Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 582

Chờ cho cả hai đã yên vị, công chúa Margarie bèn dịu dàng xin phép để tự mình rót trà cho bản thân và Nalisha. Chậm rãi thưởng thức hương trà còn đang nóng hổi xong, cô ta mới cất tiếng:

– Không biết, tướng quân tìm phụ hoàng có việc gì?

Nalisha bần thần hồi lâu, còn chưa kịp suy nghĩ bản thân nên làm thế nào trong tình thế hiện tại. Giật mình nhận ra công chúa đang đặt câu hỏi, cô vội vàng đáp:

– Chuyện này… rất lớn. E rằng thần chỉ có thể trực tiếp nói cho bệ hạ…

Bị từ chối cho biết, nhưng Margarie không lấy đó làm khó chịu. Cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, tỏ ý đồng tình với đối phương. Tuy nhiên, có lẽ câu hỏi kế tiếp vẫn không thể tránh khỏi được đặt ra:

– Thật sự đến mức cả tôi cũng không được phép biết sao?

Margarie đang gặng hỏi. Điều này không giống với cô ta mà Nalisha vẫn thường biết. Những sự tình hệ trọng, công chúa rất ít khi hỏi tới, còn cố tình tránh né. Đó tất nhiên chẳng phải vì cô ta biết thân biết phận, thực tế là ngược lại. Vẻ ngoài thì ngây thơ chẳng màng chuyện đời, nhưng phía sau gần như là chẳng có gì là cô công chúa này chẳng nắm biết được cả. E chỉ có những tin tức mang tầm cỡ của các đức Chính thần mới khiến cô ta dặt dè không dám mạo muội với tay chạm đến mà thôi.

Kì thực, về mặt lợi ích, Nalisha không nhất định phải giấu Margarie chuyện tiến quân làm gì. Cô nàng mặc dù nắm biết và hiểu rõ nhiều thứ, bản thân lại không có đủ năng lực để gây tác động tới việc tiến quân. Chỉ là, chính vì thế Nalisha mới không muốn vô cớ lôi công chúa vào mớ rắc rối này. Đây vốn là một cuộc chiến vô vọng. Lòng trung thành của Nalisha đối với đế quốc đến cùng là vẫn có, đương nhiên mong muốn còn có người tài dẫn dắt đế quốc tiến lên khi vụ việc đáng nguyền rủa này qua đi.

Tiếc là Nalisha chưa bao giờ giỏi trong việc thuyết phục người khác. Từ trước đến nay, mỗi lần tranh cãi với hoàng đế hay bất kì ai khác, cô đều chỉ dùng ý chí kiên cường và bất khuất, cùng với đó là bản lĩnh khó ai sánh được để khiến đối phương chịu lùi bước. Cách thức như thế lại không thể áp dụng cho công chúa Margarie.

– Xin người thứ lỗi, thần không làm được. – Nalisha cất giọng nghiêm nghị pha lẫn với chút áy náy.

– Đừng nói vậy, tướng quân.

Công chúa vội vàng lên tiếng, hơi nhoài người về trước, ánh mắt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.

– Đây vốn là yêu cầu quá đáng của tôi. Chỉ có điều… tôi đang nghĩ là mình có thể giúp ích được cho ngài.

Nalisha im lặng. Cô cảm nhận được điều gì đó bất thường từ đối phương. Có vẻ như công chúa Margarie đang trở nên thoải mái quá mức, càng lúc càng đánh mất đi dáng vẻ uy nghi của hoàng gia. Thậm chí, bộ mặt ngây thơ mà công chúa thường dùng cũng dần bị tháo gỡ.

Dĩ nhiên chẳng phải là Margarie trở nên cục cằn hay lỗ mãng. Nếu phải đánh giá thì, hẳn là thành thật hơn.



Như một linh cảm vừa chợt lóe lên, Nalisha cất tiếng hỏi:

– Công chúa, đã có chuyện gì xảy ra? Hay rằng, người đã biết những gì?

Margarie nghe vậy thì thu người lại ngồi cho ngay ngắn, bắt đầu tỏ ra ngần ngại, chừng như gặp phải vấn đề khó khăn lắm. Hồi lâu, cô ta mới nói:

– Thật ra thì, tôi vừa nhận được tin tức từ phía quân đội.

Nalisha nhíu mày, cô nghĩ tới gì đó, thắc mắc:

– Là từ quân đội dưới trướng của thần?

– Không sai.

Công chúa thẳng thắn đáp. Đây trên thực tế cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ hay là bí mật, vì bản thân Nalisha cũng đã sớm biết rồi. Thế nhưng cô lại khó mà tin được rằng tin tức có thể đến tai Margarie nhanh đến vậy. Việc cô vừa nãy cố giấu không cho đối phương biết giờ trông ra thật buồn cười.

Ngả người ra sau, hít thở sâu một hơi hòng thả lỏng bản thân, Nalisha trầm giọng bảo:

– Nếu công chúa đã biết thì thần cũng chẳng có lý do gì để giấu nữa. Nhưng thần chắc chắn sẽ không từ bỏ. Việc tiến quân đã được quyết định rồi.

– Tôi không ngăn cản ngài, tướng quân. – Margarie lên tiếng – Ngài quên rằng tôi đã nói gì sao?

Nalisha trầm mặc, cẩn thận ngẫm nghĩ. Công chúa đã nói rằng sẽ giúp cô, nhưng điều đó rất khó mà tin được. Huống hồ chi, cô không tưởng tượng nổi Margarie có thể giúp mình như thế nào. Hoàng đế theo lẽ đương nhiên sẽ không vì một vài lời nhõng nhẽo của đứa con gái cưng mà mềm lòng chiều ý sự tình hệ trọng đến vậy.

– Thần xin được phép lắng nghe.

Nalisha vẻ kính cẩn nói. Đối với một người có ý định giúp mình trong chuyện này, cô luôn muốn dành cho đối phương sự kính trọng nhất định, kể cả khi người ta đến cùng có chẳng thể giúp được gì.



Margarie nghe vậy thì gương mặt liền trở nên tươi tắn, vui vẻ hơn hẳn. Cô công chúa mỉm cười nhìn lấy Nalisha, sau lại vội vàng điều chỉnh tâm tình, nghiêm giọng bảo:

– Kì thực, tình trạng sức khỏe của phụ hoàng quả thật không được tốt.

Nalisha tròn mắt ngạc nhiên. Nói ra lời này, có ý nghĩa tình trạng sức khỏe của hoàng đế đang có sự chuyển biến xấu. Trong tình huống hiện tại khi Margarie đang có ý giúp Nalisha, đó còn đồng nghĩa rằng hoàng đế trong một khoảng thời gian sẽ khó mà đảm bảo các hoạt động thông thường của mình, cụ thể như việc đứng ra ngăn cản việc tiến quân. Không phải vậy, thì sự giúp đỡ của công chúa sẽ mất đi tác dụng.

Tin tức này vô cùng nhạy cảm. Nếu đây là thật, các thành phần đối nghịch sẽ lập tức tận dụng để mà gây rối, thậm chí là nổi loạn. Đế quốc cũng chẳng phải dễ dàng như vậy mà cai trị các nước phụ thuộc, càng chẳng nói tới các thế lực thù địch ngay từ bên trong quốc gia.

Lẽ dĩ nhiên, hoàng đế đã không có ý định cho vị tướng quân hàng đầu của đế quốc như Nalisha được biết. Người thông minh, vốn chẳng ai lại đi cho rằng hoàng đế lấy lý do sức khỏe để tránh gặp mặt là thật sự gặp vấn đề về sức khỏe cả. Dùng bệnh giả giấu bệnh thật, quả nhiên là nước đi mà chỉ có bậc đế vương đã đưa Carnato lên đứng đầu lục địa có thể làm được. Ít nhất, Nalisha nhận mình không nghĩ tới khả năng ấy.

Thấy vẻ ngạc nhiên xen lẫn với lo lắng của Nalisha, công chúa Margarie nhẹ nhàng nói:

– Phụ hoàng vốn nên tin tưởng ngài, tướng quân. Có điều, nếu phụ hoàng đồng ý gặp ngài, sẽ dễ dàng khiến người khác cũng dùng lý do đó để xin gặp. Mong tướng quân hiểu cho.

Nalisha không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp lại. Rồi cô bảo:

– Chẳng hay bệ hạ tình trạng sức khỏe cụ thể như thế nào?

Margarie lộ vẻ lưỡng lự, nhưng đó chẳng phải vì công chúa không muốn trả lời câu hỏi vừa nêu, mà là chính cô ta cũng không biết phải giải thích ra sao.

– Việc này khó mà nói rõ được. Phụ hoàng từ xưa đã luôn có những động tác vượt ngoài tầm hiểu biết của người bình thường. Dù sao thì… tướng quân có lẽ rõ hơn, rằng một quốc gia muốn đứng vững, còn trở nên lớn mạnh như Carnato hiện giờ, không phải chỉ dựa vào sự tài ba của bản thân và những thân cận giỏi giang là có thể đạt tới.

Nalisha nghe đến đây thì bất giác mím chặt môi. Trong lòng cô đang dần nổi lên một cơn giận khó mà kiểm soát. Cô hiểu rõ ý của Margarie.

Chính thần. Đứng sau mỗi quốc gia và các thế lực hùng mạnh trên thế giới đều sẽ có ít nhiều bàn tay của các đức Chính thần ở phía sau thúc đẩy. Cho tới giờ, vẫn chưa có ai xác định được rằng vị Chính thần nào là kẻ chống lưng cho đế quốc Carnato. Hẳn chỉ có những Chính thần khác và bản thân hoàng đế Longsterant mới biết đi.

Chờ cho Nalisha bình tĩnh hơn, Margarie mới nhẹ hắng giọng gây chú ý. Rồi cô ta cất tiếng:



– Tướng quân, những năm kế tiếp, còn phải trông cậy vào ngài.

“Lời này có nghĩa là gì?”

Nalisha nói thầm, nhướn mày khó hiểu. Lời vừa rồi là rất bình thường để một cô công chúa của quốc gia nói với cận thần của hoàng đế, nhưng vào tình huống hiện tại lại không giống. Đó không phải là lời sáo rỗng, mà thật sự đối phương đang đặt lòng thành của mình vào.

Để cho Nalisha chậm rãi nhấm nháp ý nghĩa lời mình một lúc xong, Margarie hé miệng ngập ngừng, nói tiếp:

– Phụ hoàng sẽ không trụ nổi quá năm năm nữa.

Lặng thinh. Nalisha cảm tưởng như bản thân vừa nghe nhầm cái gì đấy.

Hoàng đế Longsterant đã trị vì đế quốc Carnato trọn vẹn sáu mươi bảy năm, và trên người chưa từng có dấu hiệu của sự xuống sức. Ngài ấy vẫn nên còn khỏe khoắn lắm. Dù sao thì một con người phi thường dưới sự giúp đỡ của đức Chính thần thì có muốn kéo dài sinh mạng thêm hẳn năm mươi hay một trăm năm chẳng phải là điều gì khó.

Nhưng rồi, Nalisha chợt nghĩ tới một khả năng. Đôi môi cô mấp máy, nhìn thấy ánh mắt đầy ý trông đợi của công chúa ở đối diện thì không chịu được nữa, nói:

– Là tử thần…?

Margarie hít sâu một hơi. Bất kì ai khi nghe đến tử thần đều sẽ khó mà giữ được sự bình tĩnh, nhất là kể từ sau Đại Thánh Thế, mọi sinh linh đều có thể tái sinh khi chết đi, nhưng tiếng gọi của tử thần lại vẫn không thể nào tránh khỏi, còn càng thêm đáng sợ.

– Ngài cũng nghĩ như vậy.

Công chúa thốt, vẻ lo lắng hiện lên vừa nãy cho đến giờ mới vơi đi chút ít.


Nhiệt huyết tuỳ ý tiêu dao, đạp sen kéo sóng rửa kiếm cốt, đạp mây cưỡi gió tố thánh hồn.
Bình Luận (0)
Comment