Lối vào phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ tọa lạc ở giữa một vùng đất trống trải chỉ có vài ngọn cỏ khô hanh mọc lên. Tuy nhiên, bản thân lối vào lại được vây quanh bởi những thân cây màu xám xịt trông u ám vô cùng.
Không chỉ vậy, khi còn cách lối vào phó bản đến vài chục mét, vừa bước xuống xe, xộc thẳng vào mũi Turan là một thứ mùi hôi thối kinh khủng, làm cho cổ họng trở nên đắng nghét, khiến nó nếu không phải nhờ cảnh báo từ trước đi đã nôn ngay một bãi.
Đây thật sự là một phó bản mà chẳng ai muốn tham gia càn quét làm gì. Chỉ riêng việc điều kiện môi trường khắc nghiệt đã đủ khiến du hành giả chùn bước, càng chẳng nói tới chuyện đối đầu với đám quái khó nhằn bên trong, rồi cả con quái trùm mang tên Kẻ thối rữa kia nữa.
Tập trung ở trước lối vào phó bản chỉ có một vài người, chủ yếu là để đón Turan và bốn người đi cùng nó. Những người khác đã sớm tiến vào trong, đặc biệt là nhóm giữ nhiệm vụ do thám.
Trước khi tiến vào phó bản, mỗi du hành giả sẽ được một y thuật sư hoặc người cầu khấn thi triển lên người một loại bùa chú hoặc phép chuyên dụng, hòng làm giảm sức ảnh hưởng của môi trường khắc nghiệt bên trong. Dù vậy, theo như đánh giá của Turan thì hiệu quả là chẳng có bao nhiêu, ngoại trừ việc mùi hôi thối đã không còn quá khó ngửi nữa.
“Khu rừng đã từng tràn đầy sức sống với tiếng côn trùng rả rích và muôn chim ca hót, cho tới khi quân đội hoàng gia ập đến, tuyên bố chiếm đóng nơi này làm căn cứ quân sự.
Những thân cây bị đốn ngã, các loài chim và thú bị săn giết. Khu rừng chẳng mấy chốc trở nên hoang tàn, và tiếng ai oán của các tinh linh đã vang vọng khắp nơi.
Hắn nghe thấy, và tìm đến. Khu rừng đã từng ban cho hắn một ân huệ, giờ là lúc trả lại.”
Lời mở đầu của phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ khiến Turan không khỏi nhíu mày suy tư hồi lâu. Nó mặc dù chỉ mới xem sơ qua tài liệu về phó bản, vẫn hiểu rằng nội dung phó bản không hề đơn giản như thế. Nổi bật nhất là, bản thân khu rừng dường như mới là đối tượng nguy hiểm ở đây, không phải là quân đội hoàng gia.
Trừ phi, “hắn” được nhắc đến đã biến khu rừng thành như hiện tại. Cách thức tạm thời chưa nói tới, nhưng có thể hiểu rằng từ một khu rừng vô hại, mặc cho con người tàn phá, giờ đã biến thành mối nguy hiểm hàng đầu, vượt xa cái thứ gọi là sức tự vệ. Xấu hay tốt, Turan không tiện phán đoán, nhưng hẳn là tồi tệ.
Chim muông không còn nữa, những thân cây thì biến thành đám quái vật khát máu. Kẻ dám ra tay làm như vậy, tuyệt nhiên không tầm thường. Thậm chí, đám Thây ma chiến binh, chẳng cần phải nghĩ cũng biết là từ đâu mà có.
Turan thở hắt một hơi, mở bừng mắt. Nó sực nhận ra bản thân mình vừa chìm trong suy nghĩ hẳn một lúc lâu, nhiều hơn nó dự tính rất nhiều.
Lúc này, người đàn ông cùng cô gái mang kính đang lặng yên ở bên chờ đợi Turan. Họ có vẻ rất để tâm tới nó, lại không muốn làm phiền.
– Xin lỗi.
Turan vô thức thốt. Làm mất thời gian của đối phương, một câu xin lỗi âu cũng là nên cất ra.
– Không vấn đề gì. – người đàn ông vội nói – Cậu có điều suy nghĩ?
Turan đúng là đang bận tâm một vài thứ, nhưng để kể cho đối phương thì còn chưa đến mức. Thay vào đó, nó giờ lại thắc mắc hơn về thái độ của mấy người này đối với mình.
– Nghĩ linh tinh mà thôi. – Turan đáp qua loa, lại bảo – Tôi có việc gì phải làm không?
Cho tới tận bây giờ, Turan vẫn chưa được giao bất kì nhiệm vụ nào. Nó vốn đoán mình sẽ hành động cùng với nhóm du hành giả đã đưa mình tới đây, nhưng giờ chỉ còn lại có người đàn ông và cô gái mà thôi. Có trông thế nào đi chăng nữa thì đội hình ba người thế này vẫn là không đủ để làm gì ra trò cả.
– Đừng lo lắng. – người đàn ông đáp – Tôi có thể dẫn cậu tham quan một vòng phó bản. Có điều, nhằm đảm bảo an toàn, tôi khuyến khích đi theo sau nhóm chủ công, cũng là trực quan nhất theo dõi chiến đấu của mọi người. Đương nhiên, nếu cậu muốn theo một hướng khác mà đi, tôi sẽ dành ra một nhóm riêng đi cùng, bao gồm cả tôi và Vilve.
Turan nghe, ra vẻ suy tư. Đến nước này, nó xem chừng không phải được mời tới để tham gia chiến đấu. Mà một cách thành thật thì, một tên du hành giả mới Thần cấp 13 như nó quả đúng là không giúp được gì trong phó bản cấp độ cao thế này. Giờ còn đòi phụ giúp, lại thành ra gây rắc rối.
Chỉ là, Turan khó mà hiểu được vì sao thần Syrathr bắt nó phải tham gia cuộc càn quét. Lời mời mà Tousterkings đã gửi đến, nhiều khả năng cũng do chính cô ta thao túng.
“Thần Mastrua không có phản ứng gì?”
Turan lấy đó làm tò mò. Giữa các Chính thần với nhau, nó khó mà biết được họ nhìn nhận đối phương như thế nào. Tuy nhiên, từ tình hình hiện tại mà nói, đối địch gay gắt là không thể xảy ra.
– Thế ông có gợi ý nào không?
Turan hỏi, dừng một chút, bổ sung:
– Ừm. Ngoại trừ việc đi theo nhóm chủ công.
Turan thật sự không có hứng thú quan sát các thành viên quân đoàn Quả táo đỏ chiến đấu cùng mấy con quái trong phó bản. Họ mạnh hơn nó, nhưng cũng chỉ ở hiện tại. Mặt khác, cái mà Turan nhắm đến, không phải là chiến đấu theo đội nhóm một cách bài bản như họ đang làm. Tổ đội của nó tới giờ cũng chỉ mới gom được có bốn thành viên mà thôi.
Người đàn ông lộ vẻ khó xử, nhưng không có phản đối điều gì. Thay vào đó, ông ta cố tìm ra một gợi ý thú vị nào đấy.
– Đến chỗ… ừm… thì, chỗ tấm bia đá thì sao?
Người lên tiếng lại là cô gái mang kính. Giọng của cô nàng như là đang thỏ thẻ, y như rằng sợ người khác nghe được.
Turan để mắt đến cô gái một chút, khiến cô ta hoảng hốt cúi gằm mặt xuống. Nó vì vậy chỉ có thể chuyển ánh mắt sang người đàn ông, mong chờ một vài lời giới thiệu cụ thể hơn.
– Tấm bia đá được phát hiện cách đây không lâu, nằm ở khu vực phía tây của khu rừng, gần như là phía đối diện với phòng quái trùm. – người đàn ông nói – Sở dĩ không thể phát hiện sự tồn tại của tấm bia đá sớm được là do một lực lượng kì bí ngăn dặn dò xét rất mạnh mẽ, chỉ có nước đến gần trong vòng ba tới năm mét mới sẽ nhận ra. Kì thực, phần nhiều là ngẫu nhiên, hay thành thật mà nói, nhờ may mắn.
Lời của người đàn ông chỉ có bấy nhiêu. Ông ta xem chừng cũng không biết quá nhiều về tấm bia đá. Có lẽ vì mới được phát hiện gần đây, cộng thêm sự tình ở chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng nổi lên, nên quân đoàn Quả táo đỏ quyết định tạm thời chưa điều tra sâu hơn.
Đây có thể là cơ hội để Turan chiếm được chút lợi ích ngoài ý muốn. Nếu là tự bản thân yêu cầu xem xét thì không phù hợp, nhưng do chính quân đoàn Quả táo đỏ gợi ý đến xem thử thì lại là chuyện khác. Thậm chí, Turan ngờ rằng chính thần Syrathr đã sắp đặt tình huống này.
“Hay, thần Mastrua nhờ thần Syrathr giúp đỡ?”
Turan tự hỏi. Có thể đối với hai đức Chính thần, đó chỉ là một cuộc trò chuyện qua loa, nhưng đối với quân đoàn Quả táo đỏ và Turan thì lại là cơ hội khó mà thay thế được.
Một nhiệm vụ tài liệu của phó bản cấp độ 18 và phẩm chất là ‘Tinh anh’, kể cả khi Turan không thể theo đến cuối cùng, đòi hỏi một vài lợi ích từ tiến triển có được cũng là không quá đáng. Dù sao thì, có thần Syrathr chống lưng, nó hoàn toàn có thể xoay chuyển sự tình thành biểu thị lòng thành kính đến đức Chính thần của Sự sinh trưởng.
– Nghe có vẻ không tệ. Đi xem được chứ? – Turan đề nghị.
– Được. Chờ tôi sắp xếp. Sẽ nhanh thôi.
Nói rồi, người đàn ông liền lấy ra mấy viên đá truyền âm, bắt đầu truyền tin liên tục. Ông ta làm rất thuần thục, chừng như nhiệm vụ chính của bản thân vốn là như vậy, và chỉ có như vậy. Để điều hành tốt một đội nhóm, đôi khi không cần phải trực tiếp tham gia, là hoàn toàn trái ngược với cô nàng Athenia – cựu đội trưởng đội Khiên xám.
Gần năm phút sau, nhóm du hành giả đầu tiên được người đàn ông gọi tập trung đã có mặt. Ông ta cho biết rằng sẽ còn có hai nhóm du hành giả nữa, một nhóm giữ vai trò do thám xung quanh, một nhóm sẽ tốc hành đi đến chỗ tấm bia đá nhằm giải quyết mọi mối nguy hiểm tồn tại.
Cẩn trọng đến thế, Turan cũng không tiện nói thêm cái gì. Mọi việc, có lẽ cứ giao hết cho người đàn ông xử lý là được. Nó bây giờ, nhiệm vụ duy nhất hẳn chỉ là từ tấm bia đá tìm ra chút manh mối.
Tuy nhiên, bất kể manh mối có tìm được hay không, tiết lộ cho quân đoàn Quả táo đỏ là chuyện không thể nào. Thay vì thế, nó có thể khéo léo chỉ dẫn họ một số thứ, cốt tránh bị nghi ngờ, nhất là về kỹ năng chủ đạo của bản thân.
Mặt khác, trong quá trình giúp đối phương đạt được tiến triển trong việc hoàn thành nhiệm vụ tài liệu, Turan cần đề cao giá trị bản thân. Đây là phần khó nhất, đồng thời là quan trọng nhất. Nếu không, nó sẽ chẳng kiếm được chút lợi ích nào cả, cũng tự nhiên chẳng có lý do tốn sức làm chi.