Turan sau khi trấn định tâm lý cho Camilier cùng xác nhận suy nghĩ của bản thân xong thì rời phòng xuống dùng bữa tối đặc sản của ông Gin.
Darmil không biết trở về từ khi nào, đang cùng ông Gin nói chuyện gì đó. Tiffia thì vẻ mặt không sáng sủa lắm, cứ cúi mặt nhìn chăm chăm vào chiếc đĩa của mình như thể có gì thú vị lắm.
“Chậc. Một bữa ăn này chắc là không dễ nuốt đây.”
Turan ngồi vào bàn, vừa định cất lời phủ đầu ông Gin thì Darmil đã thốt:
– Turan! Cậu làm gì lâu thế? Tôi đói quá rồi này.
Turan nhìn Darmil một chút rồi quay sang nhìn ông Gin, sau đó lại nhìn Darmil. Ông Gin không có vẻ gì là đã hó hé về chuyện Camilier với Darmil, ít nhất thì ông ta cũng đã giữ lời của mình.
– Sắp xếp một số thứ cho ngày mai thôi. – Turan đáp hời hợt – Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường luôn.
– Gấp như vậy? – ông Gin vội hỏi – Mà cũng tốt.
Turan không hiểu ý ông Gin, thắc mắc:
– Ý ông là gì?
– Cái thành này sắp loạn lên rồi cậu không biết sao?
“Loạn?” Turan nghĩ thầm. Nó đoán là ý ông Gin không phải về chuyện của Camilier. Dù gì thì chuyện đó cũng mới xảy ra tối nay thôi.
– Phía bên kia biên giới đã xuất hiện mấy điểm đóng quân của vương quốc Danlion rồi. – ông Gin nói tiếp – Mà rõ ràng là vương quốc Enria bên này cũng đã bắt đầu di chuyển quân đội. Chẳng mấy chốc thì thành Kyrult sẽ được dùng làm điểm trung gian cho chiến trận sắp tới.
– Chiến tranh tới rồi?
Turan buột miệng hỏi. Nó tất nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Nếu quân đội của vương quốc Enria di chuyển đến biên giới hoàn tất thì việc tiếp theo mà họ làm sẽ là kiểm soát tòa thành nằm sát biên giới này, mà khi chuyện đó xảy ra thì tổ đội của Turan sẽ khó mà rời khỏi đây được.
Quân đội của một nước, trong thời kỳ nhạy cảm như hiện tại sẽ không cho phép các du hành giả tự do ra vào khu vực có chiến trận, thậm chí sẽ cưỡng ép du hành giả tham gia vào cuộc chiến luôn. Tổ đội của Turan chỉ mới Thần cấp 1, cùng với Nihr, là cực kỳ yếu. Nếu nó và hai người đồng đội của mình mà bị kéo theo mâu thuẫn giữa hai quốc gia thì chỉ có chịu thiệt mà thôi.
– Phải. Chiến tranh tới rồi. – ông Gin gật đầu, với tay lấy cốc rượu mình hớp một ngụm – Vốn cũng không tránh được. Lợi ích tranh đoạt quá lớn mà.
– Lợi ích gì cơ?
Turan lại thắc mắc. Nó đã có nghe đôi chút về tình hình giữa hai vương quốc nhưng vẫn chưa rõ lý do đằng sau đó. Enria và Danlion thực tế chưa bao giờ là hòa hợp với nhau, nên cái cớ cho chiến tranh bùng phát đôi khi vô cùng nực cười.
– Là một đầu mạch nguyên khí tiên thiên nằm trên dãy núi Taurus. Mặc dù đầu mạch thuộc biên giới của vương quốc Enria nhưng có ai lại để đối thủ của mình đạt được dễ dàng thế.
“Thì ra là vậy.” Turan thốt thầm. Nếu món lợi là một đầu mạch nguyên khí tiên thiên thì khó tránh cả hai vương quốc kịch liệt vận dụng sức mạnh quân sự với nhau. Tình huống này, theo tình hình hiện tại thì đoán chừng chỉ không tới một tuần nữa là sẽ bắt đầu chiến tranh rồi.
Đầu mạch nguyên khí tiên thiên là một nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng đối với bất kỳ tổ chức lớn nhỏ nào, và tất nhiên là càng quan trọng đối với một quốc gia. Việc sở hữu một đầu mạch nguyên khí tiên thiên có thể đảm bảo lực lượng bản thân tăng trưởng nhanh hơn đối thủ và lâu dần sẽ tạo ra cách biệt không thể bù đắp được.
Để nâng cao Thần cấp, một du hành giả sẽ phải thu nạp Thần tinh cho bản thân. Việc thu nạp Thần tinh phổ biến nhất là thông qua việc tiêu diệt quái, thứ tồn tại ở khắp mọi nơi và sẽ tái sinh sau thời gian nhất định. Cách thu nạp Thần tinh thứ hai là qua việc thực hiện các hành động trực chỉ kỹ năng chủ đạo của bản thân, nhưng cách này lại tăng trưởng cực kỳ chậm, là cách tệ nhất.
Ngoài hai cách trên thì còn có một cách thứ ba để nhận được Thần tinh, cũng chính là lý do khiến chiến tranh sắp tới bùng phát: hấp thụ lấy nguyên khí tiên thiên. Tùy theo cấp độ cùng phẩm chất của đầu mạch nguyên khí tiên thiên mà lượng Thần tinh một người nhận được sẽ thay đổi, nhưng dù ít dù nhiều thì vẫn hơn việc chỉ cắm đầu tiêu diệt quái, vừa mệt mỏi lại nguy hiểm.
Mặt khác, Thần tinh không phải là món lợi duy nhất của mạch nguyên khí tiên thiên. Một món lợi khác, cũng có thể dễ dàng thấy được từ cái tên của nó, chính là nguyên khí. Một người bị hao hụt nguyên khí, hay thậm chí các loại vật phẩm cũng có thể đưa đến nơi này để bù đắp một cách nhanh chóng. Chính vì món lợi này mà nếu một tổ chức đã thành công kiểm soát và khai thác mạch nguyên khí thì sẽ rất khó để một tổ chức khác có thể tranh đoạt lại, trừ phi vận dụng một lực lượng áp đảo hoàn toàn.
Còn có nhiều lợi ích mà một đầu mạch nguyên khí tiên thiên mang lại cho kẻ chiếm hữu, nhưng nhìn chung thì không so được với hai cái lợi vừa nêu trên, cũng là lý do chủ yếu mà các tổ chức tranh giành với nhau.
– Vậy, ông định thế nào?
Turan cất tiếng hỏi. Tổ đội của nó chắc chắn sẽ sớm rời đi rồi, nhưng nhà ông Gin ở đây. Nếu ông ta vẫn tiếp tục với công việc của mình thì chắc chắn sẽ bị cuốn theo khói lửa chiến tranh, không thể tránh được. Dù gì thì ông ta cũng là một du hành giả có Thần cấp 5, chẳng có lý do nào để từ chối lời mời của quân đội vương quốc Enria cả.
Một du hành giả cấp cao, nếu không gia nhập vào phe mình, thì chắc chắn là một mối nguy hại. Bắt ép một kẻ như thế ở trong thành không làm gì là chuyện không thể nào. Quân đội của Enria, hay bất kỳ tổ chức nào khác cũng đều sẽ không cho phép tồn tại một biến số như thế.
– Chắc là sẽ ham vui một chút. Kiếm ít tiền lời.
Ông Gin cười đáp, lại hớp lấy một ngụm rượu, “khà” một tiếng đầy khoan khoái.
Turan trông dáng vẻ đó của ông Gin thì cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Lựa chọn của ông ta thì hẳn có lý do của ông ta, nó cũng chẳng có hứng muốn biết ngọn ngành. Tham gia chiến trận, nếu may mắn, biết đâu ông ta lại lập công lớn, rồi kiếm về cho mình một khoản lời kếch xù mà cả đời không tưởng tượng là có thể đạt được.
– Thôi. Nói mấy cái này mất cả vui. Ăn đi mấy đứa! Gà rừng nướng đất ngon tuyệt nhé!
Ông Gin hô hào, làm mẫu luôn bằng cách xé hẳn một cái đùi mà nhai nuốt ngon lành.
Darmil đã chờ từ lâu, nãy giờ chỉ dám gặm bánh mì, nghe được ăn thì liền tranh với ông Gin cái đùi gà còn lại. Hai người rất nhanh nhập tiệc, giành nhau từng miếng thịt một.
Turan trông vậy cũng chỉ có thể lấy cho mình miếng thịt lợn rừng hun khói ăn đỡ. Tranh của hai người hung hăng như thể sắp đói chết kia thì chắc là long trời lở đất mất.
“Mà, cũng không phải chỉ có một con gà.”
Turan nhìn Tiffia một chút. Cô ta chỉ lấy một ít salad nhâm nhi, không có vẻ gì là hứng thú với bữa ăn đặc sản của ông Gin. Tâm trạng cô ta tệ quá rồi, có ăn gì thì cũng chẳng thể thấy ngon được.
Thấy đồng loại của mình bị chủng tộc khác bắt làm nô lệ chắc chắn là một cảm giác không hề dễ chịu. Bản thân Turan chỉ hình dung việc thấy con người chịu ách nô lệ cũng đủ khiến nó tức giận rồi.
Nhưng nô dịch vốn là bản chất của kẻ mạnh rồi. Trong chiến tranh, nước thắng nô dịch nước thua là chuyện quá đỗi bình thường. Sự khác nhau có chăng là ở hình thức cùng quy mô mà thôi. Kẻ thông minh chẳng ai lại không nhận thức được chuyện đó cả, và tất nhiên cũng không có cách nào phủ định hay thay đổi được.
Muốn sống tốt, thì hãy là kẻ thắng. Muốn kẻ thua có cơ hội sống tốt, thì cũng hãy là kẻ thắng.
Turan ăn được một ít thì lén rời đi. Cơ bản cũng chẳng ai thèm để ý tới sự có mặt của nó nữa. Mọi người đều đã quá quen với việc nó lẩn khỏi mấy bữa rượu thịt này rồi.
Turan rượu vào là sẽ lại không kiểm soát được hành động của chính mình, hay đúng hơn là sẽ bỏ qua lý trí mà làm theo bản năng cùng cảm xúc. Nó cũng không biết rõ trạng thái đó của mình có phải là say rượu hay không, nhưng nó biết chắc là mình vẫn có thể suy nghĩ như thường, vô cùng minh mẫn. Chỉ là quyết định cuối cùng lại thường không theo những gì nó đã tính toán thôi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Turan mang theo một ít thức ăn quay về phòng. Nó đoán là Camilier hẳn phải rất đói rồi. Một nô lệ thì chẳng bao giờ được ăn no cả, vì chủ nô luôn lo rằng nếu nô lệ no đủ thì rất khó khống chế.
Camilier lúc này đã tỉnh dậy, ngồi trên giường thơ thẩn nhìn xung quanh.
Turan bước vào, cẩn trọng quan sát từng cử chỉ, phản ứng của nữ người sói, sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu bất kỳ lúc nào. Nó dù đã lấy đi của cô ta hai con dao bạc nhưng ai biết được cô ta còn giữ cho mình thứ vũ khí gì. Mà cho dù không có vũ khí thì cô ta vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng phụ sự lo nghĩ từng li từng tí của Turan, Camilier chỉ ngồi im một chỗ, thậm chí cả nhìn Turan một chút cô ta cũng không làm. Cô ta bây giờ trông như một người hoàn toàn khác vậy, chính xác là khác với lúc tấn công nó, nhưng lại giống khi ở buổi đấu giá.
Không mất quá lâu để Turan đi đến một kết luận về tình trạng của Camilier: đa nhân cách, mà với kiến thức hiện tại của Turan thì nó thích cách gọi là linh hồn song sinh hơn.
Chỉnh thể linh hồn có hình dáng một đám khói phát sáng màu trắng đục mà Turan thấy ở Camilier nhưng lại không thấy được ở những người khác, rõ ràng là thể hiện của một linh hồn thứ hai, tạm thời không chiếm lấy cơ thể nên dễ dàng lộ diện trước mặt nó.
– Ăn chút gì đi.
Turan cất tiếng, đưa đĩa thức ăn cho Camilier.
Camilier liếc mắt nhìn đĩa thức ăn một chút nhưng lại không có hành động đón lấy nào. Turan đợi một lúc vẫn không thấy có gì thay đổi, đành đặt hẳn đĩa thức ăn trước mặt cô ta rồi bước lùi về sau, ngồi vào chiếc ghế gần đó.
Nhưng dù đã làm đến như vậy, Camilier vẫn không đụng vào đĩa thức ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào đó như thể là một thứ vô cùng quý giá, chỉ có thể xem chứ được phép chạm.
“Linh hồn này của cô ta đã trải qua những gì chứ?”
– Đừng lo. Không ai làm hại cô đâu.
Turan cố cất tiếng bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Hồi lâu, Camilier vẫn là không động đậy. Nếu người lạ nhìn vào thì có khi còn tưởng cô ta là búp bê kích thước tỉ lệ một với một ấy chứ.
Turan có chút cảm giác bất lực. Nó rõ ràng là không có ý xấu, và nó mơ hồ nhận thấy Camilier cũng nhận ra điều đó. Nhưng vì lý do gì đấy, cô ta vẫn là quyết định không đụng vào đĩa thức ăn, dù rằng bụng của mình cứ chốc chốc lại réo lên.
Turan cất một tiếng thở dài. Nó không muốn làm chuyện này, nhưng sau một hồi suy nghĩ cũng đành bước lại gần, đưa tay xoa nhẹ đầu Camilier, bảo:
– Yên tâm. Ăn đi. Thưởng cho cô đó.
Camilier vậy mà có phản ứng. Hai cái tai màu trắng xám của cô ta vẫy vẫy vẻ thích thú, hay là mừng rỡ. Rồi khi Turan rời tay, Camilier liền cúi người, cắm đầu vào đĩa thức ăn, bắt đầu cắn nuốt từng miếng một. Cô ta thậm chí còn không dùng tay để bóc. Nữ người sói lúc này, trông lại không khác gì một con sói đang ăn cả.
“Là bản năng à?” Turan chợt nghĩ, nhưng nó ngay lập tức phủ định điều này. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ảnh hưởng mạnh đến tâm lý cô ta chứ không thể nào tộc người thú lại có bản năng ăn uống của loài thú được. Dù sao khi sinh ra thì họ cũng có đôi tay của mình, bản năng nên là dùng tay mới đúng.
Trừ phi Camilier không được dùng tay trong một khoảng thời gian dài.