Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ

Chương 22

Tác giả: Họa Thiên

—oOo—

Đào Hoa Bạch Cung

Lam Hàn Kì bò từ giường dậy. Không nghĩ tới bị truyền tống tới vị diện khác, nhưng cũng không nghĩ tới bị Hệ thống game cưỡng chế thoát game - với lý do game có BUG. Toàn lý do cưỡng ép. May mắn là trước khi Dị Thần và cô bị mất kết nối thì đã đưa những thứ nên đưa cho Lam Hàn Kì.

Nhìn ngọc giản khắc án đồ đằng kì dị trong tay, Lam Hàn Kì kích động nhỏ máu giống như trong mấy truyện tu tiên. Cuối cùng cũng được cầm trên tay đồ vật cô mong ước bao lâu. Hai đời viết truyện, đời hai được cầm, được nhìn, được sờ... Quả nhiên, cảm giác khác hẳn.

Lam Hàn Kì tâm lý biến thái suy nghĩ...

Một ánh sáng mang theo những thứ hắc ám bao bọc lấy Lam Hàn Kì. Từ ánh sáng chuyển thành những chữ tượng hình, cổ đại kì dị uốn vòng quanh, rồi dung nhập vào đầu.

Lam Hàn Kì cảm thấy một trận choáng váng, giống như có quá nhiều thứ ngoài sức khống chế dung nhập vào đầu.

"Rắc" một tiếng, giống như từ sâu trong linh hồn, có thứ gì đó đang vỡ vụn.

Lại là cái cảm giác bất lực chết tiệt này!

Cô âm thầm rủa, chỉ hận không thể cường đại hơn nữa.

Trong không gian tối tăm, chỉ có mấy đốm sáng đang tranh cãi nhau. Bên cạnh một màn hình trong suốt đang nhấp nháy liên tục.

"Lam Hàn Kì thoát khỏi khống chế!"

"Ngươi câm mồm! Cô ta sẽ nghe thấy mất!"

"Là ngươi ngu ngốc, giới thiệu cô ta vào 《 Thịnh Thế Phồn Hoa》!"

"Ô ô, sao ngươi lại mắng ta... Ta cũng đâu biết lại có một lão Dị Thần xuất hiện."

"Ngoan, ngoan, ngoan... Chỉ có vào 《 Thịnh Thế Phồn Hoa》 thì mới khiến cô ta kích hoạt, tiện khống chế hơn."

"Nhưng lại có lão Dị Thần xuất hiện, việc này là sơ suất... Ta không dò xét kĩ."

"Dị Thần là có trong kịch bản... Nhưng từ lúc A Mẫn xuất hiện... Ta đã cảm thấy chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát."

"Sao ngươi không ngắt kết nối luôn?"

"Hừ, ta chỉ muốn xem chuyện vui!"

"Ngươi.... ngươi.... Hừ, cẩn thận cái thú vui tao nhã của ngươi!"

Đột nhiên, một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Mọi tiếng nói chuyện đều im lặng, chúng nén thở nhìn bóng hình kia.

Một trong số đó run rẩy nói, "Chủ nhân, nàng ta thoát khỏi khống chế... Cũng, cũng... cũng là lỗi của Tiểu Hắc."

Nói rồi, đốm đen đó im bặt. Nhưng xung quanh người nó đang phát ra những ánh sáng kì dị, cuồn cuộn mạnh mẽ như sóng biển.

Bóng người thần bí kia lạnh lùng nói: "Không sao, chỉ cần đừng để Diêm Vương biết... Thì mọi chuyện sẽ ổn. Còn về nàng, ta tự có cách giải quyết."

Không kịp để mấy đốm sáng phản ứng, bóng đen biến mất.

Không gian trở lại im lặng. Thỉnh thoảng, giống như có những giọt nước mưa rơi xuống, tạo thành từng vòng tròn nhỏ trên nền đen. 

Lam Hàn Kì ôm cái đầu ngồi dậy, tựa lưng vào ghế. Trong đầu cô vẫn còn oang oang mấy tiếng gào thét giống lệ quỷ, nhưng có lúc lại thánh thót như thần tiên. Trước mắt là một mảnh đen sáng lẫn lộn, Lam Hàn Kì khó khăn mới tìm được chỗ dựa thân thể nặng trĩu.

Đại não... Không, từ sâu trong linh hồn đang vang lên từng hồi chuông réo rắt. Giống như xiềng xích phong ấn đang dần nới rộng, phát ra âm thanh lạch cạch nặng nề, cô có chút sợ hãi với suy nghĩ của bản thân.

Rồi tiếp theo là một loạt kí tự, đồ đằng, chú ngữ,... kì dị xông thẳng vào trong đại não, khắc sâu vào linh hồn. Lam Hàn Kì cảm thấy linh hồn bị chấn động mạnh, đau nhức giống như khi bị rơi vào hầm băng lạnh ngàn năm, bị ngàn mũi kim nhỏ sắc bén đâm qua từng chút, từng chút một.

Lam Hàn Kì muốn thét lên để phần nào giảm đi sự đau đớn. Nhưng cổ họng chẳng thể nào kêu được một tiếng, bao nhiêu đau đớn cứ nghẹn trong cổ, giống như bị năng lực vô hình nào đó bóp chặt cổ. 

Cô cứ ngồi như vậy, mặt tái nhợt, miệng há ra thật to chỉ mong hét được một tiếng nho nhỏ, cả cơ thể cứng ngắc. Dưới làn da trắng như sứ, mỗi giây lại có hàng nghìn chiếc kim nhỏ đâm qua, khảm sâu vào linh hồn. 

Không biết qua bao lâu, Lam Hàn Kì chỉ có thể cảm nhận chính sự đau đớn thẩm thấu khắp linh hồn. Chỉ biết an ủi mình bằng chính động lực phía trước.

Từng này đau đớn không là gì so với những ngày tháng của kiếp trước mà cô phải chịu.

Từng này đau đớn không là gì cả! Nó chỉ đang nhắc nhở Lam Hàn Kì cô!

Từng này đau đớn có là gì đâu... Trái tim của cô cũng đã chết, chỉ còn lại linh hồn nhỏ nhoi đã ma hóa.

Từng này căn bản chẳng là gì cả! Thế giới Hắc Ám từng đi qua, Âm phủ cũng không chứa chấp cô, đến cả thế giới Quang Minh thối nát ấy còn đi được.... Thì những thứ này chẳng là gì! 

Chí tôn thiên lôi cũng đã thử, thiên đạo cũng phải buông tha cho thứ tồn tại sai trái là cô!
Bình Luận (0)
Comment