Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 578

Lily hít sâu một hơi. Cô cuối cùng cũng biết được nguyên nhân mà viên tinh thể có khả năng tự mình phát huy hiệu quả gây ảo giác. Tuy nhiên, cô lại không dám tin tưởng rằng thứ ở trước mắt mình là sự thật.

Ma văn. Là những đường nét được khắc vẽ nhằm dẫn dắt ma năng hình thành một vòng vận chuyển. Vòng vận chuyển đó nếu phù hợp sẽ liên tục kích thích, sử dụng nguồn năng lượng có được mà tạo thành tác dụng mong muốn.

Ma văn gần giống như là bùa chú vậy, nhưng nó không cần được kích hoạt, có thể tồn tại tiếp diễn cho tới khi nào các đường nét bị hủy hoại hoặc nguồn năng lượng cạn kiệt. Ở một mức độ nào đó, có thể xem ma văn như là ma pháp trận cấp thấp, vì nó không đòi hỏi các loại vật liệu đặc thù, từ đó làm giảm hiệu quả tương ứng.

Thế nhưng chính vì vậy mà ma văn không được phổ biến kể cả với các ma pháp sư chuyên về ma pháp trận. Không có sự hỗ trợ từ các vật liệu phụ thuộc mà muốn duy trì hiệu quả phát ra của ma văn là rất khó, phần lớn đều sẽ bị hao phí vô ích. Trong khi đó, ma pháp trận vừa có thể điều chỉnh tác dụng như mong muốn, vừa có thể khởi động và hủy bỏ tùy ý, đương nhiên là sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn.

Điều khiến Lily ngạc nhiên là ma văn trên tinh thể này rất tinh tế và chuẩn xác, sử dụng một lượng năng lượng vừa đủ để gây tác dụng mong muốn và nhờ đó có thể duy trì được trong thời gian rất lâu. Thậm chí, Lily nhất thời khó mà đoán được cụ thể là bao lâu, chỉ biết rằng trong vòng vài giờ tới là không thể nào yếu đi.

Đây không phải là điều mà một vị ma pháp sư bình thường có thể làm ra. Lily đã từng ngỏ ý muốn tìm hiểu thêm về ma văn với anh Turan, và bị anh ấy răn dạy một hồi, rằng cô cần ít nhất đạt tới cấp độ ngang ngửa với các ma pháp sư hàng đầu trong học viện Ma pháp Hoàng gia nếu muốn học về ma văn một cách đàng hoàng.

Hơn nữa, còn rất tốn tiền. Dụng cụ và vật thể để khắc vẽ ma văn đều có giá cả không hề thấp, số lượng tiêu tốn mỗi lần cho đến khi thành công lại là rất lớn. Cho tới giờ, ma văn vẫn chỉ là một đề tài nghiên cứu xa xỉ dành cho các ma pháp sư giàu có mà thôi.

Ngạc nhiên là thế, Lily nhiều lắm chỉ là dùng đó để củng cố niềm tin của bản thân rằng đối phương thật sự có thể mang tới cho mình những kiến thức và bài học quý báu. Cô còn chưa mơ tưởng tới việc thành công khắc họa ma văn như viên tinh thể trên tay đây. Thứ này mà đem bán cho các học viện ma pháp thì được hàng đống tiền, đủ để cô hào hứng khoe với anh Turan về thành quả của mình.

Nhưng lời nói kế tiếp của Velt khiến Lily ngẩn ra người mất hồn.

– Tôi có thể dạy cậu làm nó. Đây sẽ là chủ đề buổi học hôm nay.

– Thật- thật ư?

Lily vẻ khó mà tin được hỏi lại.

– Ừm. Đó sẽ là bước đầu. Cô vẫn ham thích ma chú hơn nhỉ?

Lily vô thức gật đầu xác nhận. Cô sau đó ngẫm nghĩ thì nhận ra rằng đối phương đang ám chỉ rằng việc thông thạo khắc họa ma văn có sự liên quan không hề nhỏ với ma chú.



– Ma văn giúp thi triển ma chú?

– Giờ đặt câu hỏi ấy còn rất sớm. – Velt nghiêm giọng đáp – Trước tiên cậu vẫn nên xem xem làm thế nào để khắc họa lại ma văn trên viên tinh thể đi đã.

Lily không phản đối. Dù sao thì giờ cô cũng đang rất hứng thú với ma văn rồi, thứ trên viên tinh thể huyễn hoặc là quá đủ để cô vùi đầu tìm hiểu suốt một khoảng thời gian dài.

Vậy nhưng Velt không hề rời đi, còn rất thản nhiên nhìn xem Lily dồn hết sự tập trung vào viên tinh thể. Cậu ta cứ như đang chờ đợi một kết quả tốt đẹp trong dự đoán, thứ mà Lily chẳng dám tưởng tượng rằng có thể đạt được trong vài ngày, thậm chí là vài tháng liền chứ đừng nói là trong buổi học ngày hôm nay.

Có điều, ánh mắt của đối phương có chăm chú như thế nào cũng không khiến Lily bận tâm. Cô cơ bản là chẳng thèm để ý. Những đường nét trên viên tinh thể đang phát sáng le lói và thỉnh thoảng buông ra một luồng hào quang này mới là thứ hấp dẫn hơn cả.

Một sự nhầm lẫn thường gặp bởi những người không chuyên là ma pháp cụ cần phải có ma văn mới hoạt động được, do đó họ mặc định rằng các ma pháp cụ luôn sở hữu ma văn. Trên thực tế, ma pháp cụ phần lớn đều được cấu thành bởi những vật liệu gắn kết với nhau tạo thành một ma pháp trận đơn giản hoặc phức tạp tùy theo nhu cầu. Nhưng vì quá đơn giản, đa phần các ma pháp cụ không được nhận định là ma pháp trận, tránh gây nhầm lẫn về cấp độ của ma pháp.

Điển hình nhất là gậy phép. Đó có thể chỉ là một thanh gỗ phù hợp có tính dẫn ma năng đạt chuẩn được gắn kết với một viên ngọc lam bảo để làm nơi chứa đựng, hấp dẫn ma năng rồi nhờ đó vẽ nên vòng ma pháp.

Phức tạp hơn có thể là một chiếc vòng tay giúp thi triển một ma pháp cụ thể như ‘Thổi lửa’ chỉ bằng việc truyền vào ma năng. Đó cần có sự sắp đặt tinh tế của các vật liệu, bao gồm ngọc lam bảo, và kim loại dẫn ma năng, đôi khi có cả ngọc lửa để tăng cường hiệu ứng nguyên tố. Ma năng được truyền được dẫn dắt đưa tới các viên ngọc lam bảo tạo thành vòng ma pháp mà không cần người sử dụng phải cất công vẽ nên, cứ thế tạo thành ma pháp.

Ma văn khác biệt. Bản thân ma văn là đường dẫn ma năng, lại có yêu cầu cực cao về độ chính xác về năng lực khống chế của người khắc họa. Không những vậy, dụng cụ và vật liệu dùng cho việc khắc họa cũng phải nhất định phù hợp với ma văn. Đó cần nhiều hơn chỉ là sự sắp đặt, nhất định phải hiểu biết một cách tường tận về thứ mình muốn làm, và cả đối tượng cần tác động tới.

Nghĩ đến đây, Lily sực nhận ra điểm tương đồng bất ngờ đầu tiên giữa ma văn và ma chú. Ma chú cũng cần có sự tương thích với người sử dụng, giống như ma văn trên viên tinh thể này đối với bản thân viên tinh thể vậy. Nếu hình dung ma văn như là ma chú, và viên tinh thể như là người dùng ma chú, thế thì chúng lại gần như chẳng khác gì nhau.

Tuy nhiên, hình dung theo chiều hướng ngược thì Lily không tránh khỏi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu cô khắc họa ma văn lên chính cơ thể mình, biết đâu lại trở thành một sự tồn tại đặc thù nào đấy.

“Đó chẳng lẽ là điều mà Velt đang muốn ám chỉ?”


Lily nghĩ thầm, không nhịn được liếc nhìn đối phương, thấy rằng cậu ta giờ lại đang săm soi lấy một viên ngọc nhỏ chỉ chừng vài phân có màu xanh lục nhạt. Có lẽ là ngọc lục bảo, thứ ấy thì phù hợp để làm bùa hơn.

Thành thật thì Lily không có nhiều hiểu biết về việc làm bùa cho lắm. Đó chẳng phải là chủ đề khó khăn gì, mà chủ yếu là do cô không có hứng thú. Đương nhiên, nếu là bùa chú dùng để kích hoạt thi triển ma pháp thì cô không ngại tìm hiểu đâu.

Bỏ những suy nghĩ linh tinh sang bên, Lily tập trung hơn vào ma văn trước mắt. Cô thử dùng bút vẽ vài đường nét lên giấy trước, nhưng lập tức cảm thấy không phù hợp, liền lấy một tờ giấy khác đặt lên, vẽ lại.

Cứ thế, đến tận vài chục tờ giấy sau, khi mà Lily phát hiện ra mình đã chẳng còn dư tờ giấy nào nữa thì cô mới kết thúc. Kết quả thật đáng thất vọng: những đường nét mà cô vẽ ra đều chẳng thể mang tới chút sự tương đồng nào với ma văn bên trên viên tinh thể huyễn hoặc.

– Không giống.

Lily tặc lưỡi bảo. Cô còn chưa có từ bỏ, nhưng đã hết giấy rồi thì chỉ đành đổi phương thức tiếp cận.

Thế là Lily vứt toàn bộ đống giấy trên bàn xuống đất, cúi người cặm cụi ở mặt bàn. Cô cẩn thận di chuyển ngón tay của mình, làm truyền ra một lượng rất nhỏ ma năng khiến cho chúng thành hình.

Đó là một ý tưởng tồi. Sự khống chế của Lily đối với ma năng vốn là chưa thể đáp ứng được chất và lượng của ma năng mà cô sở hữu. Thế nên những đường nét vẽ ra chẳng mấy chốc bị nhòe rồi tan biến hết cả.

Dù vậy, Lily không hề nao núng, càng sẽ không dừng lại. Cô bị kích thích. Cái cảm giác thành quả mình mong muốn đã ở trước mắt rồi, nhưng lại không cách nào chạm tới thật sự có thể khiến bất kì ai dồn hết tâm trí vào để mà phát điên lên được.

Quan niệm về thời gian của Lily theo đó cũng mất đi. Cô cứ hì hục vẽ vời, như chìm trong giấc mộng, tới tận khi nghe giọng nói từ đối diện cất lên thì mới giật mình tỉnh giấc.

– Lily? Em chưa ngủ sao?

Là Wyndur. Bóng dáng của Velt đã sớm biến mất không biết tự khi nào. Cô lo lắng nhìn quanh thì thấy đống giấy mình vứt xuống đất cũng chẳng còn nữa, nếu không thật chẳng biết phải giải thích cho anh Wyndur ra sao.

– Em muốn… luyện tập thêm.


Lily thốt đại một cái cớ mà cô nghĩ ngay tới được.

Ánh mắt Wyndur hiện lên vẻ lo lắng. Anh ta bảo:

– Luyện tập thì tốt. Nhưng em cũng nên chú ý sức khỏe của mình. Bữa tối còn chưa đụng tới nữa, không phải?

Lily nghe vậy thì mới đảo mắt phát hiện ở trên bàn cách không xa có một khay thức ăn được đậy lại, dường như là do người chủ nhà trọ chuẩn bị, thấy cô quá chú tâm nên không dám làm phiền.

– A. Em ăn ngay đây.

Dứt lời, Lily vội vàng kéo khay thức ăn về phía mình, mở ra nhìn lấy một hồi. Thức ăn vẫn còn nóng, có vẻ như được đặc biệt bảo quản thông qua một loại bùa phép nào đấy. Thế cũng quá xa xỉ rồi. Hẳn là do anh Wyndur báo trước với người chủ nhà trọ nên mới được chuẩn bị cẩn thận như thế.

– Được rồi. Em ăn ngon miệng. Nhớ nghỉ ngơi sớm. Có vấn đề gì đừng ngại cho anh biết.

Wyndur nói rồi nhấc bước rời đi. Anh ta có lẽ chỉ tiện ghé qua xem xét tình hình Lily một chút, xong liền có việc phải làm, rất là bận rộn.

Thở hắt một hơi, Lily nhìn khay thức ăn, hơi có cảm giác ngấy nơi cổ họng dù rằng bụng còn rất đói. Đây ắt hẳn là vì cô còn chưa có cam tâm bỏ qua việc khắc họa ma văn đi.

“Gượm đã. Thứ này…”

Lily thốt thầm, nâng tay đưa lên viên tinh thể huyễn hoặc. Nó đã chảng còn phát ra từng luồng hào quang nữa, sớm trở nên ảm đạm. Trông vào, đúng thật là khó mà nhận định đây là đã từng một viên tinh thể huyễn hoặc. Chuyện này có lẽ cũng đã được Velt tính toán kỹ càng rồi đi.


Truyện của ta không có gì cả, chỉ có main bá và nhiều hố thôi !!! Mời mọi người đón đọc
Bình Luận (0)
Comment