Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 19

"Ngươi nói cái gì? Đại tỷ nàng..... Nàng chưa chồng..... mà có thai?" Vân Dung  một câu mà run rẩy nói đến nửa ngày, đôi mắt lóe sáng chớp chớp đôi mắt to đầy ngạc nhiên bối rối cùng không thể tin được thể hiện ở trên mặt nhìn Chu Cẩn Du.

Con dâu của Tướng phủ chưa được gả đi mà đã mang thai ở nhà mẹ đẻ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không quá một tháng chuyện này sẽ trở thành đề tài buôn chuyện của tất cả dân chúng ở Thiên triều. 

Trong sạch của một nữ tử quan trọng đến mức nào. Đối với một nữ tử, đó là một vấn đề trọng yếu, huống chi người này sắp là thiếu phu nhân của Tướng phủ. Đến lúc đó, tuy thiên hạ rộng lớn, nhưng chỉ sợ không còn chỗ cho Chu Vân Phương dung thân. 

Chu Cẩn Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nàng đỏ ửng lên vì kinh ngạc, hoài nghi rồi lại đến trầm tư, lo lắng. Trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có nhiều biểu cảm như vậy thì thật là thú vị nên không nhịn được cười ha hả lên.  

"Ngươi không lo lắng sao?" Vân Dung nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn vênh lên giống như đang chờ Hắn giải thích về biểu tình quái dị của mình. 

Chu Cẩn Du chậm rãi ngừng cười, khẩu khí trở nên trịnh trọng hơn: "Vân Dung, nếu là có một ngày Chu gia cũng bức Ngươi gả cho một người mà Ngươi không yêu thương thì Ngươi sẽ hiểu được vì sao hôm nay Ta lại cười thống khoái đến như vậy. Việc Vân Phương đau khổ nhất cả đời này không phải là không thể gả vào Tướng phủ mà là Nàng không thể cùng người mình yêu kết thành vợ chồng. Nếu bởi vì sự kiện này mà có thể sẽ hướng Tướng phủ để lui hôn sự này. Tuy đối với Chu phủ là tổn thất nặng nề nhưng đối với Vân Phương thì đó là chuyện tốt." 

"Đại ca...." những lời Hắn nói thực làm cho Vân Dung khiếp sợ không thôi, cả người ngồi xuống bậc đá trên cùng. 

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của Chu Cẩn Du khá sinh động, khóe miệng khắc sâu, biểu hiện chân thành cùng thẳng thắn. Trực giác nói cho Vân Dung biết là thiếu niên này ở Chu gia cũng giống như mình cuộc sống cũng không có vui vẻ gì. 

Hắn theo Vân Dung ngồi xuống: "Ngươi cứ kêu ta là Cẩn Du là tốt rồi, Ta cùng với toàn bộ người trong Chu phủ không hợp nhau, bọn họ đã thay Ta an bài hết đường đi của ta nhưng Ta sẽ không nghe theo nên có lẽ rất nhanh Ta sẽ rời khỏi nơi này."

Nói tới đây, trên mặt Chu Cẩn Du hiện lên một tia mất mát, rất nhanh lại  tươi cười thay thế: "Nhưng có thể gặp được một người muội muội như Ngươi, Ta thật sự cũng có chút thương xót và bất đắc dĩ. Chắc Ngươi ở đây cũng không muốn là  một người muội muội như vậy, Ta thật ra cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nói vậy nên Ngươi ở trong này cũng không vui vẻ gì. Vậy trước khi Ta đi sẽ mang Ngươi ra khỏi phủ để vui chơi thật vui thật tốt."

"Ra phủ chơi?" Vân Dung có chút kích động, những điều ở bên ngoài đối với Nàng mà nói là những điều thú vị và có sức hấp dẫn lớn với Nàng. 

Hai người đang nói chuyện thì thấy mọi người đang đứng vây quanh khuê phòng của Chu Vân Phương, vợ chồng Chu thị cùng Thôi Thế Hữu ở trong phòng của Chu Vân Phương vừa đi ra cách đó không lâu thì có người liền khóa cửa lại bằng khóa to. Bên trong rất nhanh sau đó truyền ra tiếng khóc của nữ tử. 

Trong lúc nhất thời, nghĩ đến sự kiện bắt gặp tư tình ở trong hoa viên kia thì Vân Dung bất giác rùng mình một cái. Chu Cẩn Du cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu thở dài nói: "Chỉ mong, người tình của Vân Phương có thể nhanh chóng cứu Nàng ra khỏi phòng giam kia."

Rời khỏi hoa viên, Vân Dung chạy như bay đến trước cửa của Nhã Viên. Lần này Nàng không chút do dự mà đẩy cửa, nâng váy bước vào và hô lớn: "Bạch Hi Thần, mau ra đây." Sau đó Nàng chạy vào phòng trong cũng không thấy được bóng dáng của người mình cần tìm. Nàng chỉ biết ngồi chờ ở trên ghế dài đặt trước cửa sổ.

Thẳng đến khi trăng lên cao, sao sáng cả bầu trời cũng không thấy Bạch Hi Thần trở về. Vân Dung ủ rũ, gục đầu xuống bàn, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment