà mang đi đơn đấu với con Sinh vật dị biến hình người thì chắc sẽ chết luôn trong vài giây chứ chẳng thể huấn luyện được gì.

Shelah, cũng đồng thời là người cuối cùng trong danh sách, mở lời với Turan để bản thân tăng tốc độ hồi phục cho Pangol, nhưng bị nó lập tức cự tuyệt. Năng lực hồi phục của cô ta gây tổn hao rất lớn, nếu dùng trên một kẻ bị thương nặng như Pangol thì hẳn sẽ không còn sức tham gia chuyến du hành nữa.

Xét về lợi ích của buổi huấn luyện đột xuất này, Pangol không tham gia cũng được, chứ Shelah thì không thể thiếu. Lại nói, Turan cũng muốn để cô nàng chịu ít nhiều đau khổ, nhờ đó khiến cô ta an phận hơn, bớt trêu chọc nó, coi như là một công đôi việc.

– Mọi người đã có mặt đủ. Tiếp theo nhờ cậu sắp xếp.

Athenia cất tiếng, khéo léo lùi về sau một bước để sự chú ý của mọi người dồn hết về Turan. Thế nhưng nó còn chưa kịp nói gì, nữ võ sư đã kêu lên:

– Đội trưởng! Nhất định phải làm như thế sao?

– Tinah! Biết phân nặng nhẹ đi.

Athenia gằn giọng. Phản ứng của cô nàng võ sư mang tên Tinah vừa rồi quả thật không phù hợp. Nếu cô ta có ý phản đối thì nên giải quyết từ sớm với đội trưởng của mình, chứ không phải để bây giờ làm gián đoạn công việc của Turan.

Turan vốn không muốn quản, nhưng để ý thấy có vẻ như không chỉ mình nữ võ sư bất mãn, cũng đành phải nhúng tay vào. Chỉ trách sức ảnh hưởng của Athenia quá lớn, tới mức cô ta đã cố tình nhường sân khấu lại cho nó rồi mà vẫn không thoát khỏi ánh hào quang.

– Mọi người không muốn Athenia rời đội?

Trước câu hỏi của Turan, vậy mà chẳng một ai dám lên tiếng. Hầu hết người ở đây đều tránh né ánh mắt của nó, như sợ rằng mình sẽ bị gọi tên.

Turan lấy làm lạ. Nó rõ ràng chẳng có làm gì dọa tới ai cả. Mọi người đề phòng nó đến mức này, khi bị yêu cầu đơn đấu với con Sinh vật dị biến hình người thế nào cũng sẽ phát hoảng hết cho mà xem, nói không chừng còn cho rằng nó đang đưa họ vào chỗ chết.

Không còn cách nào khác, Turan đành chọn người có vẻ là gần gũi với mình nhất trong nhóm để bắt đầu.

– Shelah. Cô nói xem.

Cô nàng vũ công bị gọi tên thì giật nảy mình, vô thức lùi về sau nửa bước. Nhận ra bản thân vừa có phản ứng dại dột, cô ta liền vội vàng tiến về trước, đứng nghiêm, dõng dạc bảo:

– Đây vốn là quyết định của đội trưởng. Tôi không có ý kiến.

Thật sự là một câu trả lời thông minh, nhưng hoàn toàn không giải quyết vấn đề gì, chỉ nhằm bảo toàn bản thân mà thôi.

Turan phát bực. Tuy nhiên, nó đồng thời hiểu rằng việc bắt ép họ nói lời thật lòng là rất khó, nhất là khi đang có mặt của Athenia. Ở đây, hẳn chỉ có mỗi tên Pangol là dám liễu lĩnh như vậy.

Lạ là, Pangol dù còn muốn đánh với Turan, lại không lên tiếng trước câu hỏi của nó. Cậu ta đang bị thương thì được gọi tới đây, nên không có nhiều thời gian nói chuyện với Athenia, theo đó không thể nào là nhờ cô ta dặn dò. Nguyên nhân của biểu hiện hiện tại chỉ có thể là đến từ chính bản thân cậu ta.

Giấu một tiếng thở dài, Turan nghĩ rồi bảo:

– Mọi người không nghĩ rằng bản thân đang dần trở thành gánh nặng cho phó đoàn trưởng ư? Không. Tôi tin là mọi người đều đã sớm tự nhận thức được điều đó.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ảm đạm thấy rõ. Cả nhóm chín người liền có hơn nửa cúi gằm mặt xuống. Bản thân Athenia hẳn là người bị tác động bởi lời của Turan nhiều nhất, nhưng vị trí của cô ta không cho phép chính mình để lộ cảm xúc tiêu cực ra ngoài bây giờ.

Turan lắc nhẹ đầu. Nó cũng không muốn làm tới nước này, nhưng không đập thẳng sự thật vào mặt họ, e rằng họ sẽ chẳng bao giờ chịu đối mặt, cứ mải lẩn tránh.

Càng du hành nhiều với đội Khiên xám, Turan càng nắm rõ hơn lý do vì sao Wyndur lại không tự mình giải quyết nút thắt của đội. Dĩ nhiên, có thể là do nó tự mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng lo trước không bao giờ là thừa. Quan trọng hơn cả, là giờ nó đang cần người, và vậy thì chẳng có gì phải ngại khi dùng của tên phó đoàn trưởng lắm mưu mô đó cả.

– Được rồi. Tôi cũng không muốn làm khó mọi người. Mọi người có quyền rút lui khỏi đội ngũ này. Nếu số lượng người còn ở lại ít hơn sáu thì tôi sẽ bỏ mặc đội Khiên xám muốn làm gì thì làm.

Nói cách khác, nếu họ muốn giữ Athenia ở lại đội thì cần có bốn người bỏ phiếu chống. Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất đến từ Turan.

Kì thực, bản thân Turan không nhất định phải nhằm vào đội Khiên xám làm chi cả. Nó hoàn toàn có thể lập tức liên lạc với Cartien để yêu cầu một đội ngũ mạnh mẽ hơn, thậm chí thừa dịp răn đe tên Wyndur một hồi. Ngay từ đầu, nó đã chẳng ưa thích gì việc du hành cùng đội Khiên xám rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tình trạng mọi người không ủng hộ quyết định của Turan cũng có một phần lớn lỗi là do nó hành động quá vội vàng. Nếu nó cho họ nhiều thời gian hơn, ví như chờ tới cuối chuỗi những chuyến du hành thì đã có thể thuyết phục họ chẳng mấy khó khăn.

Người là vậy, dù đã thấy chẳng còn có thể cứu vãn được nữa, vẫn cố chấp bấu víu vào chút hi vọng nhỏ nhoi, trông đợi một kỳ tích viển vông. Thời gian lại là diệu kỳ, chậm rãi nhưng dễ dàng xói mòn niềm tin dù là vững chắc nhất.

Không có một ai lên tiếng hay có hành động gì. Họ chịu áp lực lớn, không dám tự tiện. Cả cô nàng võ sư cũng là im lặng, cắn môi cam chịu.

Turan ắt hẳn là người xấu rồi.

– Cậu Turan. Tôi không nghĩ rằng mọi người có ý chống đối đâu.

Người lên tiếng đầu tiên sau gần năm phút dài đằng đẵng lại chính là cựu đội trưởng của đội Khiên xám – Athenia. Có lẽ Turan đã biến thành một tên khổng lồ đáng sợ nào đó trong lòng mọi người, tới mức giờ chỉ có mỗi cô ta là dám đối mặt. Thậm chí, lúc Athenia nói chuyện, các thành viên còn vô thức đặt lên người cô ta ánh mắt mong chờ.

Biểu hiện của sự phụ thuộc này thật sự khiến Turan buồn nôn. Nó đã thấy quá nhiều những nhóm người như thế này, nhưng chưa bao giờ ưa nổi. Đây có lẽ là do cuộc sống không mấy tươi đẹp mà nó đã trải qua, đã hình thành nên trong lòng nó một chiếc gai khó mà loại bỏ.

– Chống đối? – Turan nói – Không. Tôi không quan tâm vấn đề này. Mọi người hoàn toàn có quyền chống đối, nhưng nếu đã làm thì hãy làm cho thẳng thắn vào. Quân đoàn Ungreilt có tới hàng nghìn thành viên, chẳng có việc gì tôi phải lo cả. Lại nói, tôi có cần mọi người sao? Hay tôi nên như vậy?

– Cái đó…

Athenia chẳng biết nên nói thế nào, đành im lặng.

Turan giận, lẽ dĩ nhiên. Nó hao tổn tâm sức suy nghĩ cho đội Khiên xám, cho từng thành viên một, cho cả tên Wyndur chết tiệt kia. Đổi lại, đối phương chỉ cho rằng nó đang làm việc xấu, mà còn chẳng chịu thẳng thắn đối mặt. Turan dám chắc rằng đám người này vẫn còn mải nghĩ rằng nó đang nhờ vả Wyndur, dựa hơi cậu ta làm loạn.

– Tôi đã cho mọi người cơ hội, còn là không chỉ một. Đánh bại một tên du hành giả Thần cấp 12 khó lắm sao? – Turan nhướn mày bảo – Cứ việc giữ lấy cái tôi cao quý của mọi người rồi dùng nó mà báo đáp phó đoàn trưởng các người. Tôi không cần.

– Turan. Thực ra-

– Shelah. – Turan ngắt lời – Cô không giống mọi người. Ước định của chúng ta đã thành lập. Dù Wyndur có muốn giữ cô lại cũng là không có cách.

– Này… thì…

Shelah phát lúng túng. Cả đám tám người dồn hết sự chú ý lên người cô ta, càng làm cô nàng thêm hoảng, chẳng biết phải giải thích như thế nào.

– Cô thế mà thành công rồi?

Người cất tiếng là nam cung thủ, trông có vẻ đã từng xảy ra không ít xung đột với Shelah.

– Đồ phản bội.

Nữ võ sư giọng căm ghét thốt lên, nhào tới tóm lấy cô nàng vũ công. Hai người cứ thế xây xát với nhau, một bên đánh một bên đỡ trong khi Shelah luôn miệng kêu “không phải”.

Tình trạng có chút hỗn loạn, phải chờ tới khi Athenia kêu lớn một tiếng “đủ rồi” thì mọi người mới bình tĩnh lại. Xong, cô ta bước tới trước mặt Turan, hỏi:

– Lời vừa rồi của cậu có ý gì?

Turan nhăn mày. Vấn đề có vẻ lớn hơn nó nghĩ. Shelah đối với đội Khiên xám xem chừng vị trí cũng không phải là thấp, ngược lại còn là rất được quan tâm. Mặc dù Turan đã đoán rằng chính mình cần tốn chút ít công sức mới dàn xếp được, nhưng rõ ràng là không thể nghĩ đơn giản.

– Shelah sau khi hoàn thành chuyến đi cùng tôi tới lục địa phía Tây sẽ phải tuân theo ước định, đến bảo vệ một người. – Turan thành thật đáp.

Lần này thì đến lượt Athenia nhăn mày, vẻ khó hiểu.

– Chỉ có thế?

– Chỉ có thế?

Turan hỏi lại. Nó không nắm bắt được vấn đề của đối phương.

– Chỉ có thế?

Cô nàng võ sư ngừng lại những đòn tấn công của mình, cũng cất tiếng hỏi.

– Chỉ có thế.

Shelah vừa đáp vừa vội tránh ra xa.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Turan mỉm cười, bảo với Athenia:

– Thế giờ cô định làm gì?

– Chẳng gì cả. Là tôi cả nghĩ.

Athenia nói, dáng vẻ dường như là thất vọng. Rồi cô ta quay sang, đối mặt với các thành viên trong nhóm, nghiêm giọng bảo:

– Mọi người. Tôi tin tưởng lựa chọn của mình là đúng đắn. Đây sẽ là bước phát triển quan trọng nhất của chúng ta. Chúng ta có thể trở nên có ích cho phó đoàn trưởng hay không, đều sẽ nhờ con người này. Tôi tin là mọi người đều đã được chứng kiến và hiểu rõ. Cậu Turan… không phải là người ngoài. Từ giờ trở đi là như vậy.

Các thành viên trong nhóm nhìn chằm chằm người đội trưởng, rồi lại đưa mắt quan sát lẫn nhau chừng như đang âm thầm truyền tin. Cuối cùng, họ đồng loạt lên tiếng:

– Nghe theo đội trưởng!

– Không phải đội trưởng. Giờ đây mới là đội trưởng của chúng ta.

Athenia cười nói, bước sang một bên, đưa tay hướng về phía Turan.

– Phải! – mọi người lại đồng thanh hô.

Turan lộ vẻ ngạc nhiên. Sự tình diễn ra có chút đột ngột, lại khó mà hiểu được làm sao dẫn đến như hiện tại. Turan có thể cảm nhận rõ được thành ý từ mọi người, còn như thể họ đã luôn trông cậy vào nó, chỉ là chẳng biết biểu hiện ra làm sao. Athenia quả nhiên là có sức hấp dẫn của riêng mình.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Bình Luận (0)
Comment