Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 15

Chu lão gia gào to một tiếng, trên mặt một nét giận dữ bùng bùng, mang theo khí thế đè ép người làm cho mọi người trong phòng cơ hồ đều ngừng hô hấp.

Vân Dung cúi đầu, bắt tay vào đùa nghịch chiếc  khăn lụa, xấu hổ  đứng ở trước bàn.

Lơ đãng lướt mắt nhìn qua, vô tình thấy Chu Vân Yên mặt đỏ lên hung hăng trừng mắt Nàng, trong ánh mắt lộ ra ra ý định muốn ăn tươi nuốt sống Nàng. Đối với nhị tiểu thư cũng toát ra vài phần địch ý, Vân Dung vẫn tưởng bởi vì Nàng có thân phận là con gái riêng, nhưng nay xem ra, có lẽ cũng không đơn giản như Nàng nghĩ.

Rời mắt khỏi Nhị tiểu thư, ánh mắt Nàng lại chuyển lên người vị Đại thiếu gia vừa phát ra những lời vừa rồi. Hắn đối với việc không khí trong phòng như đóng băng không hề để ý một chút nào. Đầu tiên là nhún nhún vai, sau đó hai tay khoang ngang ngực, cười nói: "Tốt,tốt,tốt, coi như Ta cái gì cũng không có nói,nhà này cái giống gì cũng có thể nói chỉ có nhưng lời nói thật là không thể nói."

Sau đó quay đầu, cười với Vân Dung nói: "Ta gọi là Chu Cẩn Du, nếu là không quen kêu đại ca, ngày sau liền trực tiếp kêu tên của Ta là được rồi."

Vân Dung bị Hắn chọc cười, vừa định đáp lời, chợt nghe Chu lão gia làm như không thể nhịn được nữa, đối Chu Cẩn Du nói:"Nghiệp chướng, còn không đi ra ngoài."

Chu Cẩn Du tựa hồ sớm đã thành thói quen, trên mặt vẫn như cũ bộ dáng như không có việc gì, đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Vị nữ tử bên cạnh Hắn cầm lấy một tay của Hắn giữ chặt.

Nàng kia một thân váy dài màu hồng cánh sen, dung mạo tú lệ đoan trang, trên đầu một cái tram cài Bát Bảo nổi bật, miệng Nàng mang theo ý cười, đúng lúc này cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng khéo léo, hào phóng lại không mất đi sự quyến rũ động lòng người. 

"Cẩn Du, tiểu muội cùng chúng ta vừa mới đoàn tụ, Ngươi cứ như vậy mà đi, chẳng phải sẽ làm Nàng xấu hổ và ngượng ngùng sao?"

Lúc này, Chu phu nhân cũng đem chén trà nhỏ đưa tới Chu lão gia đích thân khuyên giải nói: "Lão gia, Vân Phương nói như vậy rất đúng,  người một nhà khó được đoàn tụ, sẽ không muốn có những sự tức giận."

Chu lão gia thở dài một tiếng, làm như ngầm đồng ý, Chu Vân Phương thấy thế vội vàng đem Chu Cẩn Du quay về ngôi ở ghế trên.

Lúc này bên cạnh có người chỉ vào nữ tử mới vừa lên tiếng và nói: "Đây là đại tiểu thư." Nguyên lai đây là Đại tiểu thư của Chu Phủ, Chu Vân Phương.

Nàng lại giành trước tiến lên vài bước cầm tay Vân Dung nói: "Nghe nói muội muội bị thương, nay đã tốt chưa."

Vân Dung đối loại tình thân thiết này vẫn là có chút không quen, không một âm thanh rút tay mình ra cúi thấp người khẽ nói: "Đã rất tốt, cám ơn đại tỷ."

Thị nữ bên cạnh dẫn Nàng ngồi xuống gần bên người Chu Vân Phương, mới vừa ngồi xuống, Chu Vân Phương liền chu đáo cẩn thận nói:"Ta xem muội muội vẻ mặt quý tướng, khi còn bé mặc dù bị khổ, tương lai nhất định là có phúc người."

Nhớ tới chuyện tình ở Chu phủ xảy ra trên người mình mấy ngày trước, Vân Dung cũng cười: "Phúc khí thì không dám, Vân Dung chính là mạng lớn mà thôi."

Chu phu nhân sắc mặt lập tức có chút khó coi, hơn nữa lúc trước Chu Cẩn Du cùng Chu lão gia đã xảy ra chuyện không vui nên bữa cơm chiều diễn ra rất nặng nề. Sau khi ăn xong, Vân Dung sớm cáo lui, dẫn Yến Nhi một đường đi về phía Thấm Phương Trai.  Khi đến rừng trúc phía trước, Vân Dung cho Yến Nhi đi về trước, còn lại một mình mình thong thả đi về phía rừng trúc. 

Buổi chiều trúc xanh bị nhiễm lên trên một tầng màu sắc, Liên Nguyệt thanh cao cũng biến thành  giấy Tuyên Thành phía trên có một chút mờ nhạt. Vân Dung tìm tảng đá ngồi xuống, xuyên thấu qua rừng trúc thấy bốn phía là tường rào của viện, mà ngoài nữa lại có thêm hai tầng tường bao phủ Chu phủ phải thông qua hai tầng này mới ra khỏi được Chu phủ. Từ ngày xảy ra chuyện đó, Vân Dung liền có ý tưởng rời khỏi Chu phủ. Nhưng ở bên ngoài sẽ có hay không một chỗ để Nàng trú chân giữa trời đất bao la hay không? 

Hết sức in lặng, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một loại âm thanh khác thường dọa Vân Dung nhảy dựng lên.  Nhẹ nhàng nghe kỹ, tựa hồ như tiếng động của một nữ tử đang ngâm nga thở dốc. Vân Dung đứng lên khẽ nhíu mày, nơi này trừ bỏ Nàng cùng Yến Nhi ở ngoài, chỉ có Nhã Viên chỗ ở của Bạch Hi Thần, cô gái này sẽ là ai đâu?

Theo thanh âm đi thẳng về phía trước, ở mặt sau một khối núi giả thật lớn tìm được thanh âm  phát ra. Nhẹ nhàng mà đẩy ra một lá trúc tạo ra khe hở của núi đá, vụng trộm nhìn vào, tình hình bên trong nhất thời làm cho Vân Dung cơ hồ muốn thét ra một tiếng thật chói tai.
Bình Luận (0)
Comment