Turan hôm qua đã có một giấc ngủ ngon. Ít ra thì nó không cần cứ mải canh cánh lo rằng Camilier sẽ tấn công mình.
Nữ người sói sau khi được Turan nhận làm nô lệ thì đã bớt hung hăng hơn trước rất nhiều. Thậm chí tới giường ngủ cô ta cũng chẳng muốn chiếm mà nhất quyết để cho nó. Trong tình huống đó thì Turan không thể phản đối, đành trải nệm trên sàn cho Camilier. Lạ là cô ta trông có vẻ ưa thích ngủ như thế hơn.
Đến sáng, khi thức dậy thì Turan nhận ra linh hồn hung hăng của Camilier đã ẩn đi, thay vào đó trở lại làm một nữ người sói e dè dễ bảo. Sau một vài câu hỏi thì nó biết là linh hồn này mới là chủ chốt của cơ thể này, còn linh hồn kia chỉ trong những trường hợp cấp bách mới được xuất hiện, và phải được sự cho phép của cô ta.
“Chẳng trách đêm qua cô ta không thể kháng cự lại.”
Chuẩn bị xong xuôi, Turan dẫn Camilier rời phòng, gọi Tiffia rồi cả ba cùng dùng bữa sáng trước khi lên xe trở về thành Yeit.
Quãng đường từ thành Shangry đến thành Yeit khá ngắn so với các tòa thành còn lại, chỉ mất nhiều lắm là nửa ngày đường. Quái xuất hiện giữa hai tòa thành cấp độ cũng chỉ nằm trong khoảng từ 1 tới 3 nên có thể dễ dàng bỏ qua. Dù sao chúng cũng chẳng có mấy chủng loài là ác tính, thích rượt đuổi người khác như lũ Sói xám.
– Cô trở về trước đi. Tôi đi trả xe rồi về sau.
Turan cất tiếng khi đã về tới thành Yeit. Bảo Tiffia trở về là thế nhưng thực sự thì nó chẳng có lý do gì để yêu cầu cô ta đi đâu vào lúc này cả. Dù gì thì giờ tổ đội chỉ còn có hai người, trong thời gian ngắn sẽ không có cuộc du hành nào diễn ra.
Hôm nay đã là ngày 5 tháng 9, chỉ còn ba ngày nữa là đến giải đấu Harenthrum ở thành Tailor. Từ thành Yeit đến đó sẽ mất ít nhất là một ngày rưỡi đi đường nên nếu muốn đến kịp lúc Darmil thi đấu thì cần phải khởi hành vào chiều ngày mai.
Tức là Turan chỉ có đúng một ngày để giải quyết hết chuyện ở đây mà thôi.
Thực tế thì Turan và cả Tiffia đều không cần phải đến xem Darmil thi đấu làm gì, nhưng bản thân nó thì lại không an tâm để tên ngốc đó ở riêng với tổ đội của Pongru. Nó không lo Heathier hay Phalsia mưu tính với cậu ta, mà là lo cậu ta gây họa.
Mà, một tên Thần cấp 4 đánh bại nhà vô địch khung hạng Gravito của giải đấu lần trước cũng đáng để mong chờ đấy chứ.
– Khi nào thì chúng ta đi xem giải đấu Harenthrum?
Tiffia cất tiếng hỏi khi vừa bước xuống xe.
– Chiều mai hai giờ.
Turan đáp gọn. Nó không có ý yêu cầu Tiffia cùng đi, nhưng nếu cô ta đã chủ động thì lại chẳng có gì hại. Dù rằng giờ Turan mong Tiffia tập trung vào thử thách Thần thánh hơn.
– Ừm.
Tiffia gật đầu đáp. Cô ta sau đó không rời đi ngay mà đưa mắt nhìn nữ người sói trong xe một lúc. Turan không biết Tiffia đang suy nghĩ hay tính toán điều chi, chỉ có thể bảo:
– Đừng lo về cô ta. Hoàn toàn tin tưởng được.
Tiffia không nói gì, nhìn Camilier thêm chút nữa rồi xoay người, rảo bước đi mất.
Turan sau khi trả xe xong thì tìm đến khu phố Heimoar. Việc quan trọng nó cần làm nhất lúc này là kiểm tra bùa chú mà Yeatra đã làm để có thể lên kế hoạch phù hợp giúp cô ta thực hiện nhiệm vụ tấn thăng.
– Tớ còn tưởng cậu quên mất chuyện này rồi chứ.
Yeatra cất tiếng, đặt mấy ly cà phê lên chiếc bàn nhỏ được kê cạnh quầy của mình. Mùi hương của thứ nước màu nâu nhạt trong ly có chút giống như mùi bụi gỗ, và Turan biết là thứ cà phê Yeatra đang chiêu đãi mình chẳng có gì ngon lành cả.
“Cô ta có khi đem bã ra nấu lại ấy chứ…”
– Thế, đây là…?
Yeatra hỏi, đưa mắt nhìn về phía cô gái tóc bạc đang đội mũ trùm kín đầu mình. Camilier lúc này đang được hiệu quả từ bùa phép của Tiffia che đi các đặc điểm người sói của mình, thế nhưng Turan vẫn chuẩn bị cho cô ta một bộ đồ riêng để phòng hờ.
– Cô ta gọi Camilier. – Turan đáp – Là người hầu của tôi.
– Hể?! Người hầu?
Yeatra thốt, mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn lấy Camilier. Cô ta nhìn một lượt từ trên xuống, rồi lại nhìn từ dưới lên, sau mấy lần như vậy thì mới lên tiếng:
– Không thể nào. Đừng đùa tớ, Turan.
– Tôi không đùa.
Turan đinh ninh bảo, cũng không định giải thích gì thêm. Nó biết Yeatra không phải kiểu người khó chấp nhận chuyện gì đó. Cô ta giờ chỉ đang đang suy diễn lung tung mà thôi.
– Không lẽ… – Yeatra nói, nheo mắt lại – …là kiểu đó. Hai người là… kiểu đó phải không?
Turan không rõ ý Yeatra là gì khi nói đến “kiểu đó” nhưng hẳn là không có gì tốt lành.
– Trời đất! – Yeatra chợt thốt – Thật không nghĩ mấy cặp nam nữ thời nay yêu đương kiểu gì nha! Tớ còn tưởng phong cách chủ nhân và người hầu chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ…
Yeatra hoàn toàn lái vấn đề theo hướng khác. Việc Yeatra hiểu nhầm mối quan hệ giữa Turan với Camilier là điều mà Turan có thể đoán được, nhưng nó lại không nghĩ là cô ta lại lái đi xa đến vậy.
– Nói lung tung. – Turan vội bảo – Cô ta thật sự là người hầu của tôi.
– Có ngu mới tin chuyện đó.
“Cô không nghĩ được gì khác ngoài chuyện gán ghép tôi với người khác à?!” Turan gắt thầm. Lần trước thì hiểu lầm về Tiffia, giờ thì Yeatra thậm chí mặc định người đi cùng với nó là tình nhân luôn rồi.
Mà, Turan cũng biết là không thể cố thuyết phục Yeatra dẹp bỏ trí tưởng tượng vô bờ bến của cô ta. Cái nó có thể làm bây giờ chỉ là ngồi chờ cho sự hứng thú của cô ta tự tan biến. Ít ra thì khác với như Tiffia, Camilier sẽ không bông đùa làm loạn thêm.
Thấy Turan không phản ứng gì nữa, Yeatra bèn quay sang Camilier hỏi:
– Nè, cô là bạn gái cậu ta phải không?
Nữ người sói không đáp, đưa mắt nhìn Yeatra một chút rồi quay sang Turan vẻ chờ đợi.
– Lịch sự chút đi nào, Yeatra. – Turan gằn giọng.
– Ha! Ra dáng chủ nhân dữ. Hai người nhập vai quá rồi!
Turan nhăn mặt, cố nén cơn giận trong lòng mình. Yeatra không phải Tiffia, nhưng vẫn thật là biết cách chọc tức người khác. Dù thế, Turan không thể để bản thân mất bình tĩnh, bực tức với cô ta bây giờ, chỉ tổ khiến tình huống khó xử hơn. Thay vì vậy, nó có thể chuyển sự chú ý của cô ta sang thứ khác.
– Cô xem thử mấy món này.
Turan cất tiếng, đặt lên bàn mấy viên ngọc lam bảo cùng ngọc thô mà nó lấy được ở cửa hàng đồng giá cũng như được Heathier tặng.
Yeatra định mở miệng nói gì đó nhưng vừa trông thấy mấy viên ngọc thì cô ta liền bỏ qua hết mà cúi sát đầu nhìn chằm chằm vào chúng. Hai mắt Yeatra từ từ mở tròn, vẻ ngạc nhiên vô cùng. Rồi cô ta cầm một viên ngọc thô lên, giọng run run bảo:
– Cái này… Turan, cái này là… là ngọc thô?!
– Đúng. – Turan gật đầu xác nhận – Là ngọc thô.
Yeatra xoay lấy viên ngọc màu xanh lục trong tay mình, chăm chú quan sát từng chút một. Đôi mắt mở trừng, miệng cười hớ hênh, Yeatra hoàn toàn bị mê muội với viên ngọc rồi. Đây hẳn là lần đầu tiên cô ta được cầm lấy một viên ngọc thô hàng thật giá thật.
Ngọc thô cấp độ 5 có giá dao động từ mười lăm nghìn xen đến hơn năm mươi nghìn xen, tùy vào độ hiếm của viên ngọc đó. Bốn viên ngọc mà Heathier tặng cho tổ đội Turan khá bình thường, giá mỗi viên chỉ tầm hai mươi nghìn xen trở xuống. Viên ngọc mà Turan tìm được ở của hàng đồng giá thì hiếm hơn một chút, có giá hơn ba mươi nghìn xen.
Nhưng dù là giá thấp nhất thì Yeatra cũng rất khó có thể sở hữu được một viên. Dù gì thì một viên ngọc thô mười lăm nghìn xen cũng gần bằng hai tháng làm việc cực nhọc của Yeatra rồi. Turan vẫn nhớ rất rõ cô ta đã sốc đến mức độ nào khi biết giá cả của mấy viên ngọc lam bảo.
– Có ý tưởng gì không?
Turan cất tiếng hỏi. Nhưng Yeatra hoàn toàn không có vẻ gì là nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn lấy viên ngọc trong tay mình.
– Này, cô có nghe không vậy!
Turan gắt, và đáp lại nó vẫn là vẻ mặt ngẩn ngơ, đắm chìm vào suy tưởng của Yeatra. Nó phải giật lấy viên ngọc thì cô ta mới tỉnh lại, hoảng hốt bảo:
– Gì-gì vậy!? Sao viên ngọc-
– Nghe tôi nói này. – Turan gằn giọng – Cô có suy nghĩ gì về mấy viên ngọc này?
Câu hỏi bất chợt của Turan làm Yeatra có chút lúng túng, nhưng rất nhanh liền đáp:
– Hả? À thì có. Nhưng tớ cần phải giám định chúng đã.
“Thật sự có à.” Turan lẩm bẩm. Nó đã không trông mong lắm việc một Nihr như Yeatra biết cách sử dụng mấy viên ngọc này, nhưng rõ ràng là cô ta hiểu biết nhiều hơn nó nghĩ. Điều này khiến Turan càng tin chắc hơn vào quyết định của mình.
– Ừm. Trong lúc đó thì đưa mấy tấm bùa cô đã làm cho tôi xem.
– Mấy tấm gì chứ! – Yeatra thốt – Chỉ có một thôi!
Một chiếc hộp gỗ màu vàng đất được Yeatra đặt vội lên bàn. Cô ta sau đó thì ôm lấy mấy viên ngọc bỏ đi vào phòng luôn, chẳng thèm quan tâm đánh giá của Turan về tấm bùa.
Turan không để ý mấy tới phản ứng của Yeatra. Cô ta có thể tự hào cùng tò mò về thành quả của mình, nhưng hẳn là không so được sự phấn khích về những viên ngọc thô với tổng giá trị hơn trăm nghìn xen kia.
Turan mở chiếc hộp gỗ. Cảm giác đầu tiền mà nó cảm nhận được là một luồng khí nhàn nhạt lan ra bám lấy đôi bàn tay mình. Đó là một cảm giác mát lạnh dễ chịu, nhưng hơn cả là màu sắc của luồng khí, dù không rõ ràng, Turan vẫn chắc chắn là màu xanh lam.
Không chút chần chừ, Turan liền cầm lấy tấm bùa màu vàng lên, kích hoạt luôn kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình. Những thông tin hỗn loạn được nó vội vã sắp xếp và chỉ chốc đã có thể thấy được những thứ mình đang muốn biết.
“Bùa ‘Trấn định’.
Lớp: Bùa chú.
Loại: Kích hoạt.
Cấp: 4.
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ hiếm: Ít.
Độ bền: Còn lại 98%.
Mô tả: Tấm bùa được chế tạo bởi Yeatra Meiya, chứa đựng phép ‘Trấn định’.
Chi tiết:
+ Sử dụng sẽ kích hoạt kỹ năng ‘Trấn định’.”
Là phẩm chất ‘Tinh anh’. Yeatra, cô ta thật sự tạo ra được một tấm bùa có phẩm chất ‘Tinh anh’.
Turan khó có thể tin được những gì mình đã thấy trong tâm trí lúc này. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó không thể nào lại có sai sót được, và luồng khí màu xanh lam nhàn nhạt trên tay lúc này càng xác nhận rõ điều đó. Dù vậy, Turan vẫn không thể thuyết phục được bản thân mình.
Turan nhớ rất rõ ràng bảy ngày trước, lúc mà nó kiểm tra những tấm bùa do Yeatra chế tác thì chẳng hề có một tấm nào đạt chuẩn cả, tất cả đều là phẩm chất ‘Kém’. Vậy mà giờ cô ta lại có thể tạo ra một tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ hoàn chỉnh, đây có khác gì là kỳ tích đâu.
Turan quay đầu nhìn về phía cánh cửa nơi mà Yeatra đang ẩn mình phía sau, trong lòng thì mông lung suy nghĩ. Nó không rõ bản thân nên bày tỏ hay đánh giá gì về tấm bùa hay cả tình huống hiện tại. Điều mà Yeatra làm hoàn toàn vượt quá mong đợi của Turan, quá nhiều.
“Cô ta đã làm như thế nào?” Turan lẩm bẩm. Nó thật sự tò mò về cách thức mà Yeatra đã dùng để tạo ra tấm bùa, cũng như về nguyên liệu được sử dụng. Vật phẩm phẩm chất ‘Tinh anh’ mà Yeatra có thể động tay tới dường như chỉ có ngọc lam bảo mà thôi. Nhưng để một Nihr dùng ngọc lam bảo mà tạo ra được bùa có cùng phẩm chất thì rõ ràng là chuyện không thể nào.
Ít nhất thì Turan chưa bao giờ nghe chuyện như vậy từng xảy ra.
– Thật sự là làm người ta ngạc nhiên mà…
Turan nói nhỏ. Niềm vui dấy lên trong lòng nó giờ cũng đã không kiềm được nữa, cứ thế mà thành nụ cười tươi rói trên mặt. Tấm bùa trước mặt Turan khiến nó thấy nhiệm vụ tấn thăng của Yeatra chợt lại trở nên dễ dàng vô cùng.