Gặp được con tàu lớn giữa biển mênh mông này thật sự là điều ngoài ý muốn, hệt như một kì tích vậy. Tuy nhiên, khiến Kull bất ngờ hơn cả lại sự có mặt của các thành viên trên tàu.
Darmil và Athenia, cùng một vài người nữa. Họ ra đón Kull và Shelah với vẻ mặt hớn hở vui tươi, vào trong mắt Kull lại thành vẻ như chế giễu.
“Ôi xem cái tên nào phải chịu khổ suốt mấy ngày qua kìa!” Kull tự nhủ, tự thấy bực tức. Cậu đoán chắc tên Darmil sẽ không gặp vấn đề gì mà tới được lục địa phía Tây, nhưng hóa nhẹ nhõm như vậy khi vừa mới đụng độ Thủy quái, so sánh ra thật khiến người ta ghen ghét.
– Tôi còn tưởng cậu đi trước tới lục địa phía Tây rồi cơ!
Darmil cười ha hả bảo, một tay không ngừng vỗ vai Kull làm cho cậu đau đến chết đi sống lại, nhưng chẳng dám kêu ca gì. Cậu còn đang bận đay nghiến số phận thảm thương của mình.
Shelah ngược lại hoàn toàn vui vẻ, hỏi thăm vài câu xong thì nhanh chóng hòa nhập với hội nhóm của mình. Họ dù sao cũng là cùng một đội, hẳn đã từng vào sinh ra tử.
Nói thế, Darmil và Kull đây cũng từng cùng vào sinh ra tử đấy thôi. Chẳng hiểu sao, cậu lại không vui nổi.
Tên đấu sĩ may mắn chết tiệt.
Theo lời Darmil, mấy người họ chia nhau ra chưa được bao lâu thì con tàu lớn này đã xuất hiện và đón lấy cậu ta. Cứ như đã chờ sẵn từ trước vậy.
Chủ nhân con tàu là một vị thương nhân giàu có, và chỉ cần dựa vào mỗi con tàu này là đã đủ để thấy tài lực của đối phương. Tuy nhiên, mặc cho mọi người ở thời điểm hiện tại hướng về lục địa phía Tây chỉ với chung mục đích duy nhất, người đàn ông ấy lại có lý do riêng. Đáng tiếc, ông ta không tiếc lộ.
Kull lấy làm nghi hoặc. Cậu không nhận ra hay hay biết gì về đối phương. Đây là một vấn đề rất lớn đối với một người chuyên về tình báo như cậu. Một vị thương nhân đủ sức tự mình vượt biển tất nhiên không thể nào xem thường, và tin tức về ông ta càng không thể nào bị bỏ qua được.
Như thế, Kull có lý do để tin tưởng rằng vị thương nhân được các vị thần che chở. Cậu theo đó trở nên e dè, lảng tránh khỏi tầm mắt mọi người, đồng thời bắt đầu tra xét tình hình.
Sinh hoạt trên tàu diễn ra tương đối bình thường. Thỉnh thoảng có các đợt quái xuất hiện, nhưng chúng đều dễ dàng bị tiêu diệt bởi các loại vũ khí được lắp đặt sẵn. Thậm chí, đôi lúc, con tàu sẽ làm ngơ luôn đợt tấn công của mấy con quái bởi sức chống chịu của nó là cực kì cao, đến khi chúng chán chê thì tự động từ bỏ.
Kull tò mò không biết đối phương có từng đụng độ phải Thủy quái hay chưa. Với kích thước con tàu như thế này, thật khó mà tin được rằng sẽ không bị nhắm tới. Có lẽ con tàu cũng sở hữu phương thức đặc thù để thoát khỏi hoàn cảnh ấy đi.
Trời tờ mờ sáng. Sương mù dâng lên dày đặc khiến cho tầm nhìn bị giới hạn mạnh. Chuyện di chuyển ở ngay cả trên tàu đã là rất khó khăn, vì chỉ có thể thấy được chừng hai mét phía trước bằng mắt thường.
Trong tình hình thời tiết khắc nghiệt như vậy, con tàu không còn cách nào khác là dừng lại trên biển bởi việc cố gắng di chuyển trong khi không thể xác định vị trí hay phương hướng là vô cùng nguy hiểm. Mặt khác, đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của những con quái khó nhằn, thậm chí có thể đến cùng với sự kiện.
Nhóm của Darmil và Kull được tập trung lại ở một phòng khách tương đối rộng rãi, gần như là bị giam lỏng, lấy lý do đảm bảo an toàn. Đó cũng chẳng phải hoàn toàn là giả, và thật lòng thì bản thân Kull không dám đi lung tung vào lúc này.
– Xin lỗi vì mạo muội đề cập, nhưng mọi người có ai quen biết hay từng nghe tới chủ nhân con tàu này không?
Người lên tiếng hỏi là Athenia. Cô nàng có vẻ đã giữ thắc mắc này trong lòng rất lâu, và phải mãi cho đến giờ mới nêu ra. Trước đó, cô ta hẳn cũng đã hỏi riêng từng người trong nhóm của mình. Kull để ý thấy được.
Darmil nhún vai, còn làm bộ dạng không quan tâm. Đối với người giúp đỡ mình, cậu ta vẫn luôn có thái độ như thế, xem trọng bản thân đối phương hơn là thân thế của họ, đồng thời chán ghét việc dò la tin tức.
Kull muốn nói ngay ý kiến của mình, nhưng lời đến miệng thì bị ép ngược vào trong. Cậu không thể cứ thế tỏ rõ rằng bản thân là người chuyên về tình báo được.
– Không biết. – Kull đáp gọn.
Athenia đưa tới ánh mắt nghi hoặc, xong lại quay sang nhìn mấy người khác trong nhóm. Họ đều chỉ lắc đầu, biểu thị biết gì đều đã nói hết cả.
– Chúng ta có cần phải cân nhắc chuyện đó không vậy?
Darmil thắc mắc. Cậu ta cảm thấy không thoải mái.
– Cần thiết. – Athenia nghiêm giọng bảo – Đối phương đúng là ân nhân, nhưng chúng ta cũng chẳng phải đang gây hại hay là lấy oán báo ân gì cả. Tra hỏi thông tin là thường thức.
– Nói không sai. Hơn nữa, cậu cũng cần phải biết về người ta mới có thể báo ân được chứ!
Kull bồi thêm, hòng khiến Darmil bớt khó chịu với chuyện này.
Darmil vẫn không đồng tình lắm, nhưng nghe vậy cũng đành thôi, mặc kệ mọi người muốn làm gì thì làm.
Bấy giờ, Athenia mới liếc mắt sang người đàn ông là thuật sư của nhóm, ra hiệu. Thuật sư tên Benierth. Ông ta gật nhẹ đầu, lên tiếng:
– Tôi từng nghe qua một số tin tức có liên quan, chỉ không biết chắc rằng có phải là đang nói về đối phương hay không.
Vị thuật sư bắt đầu kể. Theo lời ông ta, giữa vùng biển cách đều ba lục địa phía Bắc, phía Tây và Trung tâm có một hòn đảo lớn chuyên bị vây quanh bởi sương mù, bình thường không thể nào tìm tới được và tồn tại một cách mơ hồ, cũng chưa từng được xác thực.
Dù vậy, đôi khi vẫn sẽ có một vài đội thuyền lạc vào sương mù để rồi cập thuyền lên đảo. Khiến người ta không khỏi bất ngờ và chờ mong là hòn đảo vô cùng trù phú với đủ các loại hàng hóa và tài nguyên chất lượng cao bày khắp. Gấm vóc, vàng bạc, đá quý hay cả các loại thực phẩm, vị thuốc hiếm có được rao giá ngất ngưỡng trên thị trường.
Toàn bộ chúng đều có thể được đổi lấy ở đây, với giá trị trao đổi chẳng khác gì là cho không. Thế nên các đội thuyền mang theo bất kì thứ gì đều sẽ mang lấy mà đổi hết cả. Họ thậm chí chẳng cần quần áo hay lương thực, dùng hẳn gấm vóc đổi được từ hòn đảo mà mặc, thực phẩm đổi được mà ăn.
Tất nhiên, mọi người muốn ở lại hòn đảo, chí ít cũng phải hưởng thụ vài tháng mới chịu đi. Thế nhưng chủ nhân hòn đảo không cho phép. Họ chỉ có một ngày thời gian tính từ lúc cập thuyền, nếu không sẽ bị xem là thù địch.
Mới đầu, đội thuyền xem nhẹ lời cảnh báo ấy. Họ mở tiệc ăn uống chè chén cả đêm, cho tới tận sáng hôm sau, khi một số thuyền viên tỉnh lại thì mới nhận ra mọi người đang lênh đênh giữa biển. Đáng tiếc rằng không phải toàn bộ đều có mặt, bởi dường như mỗi người đều bị ném lên một tấm ván gỗ thả trôi đi. Kẻ xấu số không cần nghĩ cũng biết đã làm mồi cho cá rồi, có khi còn thảm hơn.
– Những đội thuyền sau đó thì sao? Hẳn phải có người biết về chuyện đó chứ.
Kull đặt nghi vấn.
Benierth gật đầu, nói tiếp:
– Họ biết, nhưng lòng tham không dễ dàng được thỏa mãn như vậy. Có đội thuyền quyết định đánh cướp. Và kết cục thì chỉ có duy nhất một thuyền viên do nhát gan trốn đi mà thoát nạn.
– Họ bị gì?
– Không ai biết chắc. Nhưng vị thuyền viên kia bảo rằng tìm được vật bên người của một số thuyền viên khác khi áy náy mà trở lại tìm cho nên… Quan trọng hơn cả là những đội thuyền may mắn lạc tới hòn đảo sau đó đều cho biết hòn đảo hoàn toàn không có dấu hiệu bị đánh cướp.
Câu chuyện nghe rất mơ hồ. Dù cho có không ít đội thuyền được nhắc đến, nhưng cũng tồn tại tương ứng số điểm mù. Họ phần lớn đều chết gần hết cả, số còn sống thì đều từ chối cung cấp thông tin chi tiết, cũng chẳng đưa ra được bằng chứng cụ thể.
Nói đơn giản: truyền thuyết. Kể từ khi Đại Thánh Thế tới này, cũng chẳng biết có ai đặt chân lên đảo hay chưa. Sự khác biệt là rất lớn, bởi đơn giản chết đi thì sẽ tái sinh.
Tuy nhiên, chuyện có là gì đi nữa thì nghe tới đây cũng đã quá đủ để Kull hiểu ra điều mà đối phương đang muốn nhắc đến. Con tàu lớn này và vị chủ nhân rất có khả năng đến từ chính hòn đảo thần bí kia. Nhất là sương mù dày đặc chợt nổi lên ở hiện tại, khiến người ta không thể không liên tưởng tới.
Kull nuốt khan một ngụm, nhấn giọng:
– Vậy là giờ chúng ta sắp lên đảo?
– Không hẳn. – Athenia phủ định – Tôi giả thiết rằng hòn đảo ấy rất có thể chính là bản thân con tàu đây, chỉ là thay cái hình dạng. Nếu không thì rất khó giải thích tại sao hòn đảo lại không thể bị tìm thấy dù cho rất nhiều người ra khơi chỉ vì nó. Đặc biệt là sau Đại Thánh Thế.
Kull nhướn mày. Đối với cậu, thay đổi hình dạng giữa hòn đảo với con tàu còn khó mà tin được hơn.
Lúc này, Darmil đột nhiên lên tiếng:
– Nói vậy thì… chúng ta làm sao rời khỏi đây?
“Phải rồi!” Kull thốt thầm. Các đội thuyền vừa được nêu kia đều là lạc tới và có phương tiện của riêng họ để có thể tùy thời rời khỏi. Nhóm của Darmil và cậu là bị đắm thuyền vừa cứu lên đây, trừ phi là họ bán thuyền cho mình.
Athenia tặc lưỡi, dường như có chút bất mãn với trí thông minh của hai người, bảo:
– Đối phương đã bảo đang hướng tới lục địa phía Tây, tất nhiên có mục đích riêng. Chúng ta cứ đi theo là được. Tình huống không giống nhau.
Nghe vậy, Kull hùa theo:
– Cô nói không sai.
Đồng thời quăng tới Darmil ánh mắt rõ là chê bai trí thông minh.
Anh chàng đấu sĩ gãi đầu ngượng nghịu. Cậu ta không nghĩ được nhiều như vậy, cũng thật xấu hổ khi vừa nói được một câu thì đã lộ ra ngu ngốc đến thế.
Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc