Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 563

Gió biển lạnh run, còn mặn chát, cùng với cơn buồn nôn cứ chốc chốc lại xông lên cổ họng thật khiến bất kì ai cũng đều phải gục ngã. Huống hồ chi Lily chỉ là một cô gái nhỏ mới mười hai tuổi, chưa thể gọi là từng trải qua đau khổ gì.

Vẫn may Lily không phải chịu đựng điều đó một mình. Trên con thuyền lớn lênh đênh trên biển Zough này còn có hơn hai mươi người nữa chịu cùng cảnh khổ với cô. Chỉ có điều, họ không giống cô ở chỗ say sóng, nên trông ra còn rất thoải mái. Đáng giận.

Ngồi tựa người vào tấm vách gỗ với vẻ mặt phờ phạc, Lily miệng lẩm bẩm mấy từ ngữ mình đọc được trong quyển sách về ma pháp gần đây. Giờ, chỉ có ma pháp mới có thể khiến cô trụ vững được tới khi thuyền cập bến.

– Cô nhóc không ra ngoài làm quen với mọi người sao?

Giọng nói nam tính trẻ trung vang lên như gọi Lily dậy khỏi cơn mơ. Cô gắng sức quay đầu nhìn sang, thấy được không ai khác ngoài người thanh niên mà anh Turan đã bảo rằng có thể tin tưởng được.

– Anh Wyndur.

Lily thều thào bảo. Cô thực không muốn nói chuyện với ai vào lúc này, cảm giác thật là khó chịu.

Nhớ đến, nay cũng đã là ngày thứ bảy kể từ lúc chiếc thuyền rời bến ở thành phố cảng Sagui. Suốt từ đó tới bây giờ, mọi việc tính ra vẫn đều suôn sẻ, loại trừ những khi có những con quái xuất hiện công kích muốn làm đắm thuyền, khiến chuyến hành trình bị chậm lại không ít.

Kì thực, Lily cho tới bây giờ vẫn chưa cảm nhận được mối đe dọa nào. Cô cũng chỉ nghe qua về đám quái xuất hiện từ miệng của anh Wyndur mà thôi. Mấy người trên chiếc thuyền này vốn dĩ không cho phép cô được tự do làm cái gì, ngay cả việc tới gần lan can hóng gió cũng là bị cấm. Nhiều lúc, cô còn nghi ngờ rằng bản thân đang bị giam lỏng, chờ bán đi.

Quả nhiên, không có anh Turan ở đây, mọi thứ đều khiến Lily khó mà an tâm nổi.

Sực nhận ra gì đó, Lily cất tiếng hỏi:

– Mọi người… Không phải em đều đã gặp vào hôm đầu tiên rồi sao?

– Đúng thế. – Wyndur đáp – Nhưng chúng ta có người đến đón, như vậy mới có thể thuận lợi cập bến.



Lily không hiểu lắm về mấy loại thủ tục này, nhưng cô đoán hẳn là quan trọng. Lần trước, cô vốn cũng chẳng muốn gặp mặt từng người một trong đoàn thủy thủ, anh Wyndur lại kiên quyết thuyết phục cô rằng điều đó là cần thiết để tránh gặp tình huống hỗn loạn sẽ khiến cô bị xem nhẹ mà bỏ rơi, thậm chí còn có thể tồi tệ hơn nữa là bị coi thành kẻ địch.

Dĩ nhiên, anh Wyndur vẫn cho phép Lily từ chối, nhưng với điều kiện rằng anh ta sẽ một mực ở bên cạnh cô trong suốt chuyến đi. Vì để tránh chuyện đáng xấu hổ như thế xảy ra, cô đành phải nghe lời anh ấy mà gặp mọi người.

Như đoán được suy nghĩ của Lily, Wyndur cất tiếng:

– À phải, lần này em không nhất định phải gặp mặt đối phương. Anh chỉ tiện thể tới thông báo mà thôi. Em thấy thế nào?

Lily không chút do dự liền đáp:

– Vậy em xin phép nghỉ ngơi ạ.

Nói rồi, cô cũng chưa có vội ngả người vào tấm vách gỗ mà kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ Wyndur.

– Được. Thế có gì cần, báo ngay cho anh nhé.

Vừa nói, Wyndur vừa tay gõ nhẹ ở bên tai mình, ý chỉ thiết bị truyền tin mà Lily đã nhận được từ sớm.

– Vâng ạ.

Sau lời chào lễ phép ấy, bóng dáng Wyndur rồi cũng khuất đi sau tấm màn che khá mỏng, lại hoàn toàn không thể thấy được phía bên kia do một loại hiệu quả ma thuật được phù phép lên. Sẽ thật tốt nếu hiệu quả ma thuật ấy chỉ có tác dụng một chiều, như thế Lily sẽ có thể thấy được ai đang đến chứ không bị bất ngờ như vừa nãy. Làm như vậy e là cũng không dễ dàng.

Trên thuyền, vốn không có phòng riêng, mà chia thành mỗi nhóm ba đến bốn người một phòng, và vẫn có không ít người dùng chung một chiếc giường, thay phiên nhau sử dụng để nghỉ ngơi. Vì để tạo cảm giác riêng tư cho Lily, Wyndur thực tế đã cố gắng sắp xếp, dành cho cô được một khoảng không gian an toàn và thoải mái. Phía bên kia tấm màn lại chính là nơi mà anh ta sẽ nghỉ ngơi khi có cơ hội, nhưng theo cô biết cho tới giờ, anh ta chỉ dừng chân ở đấy có vài lần.



Nhận thấy bản thân đang được chăm sóc một cách đặc biệt, Lily cố gắng không đòi hỏi thêm gì nữa. Cô căn bản cũng chẳng dám. Đám người này, nghĩ cho cùng vẫn là xa lạ. Thật không an tâm.

Chuyến hành trình dài hơn một tuần lễ lênh đênh trên biển cuối cùng rồi cũng kết thúc. Lily nhấc chân rời khỏi chiếc thuyền mà cảm giác lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Đây hẳn là tình huống mà người ta hay gọi rằng “khổ tận cam lai” đi.

Tuy nhiên, trên thực tế, cơ thể nhỏ nhắn của Lily lại không được khỏe khoắn như lòng cô nhận định. Đi được vài bước, cô thấy hơi choáng, mất thăng bằng, lảo đảo ngả sang một bên. Vẫn may có Wyndur đi cạnh lập tức đỡ lấy, rồi cứ thế anh ta dìu cô tới tận khi vào phòng trọ mới an tâm rời đi.

Nằm lên giường, Lily dần thả lỏng, rũ bỏ mọi mệt mỏi đã luôn hành hạ trên cơ thể đáng thương này. Mắt cô lim dim, ý thức dần trở nên nhạt nhòa. Mọi thứ, chìm vào trong mộng ảo.

Ma năng, thứ được đánh là kì bí nhất trên thế giới, thực tế lại là dễ dàng nắm bắt nhất trong các loại năng lượng. Không cần có học thức, không cần có kỹ thuật, chỉ cần nắm trong tay một mảnh ngọc lam bảo, vẽ lên những đường nét giống hệt mẫu là đã có thể thi triển một ma pháp cơ bản.

Đó là điểm bắt đầu. Chính vì vậy mà nhiều người lầm tưởng rằng ma pháp sư là một nghề hay chức nghiệp đơn giản. Họ ngu dốt chỉ nhắm vào mỗi một điều: có thể thi triển ma pháp, chính là một vị ma pháp sư.

Kì thực, để nhận định một người là ma pháp sư lại tùy thuộc vào bản thân cơ quan, tổ chức đưa ra nhận định ấy. Giống như học viện Ma pháp Hoàng gia Enria, chỉ thừa nhận một người là ma pháp sư khi người đó có thể khai mở vòng vận chuyển ma năng của chính mình. Một số nơi khác lại cho rằng chỉ khi nào thi triển ra được ma pháp một vòng hoàn chỉnh thì mới có thể tự nhận bản thân là một ma pháp sư.

Để thi triển ma pháp, tất nhiên là cần có ma năng, và chỉ có ma năng xuất phát từ chính vòng vận chuyển ma năng của bản thân mới đủ sự khống chế mà làm thành ma pháp có vòng. Tuy nhiên, một số ma pháp sư hùng mạnh vẫn có thể lợi dụng ma năng trong môi trường để tạo thành ma pháp có vòng, chỉ là uy lực thường yếu hơn nhiều lần, còn gây tổn hại đến vòng vận chuyển ma năng của chính mình. Đó nói thẳng ra là một biện pháp tồi.

Càng đi sâu tìm hiểu về ma năng, một người mới càng biết được loại năng lượng ấy kì bí và đáng sợ đến mức nào. Sẽ không bao giờ tìm được điểm cuối, chỉ có càng thâm sâu hơn, đến vô cùng. Kẻ dại dột cố nhìn vào vực sâu vô tận ấy, sẽ chẳng thể nào quay trở lại.

Tri thức ma pháp thuật bị cấm. Đấy là tên gọi dành cho những loại kiến thức có liên quan đến ma năng mà người tìm hiểu về nó đã gặp phải hoặc gây ra những thảm họa tàn khốc nhất. Chúng bị cấm để những điều kinh khủng ấy sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa. Đôi khi, thời gian trôi đi quá lâu, một vài tri thức đã không còn rõ ràng lý do vì sao bị cấm, và thế là một số ma pháp sư gan dạ sẽ tự cho phép bản thân đi thách thức chính mình.

– Chỉ là do họ kém cỏi mà thôi.

Giọng nói thân thương của người thanh niên đã cứu Lily khỏi vực thẳm của tuyệt vọng và trông nom, săn sóc cô tới bây giờ vang lên văng vẳng trong trí óc.



Lời ấy, Turan đã nói khi kể cho Lily nghe về tiềm lực khổng lồ của ma năng. Cô lúc đó còn rất mơ hồ về ý nghĩa của nó, nhưng giờ thì đã dần có thể hình dung được.

– Lily. Em không nên giới hạn bước chân bản thân ở thất bại của người khác. Tiềm năng phải do chính mình khai phá. Chỉ khi ấy, em mới biết được đâu là cuối cùng.

Lily mở mắt. Khung cảnh xung quanh tối om om, khó mà phân biệt được đâu là đâu. Dường như, cô đang ở một căn phòng rộng lớn nào đấy.

“Thật là lạ.”

Lily nói thầm. Cô nhớ rằng lúc mình thiếp đi, bản thân là đang ở trong một căn phòng trọ nhỏ, hoàn toàn chẳng thể nào so được với nơi đây, Chỉ tính riêng về kích thước đã phải lớn hơn đến gấp hàng trăm lần.

Thậm chí, có thể coi đây là một cung điện, chỉ là thiếu phần nguy nga nên có, thay vào đó là sự mờ nhạt, cũ kĩ và còn có phần đổ nát.

Một phế tích.

Lily hít sâu một hơi, nhịp tim tăng nhanh bất chợt. Cô hồi hộp. Một người bỗng nhiên xuất hiện ở nơi xa lạ, đối diện với những điều quái gở, luôn khó mà giữ nổi bình tĩnh.

Thế nhưng Lily hoàn toàn không thấy sợ hãi, ngược lại còn hơi có cảm giác an tâm. Ở đây, dường như chẳng có thứ gì có thể làm tổn thương đến cô được.

Lily bước tới, từng bước một trong vô thức. Cô không chủ động kiểm soát bản thân, cứ thế để cho mọi sự tiếp diễn.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”
Bình Luận (0)
Comment