Turan cùng Fyr tiếp tục tiến về trước. Trên đường đi, nó hỏi không ít thứ, giải đáp một vài nghi hoặc cũng như thăm dò ý muốn của đối phương.
Gọi là thăm dò, trên thực tế là Turan hỏi ý, xem Fyr có muốn cho mình biết hay không. Qua đó, nó mới thấy được rằng một vị thần dù cho biểu bên ngoài có là như thế nào, trong suy nghĩ luôn là không thể xem nhẹ được. Gần như toàn bộ những suy tính mà nó có, đối phương đều nắm biết hết cả.
Turan khó mà không nghĩ rằng thần Syrathr lời bảo không giám sát nữa nhưng vẫn dựa vào phương nào đấy mà nắm nó trong lòng bàn tay, mặc cho giãy giụa. Chỉ là, không có chứng cứ, không thể đoán lung tung.
Điều tốt đẹp duy nhất bây giờ là Turan không còn lo bị đối phương hãm hại nữa, còn là ngược lại, nhận sự giúp đỡ ở nhiều mặt. Mặc dù bản thân còn do dự không dám đón nhận, nó biết đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Rất rõ ràng, giao kèo đã thành lập với Fyr tỏ ra hiệu quả. Có giao kèo, Fyr và chị của cô ta chẳng có lý do gì để lo sợ này nọ mà đặt áp lực vô cớ lên Turan. Thay vì thế, họ dành thời gian cho những chuyện khác quan trọng hơn.
Muốn tiến gần hơn đến lĩnh vực của thần, Turan không thể cứ dè dặt tránh né. Sức mạnh bây giờ nó có thể chưa có đủ, nhưng trên phương diện ý chí là không được phép yếu. Nó phải cho đối phương thấy được rằng tiềm lực của bản thân là to lớn, đồng thời kể cả khi chính mình đã trở nên mạnh vẫn sẽ không gây hại đến đối phương.
Lần này là một đợt thử thách. Nếu Turan có thể làm hài lòng Fyr và chị của cô ta, tương lai chắc chắn rộng mở. Lấy đây làm bàn đạp, nó sẽ có thể thoải mái tung hoành, kể cả dưới mắt của các vị thần.
– Ngươi nghĩ không sai. Chỉ cần lợi ích giữa hai bên không mâu thuẫn, ta không ngại giúp ngươi. Tin chắc rằng chị của ta cũng có cùng ý nghĩ.
Fyr cho ra lời xác nhận, mơ hồ có ý cổ vũ Turan trong sự tình sắp tới.
Turan không đáp, đưa mắt hướng về phía xa. Khoảng cách với tòa tháp cao chọc trời kia vẫn còn rất lớn, nhưng trước mặt giờ đã xuất hiện rất nhiều căn lều dựng ở gần nhau tạo thành hai khu vực đối ứng bên sa mạc nóng bức và băng tuyết lạnh giá.
Đặc biệt là có giao tranh xảy ra ở ngay giữa ranh giới. Du hành giả, họ thật sự đánh nhau, có điều chỉ là một đối với một. Dựa vào uy lực trông thấy, Turan đoán rằng Thần cấp của họ sẽ không vượt quá 15.
Thực tế, có chút yếu. Turan không tin rằng Thần cấp 15 có thể biểu hiện ra lực lượng yếu đến vậy, nên thuộc vào khoảng Thần cấp 11 đến 13. Đây là đang tính theo tiêu chuẩn bình thường, ít nhất là theo nó được biết cho tới giờ.
– Đó là hội Ngàn hoa?
Turan hỏi. Nó nhận ra biểu tượng trên cờ và lều của khu vực phía bên sa mạc.
– Đúng vậy.
Fyr đáp gọn, ngừng lại một chút, nói tiếp:
– Hội Ngàn hoa và hội Nanh báo xảy ra tranh chấp. Đây vốn là chuyện thường thấy ở quanh tòa tháp.
– “Vốn là”?
Turan thắc mắc. Nó nhận ra điểm bất thường.
– Tranh chấp ở phía ngoài tòa tháp, về cơ bản sẽ không chạm tới phạm vi tính mạng, cũng là nói hai bên sẽ không ra sức giết chóc.
Lời giải thích là vậy, Turan lại thấy không thỏa đáng. Nó quan sát chiến đấu đang diễn ra phía trước, dám chắc rằng họ cũng không sử dụng chiêu thức quá mạnh mẽ nào, trọng thương rất khó, càng đừng nói tới có thể lấy được mạng đối thủ.
Turan lại không truy hỏi, nói:
– Loại bỏ được đối thủ là chuyện tốt, không phải sao?
– Ngươi quên, đối thủ không chỉ có một. Người của các bên có thể hung hăng càn quấy, lại không ngốc tới mức cho kẻ khác được lợi, đưa mình vào thế khó.
Turan tỏ ý đồng tình. Nghĩ kỹ thì, dù có giết được đối phương, chỉ cần chờ tái sinh là xong, tác dụng không rõ rệt, chẳng bằng bảo tồn lực lượng bản thân, chừa áp lực cho kẻ khác.
Turan tiếp tục quan sát. Trong tầm mắt của nó hiện tại cũng chỉ có khu vực đóng quân của hội Ngàn hoa và hội Nanh báo, chưa thấy các nơi khác.
Theo lời Fyr, mặc dù khí hậu lục địa phía Tây không thích hợp để con người sinh sống, vẫn là có một vài tòa thành lớn và nhỏ, đều lấy tòa tháp Ma pháp Tối thượng làm trung tâm, dựng nên vì đó. Các quân đoàn và hội lớn hẳn là tập trung ở những nơi này.
– Hội Ngàn hoa chỉ có thế?
Turan cả gan thốt. Nó vốn không đánh giá cao hội Ngàn hoa, giờ thấy biểu hiện của họ trong chiến đấu, càng thêm không tin tưởng rằng đây là lực lượng chính mà thần Syrathr định dùng để tham gia vào sự kiện ở tòa tháp Ma pháp Tối thượng.
– Đừng nghĩ nhiều. – Fyr không hề giận, bảo – Như ta đã nói, tranh đấu ở phía ngoài tòa tháp không được xem trọng, bọn họ không dùng hết sức là bình thường.
“Nhưng chẳng phải cô đã có ý bảo rằng họ đang muốn giết nhau ư?”
Vừa định hỏi như thế, Turan lại vội ép cho chỉ còn nằm trong suy nghĩ của mình. Nó chợt hiểu được. Họ quả thật đang định giết nhau, nhưng dẫu cho có chết, đối phương cũng sẽ không làm lộ sức mạnh thật sự.
Mọi người đều có thể tái sinh, rất khó đấu tới cùng. Chỉ có lợi ích mong muốn là có thể khiến người ta dùng hết sức mà thôi.
Turan tặc lưỡi. Tình huống này vẫn thường hay xảy ra, đưa nó vào thế khó. Nó tham sống sợ chết, bị ép vào đường cùng là bắt buộc có cái gì cũng đều dùng hết cả, trong khi đối phương rất an nhàn hưởng thụ sự giải thoát.
– Cô mang tôi tới đây là để tham gia vào cái trò này?
Turan cất tiếng, không hề giấu giếm mà tỏ vẻ bực tức. Đến giờ, nó không khó đoán được ý định của Fyr.
– Phải. – Fyr thẳng thắn xác nhận.
– Mức độ?
– Tiêu diệt toàn bộ.
Turan nhíu mày. Nó còn tưởng chỉ cần tham gia tranh đấu, ai tới thì đánh người đó thôi. Nghĩ lại, Fyr đã rất vội vàng mang nó tới đây, biểu cảm lúc ấy còn là giận dữ, sự tình theo đấy hiển nhiên không nhỏ.
Dù vậy, tiêu diệt toàn bộ phe đối địch vẫn là nằm ngoài tưởng tượng của Turan. Chần chừ một lúc, nó hỏi:
– Tiêu diệt toàn bộ hội Nanh báo?
Vốn Turan chỉ muốn xác nhận lại ý muốn của Fyr, đối phương lần nữa làm nó ngạc nhiên:
– Tiêu diệt toàn bộ cả hai bên. Nói rõ, toàn bộ thành viên hội Ngàn hoa và hội Nanh báo, những kẻ mà ngươi đang thấy, ở trên lục địa này, không một ai được phép còn sống.
Giờ, Turan lại thấy được vẻ mặt không kiềm nổi cơn giận đang bùng lên từ Fyr.
“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải hội Ngàn hoa thuộc quyền thần Syrathr hay sao?”
Turan dấy lên thắc mắc trong lòng, không có hỏi. Nó biết, cho dù bản thân không tới đây, kết cục của những kẻ đang ồn ào chiến đấu kia vẫn chỉ có một. Là cái chết cực kì thê thảm và tàn bạo.
Turan lại nên biểu thị ra hành động như thế nào, nó khó mà dám chắc. Nếu là để làm Fyr hả giận, có lẽ ra tay quả quyết và tàn nhẫn là điều cần thiết. Thế nhưng có thật sự là nó nên làm vậy hay không đây.
– Được rồi.
Turan cất tiếng, đặt nữ người sói tới giờ vẫn còn chưa có tỉnh dậy xuống đất rồi tiến bước về trước. Nó có thể suy nghĩ nhiều, nhưng lựa chọn chỉ có một. Trước hết làm xong lại tính.
Bóng dáng của kẻ lạ mặt như Turan rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai nhóm du hành giả mặc cho tranh đấu vẫn còn đang diễn ra. Trên thực tế, chỉ có không đến một phần ba số thành viên của cả hai nhóm là đang chiến đấu, số còn lại chỉ quan sát và đề phòng đối phương.
Suy cho cùng, tìm lấy cơ hội và ra tay quả quyết mới là quan trọng hơn cả. Nhờ vào kỹ năng thông hiểu, Turan có thể xác định trong số những kẻ đang đứng ngoài quan sát kia, có không ít kỹ năng gây sát thương cao, thừa sức hạ sát một hay thậm chí một vài mục tiêu trong thời gian ngắn. Nếu là có Kull ở đây, cậu ta hẳn sẽ phát huy được thực lực bản thân đến mức tối đa.
Darmil lại là trường hợp ngoại lệ. Sự tồn tại của cậu ta đơn giản là một mối đe dọa cho kẻ địch, không cần khống chế và cũng không thể. Mọi suy tính chiến thuật cho tổ đội đến bây giờ, Turan đều không thể bỏ qua lấy cậu ta làm chủ. Nếu phe đối địch thành công loại cậu ta khỏi chiến đấu mà vẫn giữ được phần nhiều sức lực, đã xem như là giành chiến thắng.
Nữ người sói, Turan tạm thời còn chưa thể xác định. Năng lực của cô ta không kém, nhưng Thần cấp còn thấp khiến cho việc chiến đấu với thủ mà bây giờ tổ đội cần đối mắt trở nên khó khăn. Chênh lệch Thần cấp rất khó bù đắp. Kể cả Darmil hay chính Turan bây giờ đều cần phải dùng những cái giá không hề nhỏ mới may ra giúp được phần nào.
Turan cũng đã nghĩ đến rằng, những cái giá kể trên trong chiến đấu với du hành giả Thần cấp càng cao càng lộ ra mất sức, dần dà chỉ có thể coi là một vài mánh khóe hay ho. Tổ đội của nó không thể chỉ dựa vào mấy trò ấy mà trở nên lớn mạnh được. Đó chính là lý do vì sao nếu không phải bất đắc dĩ, nó sẽ không cho phép các thành viên tổ đội của mình dùng chúng.
Turan vừa chậm bước di chuyển, vừa không ngừng suy nghĩ. Nó học được nhiều thứ. Đây rõ ràng là một cơ hội hiếm có cho bản thân, mặc dù chẳng biết Fyr có tính luôn điều này trong kế hoạch của cô ta hay không.
Hẳn là không. Vẻ tức giận của cô gái tóc màu nâu đỏ khi ấy phải là thật sự. Nếu không thì Turan thật chẳng biết nên tin tưởng cái gì nữa.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?