Quay đi, Turan chợt phát hiện cô gái mang kính giờ đang ngồi nhặt nhạnh mấy nhánh cỏ một cách cẩn thận bỏ vào trong túi kín. Cô nàng thật sự nghiêm túc với việc mình làm, chẳng bỏ sót một chút manh mối nào dù là nhỏ nhất. Cô ta làm trông cũng là rất tập trung, tới mức chẳng thèm để ý rằng trang phục của mình đều đã lấm lem hết cả.
“Gượm đã…”
Turan thốt thầm, vội vàng nhìn lấy xung quanh trên mặt đất. Khu rừng này vốn dĩ đã trở nên hoang tàn, chỉ còn sót lại những thân cây dần mục nát và mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi.
Thế nhưng ngay tại nơi Turan đang đứng, hay cụ thể hơn là xung quanh tấm bia đá, có thể tìm thấy không ít những nhánh cỏ non mọc lên. Chúng mặc dù không nhiều, nhưng cho thấy sự khác biệt hoàn toàn so với khu rừng. Hơn nữa, nếu để ý kỹ, càng đến gần tấm bia đá, số lượng nhánh cỏ càng nhiều hơn, độ tươi tốt cũng là có cải thiện.
Đỉnh điểm là ngay dưới chân bia đá, ở gần trung tâm, một đóa hoa nhỏ màu trắng muốt đang đung đưa nhẹ theo làn gió không biết từ đâu đưa tới. Đóa hoa trông như đã ở đó từ rất lâu rồi, chỉ chờ có người đến mang mình đi.
Turan lấy làm tò mò, từng bước tới gần. Nó không có vội tác động tới đóa hoa mỏng manh ấy mà trước hết đối với cô gái mang kính cất tiếng hỏi:
– Cô không thử nghiên cứu đóa hoa một chút sao?
Cô gái chẳng có vẻ gì là chú ý tới Turan, mải mê tập trung vào công việc của mình.
Turan thấy vậy cũng không định làm phiền cô nàng. Ít nhất, giờ còn chưa phải lúc. Cứ để cho cô ta thỏa thích với điều mình mong muốn, sau lại dồn hết thắc mắc mà hỏi cả thảy vẫn không muộn.
Thế rồi, Turan thi triển kỹ năng chủ đạo lên đóa hoa luôn.
Đáng tiếc là, nó không thu thập được bất kì thông tin nào thú vị. Đó chỉ là một đóa hoa dại bình thường, đã từng sinh sôi khắp nơi trong khu rừng.
Điểm mấu chốt, hẳn là nằm ở vị trí mà đóa hoa sinh trưởng.
Nghĩ vậy, Turan hạ thấp người, quỳ một chân xuống, cẩn thận xem xét. Trước tiên, nó muốn kiểm tra xem có dòng năng lượng đặc thù nào giữ cho đóa hoa không bị ảnh hưởng bởi môi trường tồi tệ xung quanh hay không.
Kết quả là không. Mảng đất này xem chừng cũng là bình thường, chỉ là chứa đựng sức sống nhiều hơn phía ngoài một ít, vừa đủ để vài ngọn cỏ lớn lên. Điều khó hiểu là không có cách xác định sức sống ấy từ đâu mà có để duy trì đến tận bây giờ. Dĩ nhiên cũng có khả năng nhiêu đây vốn chỉ là chút ít sức sống còn sót lại, sẽ sớm hao hụt hết.
Nhưng dù thế nào, điểm mấu chốt hứa hẹn nhất hiện tại, Turan nhất định không thể làm qua loa. Nó cần thực hiện thêm một vài bước kiểm tra nữa trước khi đưa ra quyết định.
– Cậu… có hứng thú với hoa?
Giọng nói có phần vui vẻ vang lên bên cạnh Turan. Nó liếc nhìn một chút, trong đầu hơi có suy nghĩ.
Thấy Turan không đáp lời, cô gái tiếp tục:
– Ưa thích?
– Không hẳn. – Turan thuận miệng nói, hỏi lại – Còn cô thì sao?
– Hì hì. Thích.
Phản ứng lúc này của cô nàng làm Turan thấy lạ, nhưng cũng không có nhiều thắc mắc. Hẳn là niềm vui khi được làm điều mình yêu thích đi.
– Thế, cho cô.
Turan cất tiếng, đưa tay xắn cả đất lẫn đóa hoa mang lên rồi nâng hướng về phía cô gái. Cô ta vẻ ngạc nhiên, vẫn là vui lòng tiếp nhận.
Turan chẳng để tâm lắm. Đó về cơ bản cũng không thể coi là một món quà hay gì tương tự. Dù sao đóa hoa mang theo đầy đủ đất, mang về trồng còn có ý nghĩa hơn, nhưng rõ ràng là không thể mang ra khỏi phó bản. Hoặc là, đối phương cũng có thể tự mình nghiên cứu một chút, biết đâu còn ẩn giấu bí mật gì mà Turan bỏ qua.
Thay vì lo lắng những điều như thế, Turan quan tâm hơn thứ lộ ra sau khi lấy đi đóa hoa. Rất mờ nhạt, nhưng nhờ kỹ năng ‘Thông hiểu’, nó bắt được một dòng năng lượng tốt lành nào đấy. Đó hẳn là nguyên nhân khiến đóa hoa có thể sinh trưởng khỏe mạnh được.
Nghĩ vậy, Turan tiếp tục đưa tay xới đất lên. Động tác của nó thoăn thoắt, lại chằng thiếu đi sự cẩn thận. Ẩn sâu bên dưới, có thần Istrant mới biết rằng có mang theo mối nguy hiểm nào không.
Đào sâu đến gần nửa mét, Turan đã có thể chắc chắn về suy đoán của mình.
Tấm bia đá không phải là điểm mấu chốt ở đây. Nội dung trên tấm bia đá càng không có ý nghĩa gì. Đó chỉ đơn giản là vật thể dùng để che đậy thứ năng lượng nằm sâu bên dưới, cũng đồng thời là nguồn gốc của việc chỉ khi tiếp cận đến một khoảng nhất định mới sẽ lộ ra.
Có điều, thật sự là nằm rất sâu. Turan ước chừng phải đến mười mét là ít. Về số lượng, có lẽ cũng là đáng kể, khi mà cần có tới một tấm bia đá khổng lồ thế này che đậy.
– Vilve.
Turan cất tiếng gọi. Nó biết bản thân không thể làm việc này một mình. Huống hồ chi, để cho người của quân đoàn Quả táo đỏ ra tay vẫn phù hợp hơn.
Nhưng là, cô gái mang kính chẳng có vẻ gì là nghe thấy Turan. Cô ta giờ đang tựa người vào bia đá, mặt cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào đóa hoa cùng bùn đất trên tay, không biết nghĩ linh tinh cái gì.
“Đừng bảo đây là lần đầu tiên cô ta được ai đó tặng hoa…”
Turan thốt thầm, lại không vội kết luận. Cái nó quan tâm hơn hết là cô ta đang làm ngơ tiếng gọi của nó, mà ở đây lại chẳng còn ai khác để nó nhờ cả.
– Này.
Turan thử gọi lớn hơn, cũng bước tới gần đối phương. Phải đến lần gọi thứ ba, đồng thời nó đã đứng ngay trước mặt rồi thì cô nàng mới giật mình thốt:
– A! Tôi nghe. Anh- Cậu- Cậu muốn làm gì?
Turan không vội nói mà chờ cho cô gái bình tĩnh hơn đôi chút mới bảo:
– Báo cho Salger rằng tôi có phát hiện nhỏ về tấm bia đá, tin chắc ông ta sẽ thích.
Salger là tên của người đàn ông trung niên. Ông ta đã từng giới thiệu qua cho Turan trước khi lên xe rời thành Carne. Nó chỉ đơn thuần ghi nhớ, không quá xem trọng.
– A- Thế… Chỉ thế thôi à?
Turan nhíu mày, nhưng cũng không để nó thắc mắc cái gì, cô gái mang kính liền bổ sung:
– Tôi đi làm ngay.
Mất gần mười phút thì Salger cùng một vài du hành giả trông có vẻ là cốt cán của đội mới xuất hiện. Họ hẳn là vừa bận bịu ở đâu đó, nghe tin báo từ Vilve thì cũng phải dành chút thời gian mới có thể chạy tới đây.
Turan mô tả đơn giản tình hình cho Salger, nội dung xoay quanh việc phía bên dưới tấm bia đá ẩn chứa năng lượng đặc thù mà nó tình cờ phát hiện khi nhổ đóa hoa trắng muốt lên.
Ban đầu, đối phương dĩ nhiên là tỏ ý nghi ngờ, nhưng khi chính người đàn ông thử dò xét một chút liền thay đổi thái độ. Ông ta có ngốc cũng biết rằng mình không thể bỏ qua phát hiện cực kì quan trọng này.
Kế đến là hàng giờ đào bới. Đối với du hành giả, đào một chiếc hố sâu xuống mười mét là không quá khó khăn, cũng có rất nhiều phương thức để thực hiện. Tuy nhiên, khi chưa rõ vật bên dưới là gì thì lại là câu chuyện khác. Họ không e sợ nguy hiểm, mà lo hơn rằng có thể tổn hại tới tài liệu của phó bản.
Chuyện tài liệu của phó bản bị hư hỏng chẳng phải là chưa từng xảy ra, có điều rất hiếm. Trong tình huống ấy, tài liệu không hoàn toàn mất đi, nhưng sẽ yêu cầu được sửa chữa, và thường quá trình này tiêu tốn lượng lớn tài nguyên, khiến bất kì thế lực nào cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Trong trường hợp tài liệu không thể được sửa chữa vì tính đặc thù hoặc do hư hỏng quá nặng, sự tái tạo sẽ diễn ra. Đây có thể tốt cũng có thể xấu, phụ thuộc vào thời gian cần thiết cho sự tái tạo, và hơn hết là, độ khó để lần nữa đạt được tài liệu ấy. Đương nhiên là không một ai dám tự tin rằng vận may sẽ mỉm cười với mình. Rủi ro về cơ bản là quá lớn.
Cuối cùng, nhờ vào một lối đi có phần tạm bợ được tạo ra sau những giờ đào bới, Turan cũng thấy được thứ mang lại nguồn năng lượng và cả sức sống dồi dào cho mấy ngọn cỏ nhành hoa trên mặt đất.
Và ngay lúc ấy, một luồng thông tin bỗng chốc xuất hiện trong đầu Turan.
“Nhiệm vụ: Giải thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã.
Cấp độ: 20.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ khó: Cực khó.
Mô tả: Kẻ thối rữa đã lựa chọn con đường tồi tệ nhất nhằm bảo vệ khu rừng, hoặc chỉ để thỏa mãn lòng hận thù, bản thân hắn ta cũng không biết rõ.
Vận mệnh nghiệt ngã có thể được sửa đổi, nếu như giờ hắn ta từ bỏ chịu đựng, đón nhận đau thương. Đấy, kì thực cũng chỉ là một sự sắp đặt.
Chi tiết:
+ Sử dụng Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng để thanh tẩy mọi cặn bẩn trên người Kẻ thối rữa.
+ Kết liễu Kẻ thối rữa sau khi nghe lời trăn trối từ hắn ta, mang lại một kết thúc cho câu chuyện.
Tiến trình: 0%.
Phần thưởng chung:
+ 484 000 bậc Thần tinh (chia sẻ).
+ Gỗ linh (ngẫu nhiên).
+ Gỗ hồn (ngẫu nhiên).
+ Ngọc lam bảo (ngẫu nhiên).
Phần thưởng chủ:
+ Lòng biết ơn đã mục nát.
+ 2 316 000 xen.
+ Tinh hoa thối rữa.”
Là nội dung nhiệm vụ tài liệu. Ngoài thứ này, một luồng thông tin khác cũng đang trôi nổi trong đầu nó.
“Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng.
Lớp: Tài liệu.
Loại: Tinh chất.
Cấp: 20.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Đặc biệt.
Độ bền: Còn lại 99%.
Mô tả: Những gì còn sót lại của khu rừng đã từng tràn đầy sức sống. Đây là hi vọng để mang lại một khởi đầu mới, cũng là phương thức duy nhất để giải thoát một kiếp người. Lựa chọn, nằm trong tay người chưởng quản.”
Đây tự nhiên là về vật thể màu xanh lam nhạt hòa mới màu lục ngọc đang lơ lửng cách Turan không xa. Đó nhìn vào giống như một quả cầu nước, có kích thước chừng nửa mét, không quá lớn, nhưng chứa đựng lực lượng khổng lồ, khiến cho bất kì du hành giả nào ở đây, không kể Thần cấp bao nhiêu, đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Thứ này, không phải là thứ mà một vài tên du hành giả cỏn con còn chưa đột phá giới hạn Thần cấp 20 có thể vấy bẩn. Giờ, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể tuân theo mong ước, hay là mục đích tồn tại của vật thể mang tên Tinh hoa thanh tẩy từ khu rừng này, hòng hoàn thành nhiệm vụ tài liệu mà thôi.
Mời đọc truyện #Bí_ẩn_làng_Bưởi_Cuốc, truyện ma hành động, hài hước mang đậm chất Việt Nam từ 1989 - 2004