Đi đầu là một con dao sắc lẻm được phóng tới trên mái nhà. Con dao bay đi nửa chừng thì bị đánh văng, làm lộ ra một bóng người đang ẩn nấp. Dẫu cho là vậy, đối phương vẫn không lập tức phản công, chừng muốn đối thoại một hồi.
Kull không cho phép. Một lượt hai con dao khác bay tới, chắn lấy hai bên của kẻ địch. Vừa đó, tay cậu nâng lên khẩu súng, sẵn sàng bắn vào nhược điểm của mục tiêu, chỉ cần nó lộ ra.
Tên còn lại thấy đồng bọn của mình bị ép cứng, quyết định ra tay ngăn trở. Tuy nhiên, sự chú ý của hắn ta không thể không chuyển sang Phalsia khi cô nàng bắt đầu vẽ nên những đường nét của vòng ma pháp.
Bùa chú được kích phát. Một ngọn lửa thổi về phía Phalsia, nóng rực. Sức sát thương từ ngọn lửa không lớn, nhưng khiến cho vòng ma pháp chịu áp lực, xuất hiện từng điểm gãy vỡ.
Phalsia cắn răng, quả quyết từ bỏ ma pháp đang thi triển. Chiến đấu như hiện tại khác với khi ở cùng tổ đội rất nhiều. Sẽ chẳng có ai phòng hộ cho cô cả, càng chẳng có ai khống chế kẻ địch để cô dễ dàng thi triển ma pháp.
Kull liếc mắt nhìn sang, ngón tay vẫn đang siết vào cò súng, thấy không có xảy ra vấn đề gì thì không chú ý thêm nữa. Kẻ địch của cậu không hề để lộ ra nhược điểm, nhưng đứng hoàn toàn bất động. Cứ thế, hai con dao được phóng hai bên kia vụt qua, thành vô ích.
Cũng là trong dự đoán. Kull cất khẩu súng đi, kích hoạt kỹ năng, lao tới một cách bất chợt, trong giây lát đối mặt với kẻ địch ở khoảng cách chỉ chừng hơn mét.
Đối phương bất ngờ, nhưng không hoảng hốt. Hắn ta nghiêng sang bên, vung tay kéo theo một lưỡi dao bén nhọn đâm lên, nhắm thẳng vào cổ họng của Kull.
Ở vị trí ấy, trừ phi sở hữu tốc độ hơn xa, là sẽ không thể nào tránh được.
Kull vốn không có ý định tránh. Cậu một tay kích phát một tấm bùa, mở ra lớp màn chắn; tay còn lại siết chặt cây giáo đâm tới.
Lớp màn chắn tạo ra không bởi thuật sư thiếu đi sự vững chắc cần thiết, dễ dàng bị phá vỡ. Mũi dao theo đấy tiếp tục đâm, nhưng khoảnh khắc ít ỏi kiếm được nhờ lớp màn chắn đã quá đủ để Kull dùng ngọn giáo của mình đâm xuyên qua cổ tay đối phương.
Kẻ địch của cậu biết mình rơi vào thế yếu, quả quyết chặt bỏ cánh tay, kích phát luôn một tấm bùa xung chấn để tạo khoảng cách.
Thế nhưng tấm bùa không hoạt động, còn khẩu súng của Kull thì đã lên nòng, và trước khi đối phương có thể kịp phản ứng, viên đạn được b ắn ra đã phá nát đầu hắn ta. Chết tức tưởi.
Khó ai mà nghĩ được rằng đòn tấn công bằng giáo chỉ là để khống chế, giành thời cơ vô hiệu hóa bùa chú của kẻ địch ngay sau khi bùa chú của bản thân phát huy tác dụng, cuối cùng dùng súng ra đòn chí mạng.
Đáng tiếc, chí mạng lại không gi3t chết được mục tiêu. Thân xác đối phương vỡ thành từng mảng máu thịt rơi khắp nơi, làm lộ ra một bóng người khác vừa trốn đi thật xa. Nếu không nhờ kỹ năng ‘Lĩnh vực’, Kull còn thật sự tưởng rằng hắn ta đã chết.
Dù vậy, cậu không có đuổi theo. Kẻ địch đã dùng tới kỹ năng ghê gớm đến vậy thì biết chắc hắn ta không sẵn lòng chết lần này, nên hiển nhiên cũng sẽ dùng nhiều thứ nữa để bảo toàn tính mạng.
Hơn hết là, cô nàng ma pháp sư đang gặp rắc rối. Chênh lệch Thần cấp cộng với sự khắc chế của sát thủ gây lên khiến cô ta chỉ có thể gắng chống đỡ mà giữ mạng. Có điều, tên sát thủ sẽ không thật sự gi3t chết Phalsia, vì vốn chỉ muốn kiềm chế Kull mà thôi. Làm quá sẽ phản tác dụng.
Ngay khi phát hiện đồng bọn của mình đã trốn thoát, hắn ta liền ném ra mấy quả bom mù, cay và cũng đồng thời gây nhiễu ma năng lẫn nguyên khí. Kẻ đứng trong đống khói mù ấy sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng, mà kì thực trước đó vốn Phalsia đã như vậy rồi.
Kull bật cười, đứng nhìn tên sát thủ trốn đi. Cậu có thể gi3t chết tên này. Hắn ta nếu đã sẵn sàng xả thân vì đồng bọn, ắt hẳn giá trị bản thân không quá quan trọng, chết rồi tái sinh là có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, Kull giờ lại tò mò muốn xem tên sát thủ sẽ làm gì nếu đồng bọn của mình còn tiếp tục bị đuổi giết. Hắn ta cũng đâu thể cứ nhắm vào Phalsia khi cậu đã quả quyết bỏ qua cô ta được.
Và do đó, kỹ năng chủ đạo của Kull được kích phát tối đa. Cậu quăng người, chớp nhoáng trông như bị ai đó ném đi, bay thẳng về phía kẻ địch ban đầu của mình.
Đối phương lập tức nhận ra, hoảng hồn tăng tốc. Có lẽ vì lý do gì đó mà hắn ta cố tình tránh chỗ đông người, nhưng đó chẳng hề ảnh hưởng gì tới chuyện sẽ diễn ra. Kull không e ngại gây náo loạn một trận lớn.
Đội an ninh của tòa thành chắc chắn sẽ phản ứng, nhưng tới lúc đó, cái mạng của tên sát thủ đã sớm mất rồi. Sau đấy, Kull chỉ cần trốn đi. Người dân không ai chịu ảnh hưởng lớn, đội an nình cũng đành phải bỏ qua. Chuyện trong tối cần có người trong tối giải quyết, không phải việc của họ.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn. Đối phương liên tục dùng vài tấm bùa nhưng hiệu quả tương đối kém, ít nhất là trong mắt Kull.
Tên đồng bọn vốn định chia hai đường mà chạy, thấy thế liền vội vã đuổi trở về. Tốc độ của hắn ta thế mà hơn xa Kull, khiến cậu không khỏi chau mày, nhịp bước lệch đôi chút.
Đều là những kỹ năng mạnh mẽ, thường sẽ không để lộ, giờ lại chỉ vì bị Kull đuổi giết mà thi triển hết cả. Chẳng cần phải nghi ngờ thêm nữa, đây chắc chắn là con mồi béo bở.
Kull nhếch môi, hứng phấn nổi lên. Cậu kích phát kỹ năng, thu nhỏ vùng lĩnh vực, chỉ tập trung vào con mồi trước mắt. Tốc độ của tên còn lại nhanh hơn, không có nghĩa là hắn ta có thể kịp cứu thoát đồng bọn của mình.
Và cứ thế, trước khi con mồi chạy đi thêm nữa, một ngọn giáo có đính mấy tấm bùa chú được Kull nâng lên, siết chặt. Ngọn giáo rung nhẹ, rực cháy, kích phát mấy tấm bùa, khiến cho đầu mũi giáo b ắn ra những tia điện.
Cảm giác vừa đến, Kull lập tức vung tay, mũi giáo phóng về trước như một tia sét đánh tới, chớp nhoáng và đột ngột. Cậu không nhắm vào con mồi mà là ngay trước mặt hắn ta, bởi tác dụng của ngọn giáo cũng chẳng phải là hòng giết chóc.
Thân thể của Kull cùng theo tia sét tan rã, lại nhanh chóng hợp lại. Cảm giác tê tê lan khắp người, và chỉ trong chớp mắt, cậu đã đứng ngay trước con mồi của mình.
Đối phương không kịp phản ứng, chỉ có thể hoảng loạn tránh đi. Đáng tiếc là mũi dao sắc lẻm của cậu đã sớm đâm thẳng vào giữa tim.
Máu tràn lan, đen đặc. Màu đen của máu ấy thấm đi khắp cơ thể của con mồi như dịch bệnh, gặm nhắm hắn ta. Từng mảng thịt hư thối bắt đầu rơi rớt. Lần này, hắn ta sẽ thật sự chết.
Đôi mắt căm hờn căn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Kull. Cậu thưởng thức chúng, khóe môi tự nhiên hướng lên. Cười thích thú.
Con mồi thảm thương vẫn còn muốn sống. Hắn ta có việc quan trọng cần phải làm, không thể chết bây giờ được. Nhưng mong muốn ấy chỉ có thể nằm trong suy nghĩ.
Kull rút dao ra, điềm đạm cất đi. Cậu lại cúi xuống nhặt ngọn giáo vẫn còn đang rực cháy của mình, hướng mũi giáo về phía tên đồng bọn đang nhào tới, tỏ ý.
Đối phương chùn bước. E ngại.
Kull đã từng đối mặt với nhiều kẻ địch, cũng đã làm rõ phong cách làm việc của mình với chúng lẫn thế lực của chúng. Cậu chỉ cần có thể, là sẽ làm tới cùng. Đừng thử đoán giới hạn của cậu.
Biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tên sát thủ siết tay bóp nát một tấm thẻ bùa. Tác dụng duy nhất là báo tin, còn số phận của hắn ta, vốn đã định sẵn.
Dù vậy, tên sát thủ vẫn phản kháng rất ghê gớm. Ngọn giáo của Kull đã không thể dùng thêm nữa, cũng chẳng nên dùng tới những con bài giá trị khác, thế nên đối phó với hắn tất nhiên sẽ mất sức.
Vẫn còn may, chuyện chẳng mấy chốc thì giải quyết xong. Vật phẩm rơi ra từ hai tên sát thủ có vài món khá giá trị, nhưng không phải là thứ đồ quan trọng gì. Kull lấy làm tiếc, thấy chả bù cho việc sử dụng ngọn giáo chút nào.
Phalsia chăm sóc vết thương của mình xong, quay sang Kull đang ra vẻ tính toán gì đấy, bảo:
– Nếu cậu có thể một mình giải quyết chúng dễ dàng như vậy, còn nhờ tôi làm gì?
Kull không có buồn nhìn đối phương, thuận miệng đáp:
– Cô nhìn chỗ nào ra dễ dàng thế? Và còn, tôi có nhờ cô ư?
Phalsia nhăn mặt. Cô ta biết năng lực của mình kém hơn đối phương, nhưng so mặt bằng chung thì vẫn là du hành giả mạnh mẽ. Vừa nãy nếu không phải kẻ địch có chênh lệch Thần cấp lớn thì cơ hội thắng vẫn là có.
Tất nhiên, thắng không có nghĩa là đánh giết được. Sát thủ đã muốn chạy, ma pháp sư còn có thể đuổi giết như thế nào đâu.
– Vậy, còn có chuyện gì khác không?
Kull hỏi, tỏ ý muốn rời đi. Cậu còn có nhiều việc phải làm. Mặc dù giết được tên ấy khiến cậu thỏa thích, nhưng làm lộ ngọn giáo cùng đòn dao đâm kia là thua thiệt không nhỏ.
Phalsia do dự. Cô ta nên nói đến việc chính sớm hơn, nhưng sau vụ vừa nãy, chợt cảm giác nơi đây thiếu an toàn.
– Nói đi. – Kull giục – Còn có thể đáng sợ được hơn thế nào cơ chứ?!
– Được rồi. Đội trưởng của cậu, định khi nào thì sang lục địa phía Tây?
– Đã đi rồi.
Kull đáp gọn, chẳng buồn quan tâm sự tình đằng sau câu hỏi đấy. Lại chờ vài giây cho Phalsia tỉnh khỏi cơn ngạc nhiên vừa ập đến, cậu nói tiếp:
– Đội trưởng hứa hẹn gì với cô?
Kull cố ý dùng “hứa hẹn” bởi Turan giao cho cậu đều là công việc, và không hề nhắc gì tới Phalsia cả. Giống như cô nàng vũ công Shelah, đội trưởng chắc hẳn có hứa hẹn riêng gì với cô ta chứ chẳng thể nào chỉ là chuyện về tổ đội Athenia.
Phalsia trầm ngâm hồi lâu, chẳng trả lời câu hỏi của Kull mà bảo:
– Có phát hiện tin tức của Tiffia ở phía đông bắc. Tổ đội của cậu định như thế nào?
Nghe tới Tiffia, Kull không khỏi nổi lên tò mò trong lòng. Tuy nhiên, cậu không có biểu cảm gì, chỉ đáp:
– Không biết.
– Không biết?! – Phalsia thốt – Là không biết cái gì?
Tin tức của Tiffia, Kull cũng là có nghe đến, nhưng cậu không để tâm quá nhiều vì tính xác thực rất kém. Hơn nữa, đội trưởng cũng chẳng nhắc gì tới, cậu tự nhiên coi nhẹ. Sự tình của cô nàng yêu tinh ấy còn chưa tới lượt cậu xen vào.
Xem chừng, tin tức của Tiffia đang bị người có ý đồ đem lan truyền. Mục đích của đối phương khó mà xác định, nhưng sức ảnh hưởng chắc chắn là lớn.
“Turan thật sự không để ý ư?”
Kull nghĩ thầm. Cậu biết rõ Turan rất xem trọng Tiffia, nếu không thì đã chẳng dốc nhiều công sức đến vậy để cứu giúp cô ta hồi ở chỗ rừng Cultiven. So ra, có mười cậu cũng không bằng một nửa cô yêu tinh. Nghĩ tới lại buồn thay.
– Là tôi không biết. Cô đi mà hỏi đội trưởng của tôi ấy.
Kull làm vẻ bực tức bảo. Cậu có thể hời hợt làm ngơ phản ứng của Phalsia, chỉ là làm vậy e rằng sẽ đẩy rắc rối sang cho Darmil, càng cho cô ta thêm lý do để làm phiền đồng đội của cậu.
Phalsia nghệch mặt ra nhìn Kull, cứ thế trông cậu rời đi. Phản ứng xa lạ, tình huống xa lạ, con người chợt cũng trở nên xa lạ. Cô ta đâu còn có thể trông cậy vào ai.
Tinh phẩm đã end , yên tâm nhập hố .