Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 7

Sáng, đúng sáu giờ mười phút. Turan đang đi trên con phố Heimoar. Đây là con phố rất nổi tiếng với các du hành giả khi là nơi tập trung của rất nhiều hàng quán bán các món đồ dùng cần thiết cho một du hành giả, từ trang bị cho đến nhu yếu phẩm, thậm chí cả mấy vật phẩm hiếm cũng có thể được tìm thấy ở con phố này. Giờ còn khá sớm nên các hàng quán cũng chỉ mới bắt đầu dọn ra, và khắp con phố thì cũng chỉ mới có vài người qua lại. Thời điểm này thật ra lại tốt cho Turan khi nó không muốn gặp phải những tên du hành giả khinh thường Nihr.

Turan đã hẹn gặp ở đây với Darmil, nhưng nó không trông mong gì tên đó sẽ đến đúng giờ. Hắn ta có vẻ chỉ là một tên công tử bột lắm tiền, quen cảnh giàu sang. Dậy sớm thế này đối với hắn ta sẽ là một cực hình. Vậy nên Turan quyết định sẽ đi gặp một người trước rồi mới quay trở lại chỗ hẹn.

Nơi mà Turan tìm đến là một cửa hàng khá nhỏ nằm trong một con hẻm, hoàn toàn bị lu mờ bởi những cửa hàng khác. Đây là một cửa hàng bán bùa hộ thân, do một Nihr mà Turan quen thân làm chủ. Mặt hàng của cô ta làm ra chưa bao giờ được các du hành giả ưa chuộng, vì họ không bao giờ cho rằng một Nihr có thể làm ra thứ gì đó giá trị. Thế nhưng cô ta vẫn cứ làm, cố chống chọi từng ngày với cửa hàng này.

Turan mở cửa bước vào một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Bỗng, một tiếng chuông nhỏ vang lên. Turan ngạc nhiên, lần trước nó đến đây không hề có cái chuông cửa nào nên nó đã đinh ninh sẽ có thể ít nhiều gây bất ngờ cho chủ cửa hàng.

– Chào du hành giả! Ơ nhưng mà… Turan ư!?

Turan nghe tiếng chào thì quay sang. Đó là một cô gái trạc tuổi cậu, tóc màu nâu, tém một mái và để đuôi gà khá ngắn. Cô ta đang đứng sau quầy, trên tay cầm một tấm ngọc lục bảo hình tam giác nhỏ, có vẻ đang làm bóng nó.

– Phải. Là tôi đây, Yeatra.

Turan xác nhận, bước lại quầy. Vì Yeatra chỉ cao hơn mét rưỡi một chút nên chỉ đứng tới ngực Turan, phải ngước đầu lên mà nói chuyện. Thấy sự bất tiện đó của cô ta, Turan vội chồm người, tựa tay lên bàn quầy.

– Dạo này đắt hàng chứ?

Turan hỏi vẩn vơ. Nó không cần phải đoán cũng biết cửa hàng không khá gì hơn lần trước nó tới đây.

– Cũng tạm. – Yeatra đáp, mặt thoáng buồn một chút rồi lại tươi tắn lên ngay – Còn cậu thế nào? Sao lại đến tìm tớ?

Turan thấy vẻ cố gắng đáng thương đó của Yeatra thì xót thay. Nó đã mấy lần khuyên cô ta nên bỏ cửa hàng này đi nhưng cô ta luôn bịa ra mấy cái cớ không đâu mà phản đối. Nó đoán rằng cô ta đang giấu nó điều gì đó.

– Chẳng giấu gì cô, tôi đang định đi du hành hôm nay. Có lẽ sẽ-

– Gì cơ! – Yeatra thốt lên – Cậu đi du hành á! Thật không vậy!?

Turan hơi nhăn mặt. Yeatra đáng lý không phản ứng quá mức thế này, theo như nó luôn biết.

– Thật. Nhưng chắc chỉ một hôm thôi. Có một số thứ tôi muốn tìm hiểu-

– Nhưng đúng là cậu đi du hành phải không?! – Yeatra lần nữa ngắt lời Turan.

– Đúng vậy. Cần tôi xác nhận đến thế à? – Turna bực tức bảo.

– À… Chuyện là tớ đang muốn tìm một vài nguyên liệu. Nếu cậu đi du hành thì có thể thu thập chúng cho tớ không?

Turan không nhận lời được. Lần du hành hôm nay của nó là lần đầu tiên, làm sao nó đủ khả năng thu thập vật phẩm chứ. Tuy nhiên, nó lại không nỡ từ chối Yeatra tí nào. Nếu cô ta không nhờ được nó, chắc lại phải nhờ tụi du hành giả với giá bán gấp đôi, gấp ba bình thường.

– Cô muốn thu thập thứ gì? – Turan hỏi.

– Vậy là cậu sẽ giúp tớ!?

Yeatra thốt lên. Hai mắt cô ta long lanh nhìn Turan như đang nhìn một vị thánh mà mình hằng tôn thờ.

– Có thể. Nếu trong khả năng của tôi. – Turan đáp gọn.

– Cám ơn cậu nhiều, Turan! Cám ơn cậu.

Yeatra nói, cúi đầu liền mấy cái. Turan chợt có cảm giác cô ta giống với Darmil cực. “Hai đứa ngốc này chắc hợp với nhau lắm…”

– Vậy, cuối cùng là cô muốn thu thập thứ gì?

– Ngọc lam bảo. Mười mẫu nhỏ và hai mẫu vừa. – Yeatra đáp – Tớ nghe là cậu có thể tìm nó trong các hang động hay hầm mộ. Việc này chắc cậu rõ hơn tớ chứ.

“Không hề đâu cô nương…” Turan nghĩ thầm. Nó chưa du hành lần nào thì làm sao biết được mấy thứ đó. Có lẽ nó cần tìm mua một quyển sách hướng dẫn tân binh gấp.

– Cô cần khi nào? – Turan hỏi tiếp.

– Không gấp lắm. Tớ cũng chỉ vừa nảy ra ý tưởng dùng ngọc lam bảo hôm qua thôi, và cũng đang có nhiều việc khác… Trong tháng này là được.

Trong tháng này, tức là còn hai tuần nữa. Đó là một khoảng thời gian khá dài, và xem ra là dư thừa cho Turan. Hiển nhiên nó không định thực sự đi thu thập ngọc lam bảo bằng việc du hành, mua lại từ chỗ khác sẽ là một lựa chọn phù hợp hơn với nó, chỉ cần thấp giá hơn đám du hành giả lợi dụng Yeatra là được.

– Được rồi. Tôi sẽ giao cho cô đủ số lượng trong hai tuần. – Turan nói.

– Cám ơn cậu nhiều lắm, Turan!

Yeatra mừng ra mặt. Turan thật sự không hiểu cô ta cần ngọc lam bảo làm gì mà có thể mừng như thế khi nó nhận thu thập giúp.

– Giờ thì, tôi cần mua một tấm bùa hộ thân. Vì chuyến du hành hôm nay chủ yếu là thăm dò thử-

– Đây. Cậu lấy cái này đi!

Yeatra ngắt lời, đưa cho Turan một tấm gỗ hình chữ nhật nhỏ, trên có khắc nhiều hoa văn bắt mắt.

– Cái này… Nó có tác dụng gì? – Turan thắc mắc.

– Tăng một phần khí huyết và gia tăng may mắn. Cái thứ hai chắc là sách nói khống thôi.

Yeatra là Nihr, vì thế cô ấy không thể giám định được tấm bùa mình làm ra có tác dụng như thế nào, càng không thể làm ra một tấm bùa theo ý mình. Mọi tấm bùa cô ấy làm đều dựa trên hướng dẫn của sách, và vì thế nên nếu tấm bùa đó không có tác dụng gì thì cũng không có gì bất ngờ.

– Tôi lấy cái này. – Turan bảo – Giá bao nhiêu?

– Không cần đâu. Tớ tặng cậu đấy. – Yeatra nói ngay.

– Tặng tôi!? – Turan thắc mắc – Cô có dư dả mà tặng đồ cho người khác ư?

– Không dư dả gì, nhưng tớ không thể lấy tiền một người sẽ giúp tớ thu thập vật phẩm được. Cứ coi như quà mừng cậu bắt đầu du hành đi.

Yeatra nói rồi nở một nụ cười tươi rói. Turan trông và biết nó không thể nào từ chối được cô ta. “Chắc mình phải cố gắng thu thập được đống lam ngọc bảo kia thật sớm rồi…”
Bình Luận (0)
Comment