Kull nằm ngẩn người, từ tốn hưởng thụ hiệu quả mang đến từ thuốc hồi phục rưới khắp người cùng với mấy tấm bùa trị liệu liền. Sử dụng nhiều phương thức hồi phục tương tự trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến hiệu giảm dần cho mỗi lần sử dụng kế tiếp, nhưng thêm một chút vẫn là tốt. Dù sao bây giờ, thời gian mới là thứ quan trọng hơn cả.
Quái vẫn còn tiếp tục xuất hiện trong đợt bùng nổ, thế nên Darmil vẫn phải làm việc, không ngừng chạy tới chạy lui mà vung kiếm chém. Tốc độ vào lúc này lại chẳng phải là một vấn đề, vì bọn quái xuất hiện lần lượt. Những khi quái xuất hiện vị trí cách xa nhau thì cậu ta chỉ cần nhảy bổ một phát, hoặc thêm một phát nữa là xong.
Kull không có lo lắng. Cậu giờ nằm ở đây, lại chẳng có nghĩa là vô hại. Đơn giản là không muốn phí sức vô ích. Sau đó còn có chuyện cần cậu phải làm. Giờ nên chuyên tâm hồi phục mới là quyết định đúng đắn.
Ngẩn người, phần nhiều là do nhất thời chưa chấp nhận được bản thân có thể yếu đến như vậy; phần còn lại là vẫn chưa thể thoát ra cơn nghiện phát huy cực hạn. Đó rõ thật là giả dối chăng.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua. Darmil vẫn còn tiếp tục công việc của mình, nhưng tần suất quái xuất hiện đã giảm dần.
Lúc này, một người bỗng mạo hiểm tiến lại gần Kull. Không rõ đối phương có ý gì, nhưng hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức hãm hại cậu.
Bất đắc dĩ, Kull đành ngồi dậy, tỏ ý cho đối phương biết hai người có thể nói chuyện. Khiến cậu buồn bực là, hắn ta chẳng chịu mở miệng, nhiều nhất là thở dài một hơi tỏ vẻ áy náy.
– Thật xin lỗi.
Giọng nói nhẹ nhàng ngược lại khiến Kull buồn nôn. Cậu khó mà chịu được.
Nhận ra phản ứng tiêu cực từ Kull, đối phương vội vàng đổi giọng thành nghiêm nghị, hỏi:
– Sự tình, quyết định như thế nào?
Kull mỉm cười. Vào việc chính rõ là thoải mái hơn nhiều.
– Tốt. Tôi theo. – nói rồi, hơi suy nghĩ, cậu bổ sung – Đội trưởng đã giao toàn quyền cho tôi.
Đối phương im lặng một lúc, bảo:
– Nếu vậy, từ đây cậu cứ nhập bọn cùng quân đoàn Lưỡi lê hiểm. Sẽ không có ai nghi ngờ.
– Không được. Nghi ngờ mới tốt chứ.
Kull nói với vẻ đùa cợt. Lời như vậy lại khiến người nghe suy tư, rồi gật nhẹ đầu tán đồng.
– Yên tâm. Tôi có cách của mình. Làm tốt việc của cô đi.
Dứt lời, Kull đứng hẳn dậy, không để cho đối phương có thời gian phản ứng liền đã áp sát đến, nhấn giọng đầy ý khiêu khích:
– Hay là tôi tiễn cô một đoạn, tránh khỏi hiềm nghi?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở nhịp tim đều có thể nghe được mồn một. Đối phương che giấu rất kỹ, nhưng muốn giấu qua Kull là chuyện không thể nào. Nếu không cậu đã chẳng có đủ tự tin nhúng chân vào.
Dáng người vội vàng tránh thoát, hơi lộ vẻ hốt hoảng, xong thì bảo:
– Không được. Tôi còn có việc phải làm.
– Tùy cô.
Kull phẩy tay tỏ ý buồn chán, xoay người rời đi. Thấy thế, đối phương thốt:
– Cậu còn muốn đánh?
– Không.
Kull đáp gọn. Cậu khó mà hiểu được vì sao hắn ta lại cho rằng cậu sẽ đánh nữa. Mặc dù Kull giờ có thể giải quyết tốt một con Bọ ngựa hung mãnh đơn độc, nhưng phí sức như thế thật không đáng.
Tuy nhiên, tranh thủ ra đòn kết liễu kiếm ít Thần tinh vẫn là rất hấp dẫn. Tin chắc Darmil có thể phối hợp với Kull thật tốt. Đơn giản như thay vì một chém bổ chết con quái, thì chặt đứt đôi, tránh chỗ hiểm yếu, giữ cho mục tiêu thoi thóp chừng vài giây là đủ.
Thế rồi, đối phương đi. Mặc dù là lợi dụng một vài kỹ năng di chuyển cùng với ẩn thân, nhưng không thoát khỏi được cảm giác của Kull trong vùng lĩnh vực. Hướng di chuyển vậy mà là về phía vương quốc Enria.
Kull thắc mắc, bởi người đó chính là Iskeiya, đột nhiên xuất hiện ở biên giới hai vương quốc, khi đợt bùng nổ quái đang diễn ra tới hồi kết. Cô ta đến và đi rất vội vàng, trông như chỉ là tiện thể ghé qua thăm cậu một chút. Người kì quặc.
Đợt bùng nổ quái sau đó chẳng bao lâu thì kết thúc. Thời gian tính ra là sớm hơn dự tính rất nhiều. Khả năng cao là do Darmil liên tục hạ sát quá nhiều quái, làm tiêu hao đợt bùng nổ thật nhanh.
Đáng tiếc là chẳng có xuất hiện bất kì con quái thống lĩnh hay tinh anh nào. Darmil không hài lòng với điều ấy, nhưng cũng không vì thế mà buồn bã hay tức giận. Cậu ta đã được đánh một trận rất thoải mái rồi.
Hiểu được cảm giác của người đồng đội, Kull cất tiếng:
– Lần tới, vẫn mong được hợp tác cùng mọi người.
Người đàn ông đứng trước mặt nhăn mày, vội đưa tay ra hiệu cho các thành viên phía mình không nên làm ra hành động ngu ngốc. Dù vậy, vẫn không tránh khỏi một vài lời bất mãn vang lên. Ông ta thật đúng là gặp hạn nên mới phải dẫn đội đến tham gia đợt bùng nổ quái này, vốn còn tưởng là cơ hội thăng tiến tốt.
Thấy người ta không muốn phản ứng lời mình, Kull chỉ đành nhún vai cho qua, cất một tiếng chào hời hợt rồi rời đi. Darmil liền đi ngay ở phía bên cạnh, suốt khi sự kiện kết thúc cho tới giờ vẫn không hề lên tiếng, lại gây nên áp lực nặng nề cho toàn quân của đối phương. Đám người này phần nhiều là viện quân mới tới, chứ nếu chứng kiến cảnh cậu ta càn quét mọi thứ thì chắc đã chẳng dám hó hé tiếng nào, còn phải run sợ.
– Cảm giác thế nào?
Kull hỏi. Hai người giờ đã cách nơi xảy ra đợt bùng nổ quái một đoạn khá xa. Cậu kì thực rất quan tâm cảm nhận của Darmil, bởi gì thì gì, cậu vẫn phải nhờ vào cậu ta mới săn giết thêm được không ít quái. Tiến trình nâng cao Thần cấp do đó tăng trưởng kha khá. Nếu mọi chuyện tiến triển tốt, nói không chừng cậu còn có thể kịp tăng đến Thần cấp 15 trước khi sang lục địa phía Tây hội họp cùng đội trưởng.
Nghĩ thấy cũng li kì. Đội trưởng dường như đã đoán trước được tình huống này, hoặc chỉ đơn thuần là lo xa, sắp xếp một loạt những việc Kull cần phải làm thay cho cậu ta. Mặc dù, đợt bùng nổ quái đây là không được nêu tới.
– Không tệ.
Darmil đáp gọn. Không phải là cậu ta xem nhẹ câu hỏi của Kull, mà thật sự chỉ cảm thấy có vậy mà thôi.
Quả nhiên, đám quái ở mức độ này là không gây khó dễ được cho anh chàng đấu sĩ. Nếu cậu ta bị bắt ép phải dùng chùy hay cần đè ép kỹ năng chủ đạo thì sẽ có hơi phiền phức, ngược lại thành chẳng đáng là gì.
Kull rất ghen tị. Nếu Darmil chỉ giỏi giết quái thì cũng thôi, cậu ta giết người lại còn tốt hơn cậu. Ít nhất, cậu ta giết thấy trông thật nhẹ nhàng.
Giữa hai người cứ thế rơi vào im lặng. Kull đành chịu. Bình thường, cậu rất hay tìm trò để chơi với Darmil, và cậu ta cũng sẵn lòng chơi cùng để làm sôi nổi cuộc sống du hành giả. Bất kể đó là loại giải trí bình thường như đánh bài, chơi cờ hay cả đập phá vài hội quán xấu xa nào đấy, cả hai đều rất ăn ý.
Thế nhưng giờ hai người lại khó mà có tâm tình để chơi đùa. Đội trưởng bị bắt đi, hai người bị bỏ lại, lý do còn là vì cả hai quá yếu. Lời của cô gái kia, Kull nhớ như in.
Vẫn là cố tình không nhắc tới, nhưng trong lòng Kull và Darmil đều chẳng thể nào loại bỏ. Hai người đến tham gia đợt bùng nổ quái này, không thể không tính là nhằm trút giận, muốn thể hiện rằng bản thân không hề yếu.
Tuy nhiên, chối bỏ hiện thực bằng cái cách đáng thương hại ấy, thật càng khiến sự tình thêm tồi tệ. Nhất là đối với Kull. Biểu hiện của cậu hoàn toàn nằm ở mức kém.
Đang lúc này, một cái vỗ vai mạnh và bất ngờ khiến Kull đổ nhào về trước, loạng choạng đi hơn mười bước mới đứng vững lại được. Darmil ra tay không hề cân nhắc một chút nào.
– Sa sút làm gì. Đi! Đánh tiếp. Tôi còn chưa đánh đủ. Cậu cũng còn chưa giết đủ. Chúng ta làm được.
Darmil nói lớn, sau đó cười một tràng dài. Ánh nắng trưa xen qua những kẽ lá soi rọi gương mặt sáng sủa của cậu ta. Đó không phải là giả.
Tâm tình của Darmil có lẽ không thật sự tốt, nhưng cậu ta chắc chắn không để điều đó làm ảnh hưởng đến bản thân theo cách tiêu cực.
Đây, nghĩ lại, còn có thể là một cơ hội tốt.
Kull đã luôn mơ hồ cho rằng đội trưởng đang yêu cầu ở mình quá cao mà không có mục đích cụ thể. Trên thực tế, yêu cầu như thế chỉ nằm ở mức hợp lý. Đội trưởng tính toán quá chu toàn, còn cậu, cần phải làm được đến mức mong đợi.
Chỉ sợ không theo kịp sự phát triển của tình thế. Nên xốc lại tình thần, đi nhanh hơn.
– Được. Giết hết bọn chúng.
Kull cười đáp, dứt lời liền kích hoạt kỹ năng chủ đạo và hàng loạt kỹ năng khác, thoắt nghiêng người lao đi. Một, hai, ba, bốn,… rất nhiều con quái lọt vào trong vùng lĩnh vực của cậu. Chúng không mạnh, nhưng quả thật là còn chưa giết đủ.
Chiều xuống, mặt trời dần buông. Kull và Darmil vừa đánh vừa tiến tới trước, không có chút nào hối hả.
Bởi vì hối hả không dùng làm gì được. Người tiếp đón đến từ vương quốc Enria vẫn phải cần thời gian mới tới, hai người mạnh mẽ xông qua vùng biên giới sẽ dẫn đến những hệ lụy không đáng. Hơn hết là, hối hả lại chẳng thể khiến cả hai mạnh lên.
Người tiếp đón vốn là được sắp xếp bởi Turan, chỉ cần Kull hay Darmil thể hiện bản thân một chút ở vùng biên giới là được. Đối phương nhận được tin sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, hoặc ít nhất cũng sẽ cử người tới. Đối với đội trưởng, cậu không có bất kì nghi ngờ gì.
Và thật như vậy, khi Kull đã bắt đầu phát chán với việc đánh giết quái, một vài bóng người xuất hiện. Họ di chuyển rất cẩn thận, thực lực hẳn là không kém, thế nhưng khó mà qua cảm giác được cậu ở trong vùng lĩnh vực.
Để tránh gây khó xử cho hai bên, Kull chủ động xuất hiện, đứng trước mấy người. Hành động đó của cậu lại khiến đối phương e ngại, lập tức vào trạng thái chiến đấu.
May là không có đánh lên. Kull là người mở miệng trước:
– Tổ đội Turan. Hai người.
Người đàn ông có vẻ là đứng đầu cả nhóm gật đầu xác nhận, xong bảo:
– Hai người đi theo chúng tôi. Sẽ không xảy ra vấn đề.
– Tôi tin tưởng.
Kull đáp, hơi quay đầu lại liếc nhìn, tỏ ý cần phải chờ đồng đội của mình đánh xong. Darmil dường như cảm giác được điều đó, đột ngột bùng phát sức mạnh nện liền mấy chùy giải quyết nốt vài con quái phiền phức.
Thấy được sức mạnh của Darmil, vẻ mặt mấy người đối phương mới bắt đầu giãn ra. Họ thật sự tìm đúng người.
Truyện hay, main bá đạo quyết đoán, mời đọc