Turan từng bước tiến lại gần. Những chiếc rễ vẫn còn đang uốn quanh và đâm xuyên qua linh hồn của tên nhóc, một lần lại một lần. Chúng muốn bám siết lấy, không bao giờ cho phép có cơ hội thoát đi.
Đứng trước mặt tên nhóc, Turan mở miệng, lại chẳng nói lời nào. Khoảng cách giữa cả hai giờ chỉ có hơn một bước chân. Ánh mắt hai người đối diện lẫn nhau, chìm vào trong sự cuồng loạn của sung sướng và đau khổ của nhau.
– Cảm nhận đi.
Turan rít lên.
– Cảm- nhận đi…
Tên nhóc cũng rít lên, những âm thanh đứt quãng.
– …Velduran!
Lily hét lớn. Tiếng hét đánh thẳng vào tâm trí Turan khiến nó bừng tỉnh, cũng đồng thời đánh vẹo đầu tên nhóc, khiến cả người hắn ta co quặp lại như con giun.
Turan theo phản xạ nhìn sang, thấy được Lily đang nắm trong tay một viên tinh thể màu vàng nhạt – tinh thể huyễn hoặc. Thứ này nó biết, nhưng trông không giống bình thường.
– Giỏi lắm cô nhóc. Khà khặc khặc…
Tên nhóc dù bị vẹo đầu vẫn cố thốt lên mấy tiếng, còn gắng cười làm thành ho sặc.
Nhưng lúc này, lời của hắn ta vô nghĩa. Chẳng ai quan tâm cả.
– L-là anh!?
Lily thốt, vẻ không thể nào tin nổi. Thứ mà em ấy đang trông thấy là hình dáng linh hồn của Turan, mọi biện pháp che giấu hiện giờ không có tác dụng.
Turan nhìn chằm chằm Lily, không định nói hay giải thích cái gì. Nó còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm đây, nhưng vừa nghĩ lại bộ dáng bản thân vừa rồi, thật sự làm dấy lên e sợ. Chính mình không ngờ lại có thể trở thành như thế khi sử dụng kỹ năng linh và hồn, nhờ cậy vào dấu hiệu viên đá sinh mạng.
Vậy xem ra, Lily còn có thể coi là đã giúp Turan một lần. Chỉ là, nó vẫn sẽ phải tiếp tục thực hiện công việc.
– Em tránh sang bên.
Turan cất tiếng, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Lily thất thố, không để ý, bảo:
– Anh sao lại như thế này? Anh định làm gì?!
Nghe đến phiền. Turan nổi nóng, gằn giọng:
– Không phải việc của em.
– Sao lại không phải việc-
– Tránh ra!!
Turan quát, dọa Lily giật nảy mình, trượt chân té sấp. Con bé đau, nhưng mặc kệ, vội vàng ngồi dậy chen vào giữa nó và tên nhóc.
Turan nghiêng đầu, rất muốn một chân sút bay thứ cản đường này. Tất nhiên, nó hoàn toàn có thể tiếp tục công việc của mình mà không cần quan tâm tới Lily, nhưng nó đâu có thể không quan tâm được.
– Em…!
– Anh… anh…
Lily sợ. Em ấy không hề có chút lòng dũng cảm nào trong tình huống hiện tại. Toàn bộ hành động cho tới giờ chỉ đều do muốn liều mình bấu víu lấy niềm hi vọng yêu quý cuối cùng đột nhiên hóa thành xa lạ mà thôi. Nếu là mất đi, đó là mất hết.
– Anh nhất định phải nói rõ cho em!
Lily nói gần như hét, nhưng nghe lại thành thảm thiết cực kì.
Turan biết nói cái gì đây. Nhớ đến, Lily đã hét lên tên của vị đại pháp sư, nên hẳn cũng có biết ít nhiều về thân phận đối phương đi.
Hít sâu một hơi, Turan siết chặt bàn tay trái, cố gắng kiềm giữ lực lượng khổng lồ đang bùng nổ. Xong, nó bảo:
– Em biết hắn ta?
Lily nghe vậy như bắt được sợi dây cứu mạng, tinh ý liền đáp:
– Em biết. Là… là đại pháp sư Velduran.
– Không phải. – Turan nghiêm giọng – Đây chỉ là linh hồn lang thang của hắn ta. Hắn ta không nên còn sống trên đời này nữa. Hắn ta…
Turan không nói hết lời. Có nhiều thứ nói ra thành vụng.
– Linh hồn lang thang…
Lily lẩm bẩm, quay sang tên nhóc, kêu lên giọng như khẩn cầu:
– …Velt?
Tên nhóc đầu vẫn vẹo một bên, khó khăn đáp lời:
– Ừm-ừm. Đúng vậy. Thân xác tên nhóc này, là ta mượn thôi.
– Mượn?! – Turan hô, cười khẩy một tiếng – Ngươi đã giết nó. Ngươi định lấy linh hồn nó ra xong lại trả về thì mọi thứ sẽ như cũ ư? Đức thần Thailak sẽ không tha thứ, càng không cho phép.
– Ôi lời cái đám tôn sùng cái chết chết không chết.
Velduran vẻ bất cần thốt.
Turan không có nổi giận. Nghĩ lại thì không hiểu vì sao nó lại tỏ ý tôn sùng thần Thailak đến vậy, nhất là trong giọng điệu, mặc đù đúng là nó có kính sợ đấy.
Lily nghe xong cúi đầu, lộ vẻ khó xử. Em ấy không biết linh hồn lang thang là cái gì, nhưng thông qua vài câu đối thoại ấy cũng đủ biết là tên nhóc đây đã làm điều xấu, chạm đến ranh giới bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, đồng thời em ấy cũng khó mà hình dung được mức độ vấn đề, cũng chẳng thể loại bỏ mối quan hệ vốn có với đối phương.
Turan không biết giữa Lily và Velduran đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn hỏi. Trước mắt, nó phải mau chóng giải quyết linh hồn lang thang này đã, tránh xảy ra điều bất trắc.
Ngay khi Turan vừa định tiến tới, Lily cất tiếng:
– Anh Turan, em có thể xin anh một điều không?
Chừng thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, con bé vội thêm:
– Đã lâu lắm rồi em mới gặp lại anh… Em cũng đã rất lâu chưa xin anh chuyện gì phải không?
Đây là đang làm nũng một cách bất lực và chừng như vô vọng. Turan nhíu mày nhìn Lily, thật khó mà hiểu nổi cố gắng của em ấy.
Không chờ sự đồng ý từ Turan, Lily tiếp tục, nói ra mong muốn của mình:
– Em muốn vào tòa tháp Ma pháp Tối thượng… ở tầng cao nhất.
Lời này khiến Turan nhíu mày càng sâu hơn. Nó không hiểu. Chuyện vào tòa tháp thì liên quan gì tới tình huống hiện tại đâu. Velduran là kẻ dựng nên tòa tháp, không có nghĩa là Lily cần xin phép hắn ta để vào. Huống hồ chi, em ấy cũng chẳng phải đang xin phép đối phương.
– Này! Cô nhóc nói thật?!
Veldura thốt lên, mặc cho cái đầu vẹo vẫn không ngăn được hắn ta thể hiện sự hào hứng.
Turan dựa vào đó rất nhanh liền nhận ra giữa hai người sớm đã có hứa hẹn gì đấy mà phía Lily cứ nhất quyết không đáp ứng.
– Đây không phải chỗ ông nói chuyện!
Lily gắt, biểu cảm bực tức là thật sự, không rõ là vì sự chen ngang vô ý tứ của Velduran hay vì em ấy đã bắt đầu căm ghét đối phương sau khi nghe được sự thật.
Turan im lặng hồi lâu. Trước ánh mắt long lanh đầy ý khẩn cầu của Lily, nó không khỏi ép mình suy nghĩ thêm thật nhiều.
Mong muốn của con bé không hề ảnh hưởng tới công việc của Turan, đó là điểm mấu chốt. Thế nhưng nó lại e sợ rằng nếu cứ vậy đồng ý sẽ dẫn tới chẳng biết bao nhiêu hệ lụy.
“Tòa tháp Ma pháp Tối thượng tầng cao nhất… là cái gì?”
Turan nghĩ đến ma pháp trận dịch chuyển không gian. Nếu không còn gì khác thì đó giống như là Velduran muốn Lily học thứ này, và có lẽ cũng đồng thời không muốn những kẻ khác đạt được.
Hẳn là còn có thứ khác, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn sẽ là ma pháp trận dịch chuyển không gian.
– Em có thể. Nhưng nhất định phải có anh đi cùng.
Turan sau một hồi suy nghĩ thì đành nhượng bộ. Nó vốn là có ý định để Lily học ma pháp, cũng cho phép em ấy tìm hiểu về tòa tháp. Nếu đã thế thì giúp em ấy đến được tầng cao nhất của tòa tháp cũng là chuyện tốt.
Chỉ có điều, không thể để Lily đi một mình. Điều này cũng có nghĩa là nếu chỉ có một cơ hội cho một người lên tầng cao nhất của tòa tháp, đó phải là Turan. Nó cơ bản là không an tâm.
– Vậy… được rồi. Em cảm ơn anh!
Lily thốt, cười nhoẻn miệng, đầy ý hài lòng. Sau đó, không chờ Turan ra hiệu, Lily liền đã tránh sang, lẩm bẩm vài tiếng, tay bóp nát viên tinh thể huyễn hoặc và cứ thế tự động bị ngăn cách.
Turan nhìn dáng người nhỏ nhắn ngồi ngoan ngoãn lên ghế, làm vẻ bình thản lật sách ra xem, chợt có cảm giác tội lỗi. Nó đúng là kẻ xấu mà.
– Còn giờ là chuyện giữa hai ta.
Turan quay sang Velduran bảo. Hắn ta không có vẻ gì là áy náy hay cả chán ghét, đáp:
– Tùy tiện. Mục đích của ta đã đạt được rồi.
– Vậy thì… vui vẻ.
Turan nói, mở lòng bàn tay trái ra, hướng thẳng về cổ của đối phương mà bóp, siết chặt. Vô vàn những chiếc rễ bén ra từ đó đâm xuyên lần lượt hàng trăm vạn lần, kèm theo đấy là những tiếng kêu thê thảm không ngừng khiến rúng động hết tâm hồn.
Cho tới cuối cùng, linh và hồn Velduran bị bóp siết lại thành chỉ còn một quả bóng vừa nắm tay. Quả bóng nhấp nháy càng lúc càng chậm dần, đủ để cho thấy hắn ta vẫn còn sống, chỉ là bị giam giữ.
Công việc của Turan đến đây coi như đã hoàn thành được phân nửa. Việc còn lại hẳn là giao quả bóng này cho hội Tử thần Sứ đồ. Có điều, nó không định làm như thế sớm. Chờ xong sự kiện chỗ tòa tháp rồi tính cũng chẳng muộn.
Tất nhiên, nếu sự tình diễn biến xấu, Turan hoàn toàn có thể dựa vào đây để nhờ vả sức mạnh của hội Tử thần Sứ đồ. Họ có lẽ sẽ không giúp nó làm cái gì, nhưng bảo toàn mạng sống nên là có thể đi. Một con bài tẩy vô cùng có giá trị.
Vấn đề còn sót lại giờ là thân xác của tên nhóc mang tên Velt bị tên Velduran chiếm giữ.
– Ngươi quan tâm?
Tên Velduran thắc mắc khi được hỏi về linh hồn của Velt.
– Ta không tà ác như ngươi.
Turan nói.
– Nhưng ngươi thực tế không có lòng tốt, chỉ đang cố làm tròn trách nhiệm mà thôi.
Tên Velduran này đúng thật là lắm điều. Turan chẳng buồn đôi co, bảo:
– Ngươi nói không sai. Giờ thì câu trả lời của ngươi là…?
– Vốn không có.
– Không có?!
Turan thốt. Nó không tin.
– Sự thật là vậy. – Velduran khẳng định – Thân xác này là do ta dựa vào thành tựu của một người bạn tạo ra, về cơ bản sức chịu đựng cũng kém, chẳng cần ngươi ra tay, chờ sự kiện chỗ tòa tháp vừa kết thúc thì ta cũng về với bụi. Còn mấy cái mối quan hệ dựng nên ấy, dễ mà.
Turan quả thật có nghe qua việc chế tạo thân xác chứa đựng linh hồn, thậm chí hiệu suất còn lớn hơn Velduran vừa kể nhiều. Thế nhưng điều này không có nghĩa rằng thân xác Velduran sử dụng không từng có linh hồn. Lúc vận dụng năng lực, nó cảm nhận được rất rõ ràng dấu vết ấy.
– Không đúng. Nhất định là có.
– Ngươi cứ nhất quyết thế ta cũng không có cách nào. – Velduran bảo – Nếu muốn thì ngươi cứ soi sâu vào linh hồn ta là biết ta không có nói dối.
– Ngươi không nói dối không có nghĩa không có.
Turan theo phản xạ đáp, gương mặt sau đó liền sầm xuống. Chuyện có phần nghiêm trọng.
Velduran thấy thế cũng sực nhận ra vấn đề, thốt:
– Ý ngươi… là thân xác được tạo ra này đã sinh ra linh hồn?
Khả năng cao là như vậy. Nói đến đây, Turan chẳng buồn tra hỏi tên Velduran thêm nữa, thu hắn ta vào trong dấu hiệu viên đá sinh mạng luôn.
Nếu như thân xác đã từng sinh ra linh hồn, vậy lúc đó tên Velduran làm thế nào có thể chiếm cứ thân xác ấy được. Turan giữ trong lòng thắc mắc của mình, ánh mắt bất giác nhìn về phía thân xác tên nhóc đang nằm oặt bên cạnh Lily. Em ấy đã nhận ra sự thay đổi nhưng vờ như chẳng biết, tiếp tục đọc sách.
Tinh phẩm đã end , yên tâm nhập hố .