Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 64

Edit: Cò Lười

"Nàng nói cái gì?" Bạch Tử Hiên nghiêng người đặt này nữ tử mặt đang đỏ ửng ở dưới thân. Sở Văn Xu bị loại tư thế mờ ám này mà cả kinh ngay cả hô hấp cũng đều rối loạn.

Ánh mắt say mê thẩn thờ nhìn về khuôn mặt tuấn tú luôn làm nàng nhớ thương của Thái tử. Nàng không thể không thừa nhận, nhiều khi thái tử lơ đãng nói một câu, hoặc là làm một cái động tác thật nhỏ  đều đã làm nàng ý loạn tình mê, huống chi là tình cảnh trước mắt.

"Là ai nhắc tới tên này với ngươi?"

Trong lời nói của Bạch Tử hiên nghe không ra gì cảm xúc, nàng không biết, ở dưới thân nàng, cái tay kia của hắn  dùng lực nắm, sức lực rất lớn nên khiến cho khớp xương trở nên trắng bệt.

Trong ánh mắt Sở Văn Xu toát ra thần sắc đau xót, nếu đã là vợ chồng, có phải hay không nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi sao?

Từ trước đến nay Nàng chỉ đơn thuần  mê thích phu quân của chính mình , nhưng mà thời điểm biết được trong tim hắn từ đầu đến cuối đã chứa một người con gái khác,  lòng của nàng không thể nào có thể bình tĩnh được.

Nhưng bất kể như thế nào cô gái kia cũng đã chết, nàng muốn mang Vân Nhi  cái gì đó trong lòng Thái tử hoàn toàn lấy ra.

"Tử Hiên, Chàng còn chưa trả lời Văn Xu đâu?" xinh đẹpcười yếu ớt, nàng biết chính mình cười rộ lên như thế nào, mới có thể đẹp hơn, hôm nay, nàng chính là muốn tất cả những gì đẹp nhất của mình đều hiện ra cho hắn.  

Phần đắc ý này, cứ như vậy gần trong khoảng cách, hẳn là đã muốn tiến vào mắt của hắn thôi. Nàng lấy một bàn tay nhẹ nhàng túm lấy voan mỏng trên người, kể cả cuối cùng một tia dè dặt của bản thân cũng thuận tiện thoát đi.

Bờ vai mượt mà sáng bóng, đầy đặn cao vút tròn trịa, lộ ra trong vầng sáng mập mờ ở dưới ngọn đèn.

Thần sắc trong mắt Bạch Tử Hiên làm cho nàng nhìn không thấu, đoán không rõ: "Các ngươi không thể nào so sánh với nhau!"

Không có giải thích, không có né tránh, không có tức giận. . . . . . Chỉ có bốn chữ đơn giản này.

Vì sao hắn luôn như vậy làm nàng suy nghĩ mãi không ra.

Sở Văn Xu nghe xong ngừng một chút, nhưng vẫn là nói hết sự việc ban ngày một cách đúng sự thật nhất nhưng vẫn cố ý che giấu đoạn dùng xẻng phá những cây mai kia.

Bạch Tử Hiên khẽ gật đầu, thần sắc khó phân biệt.

Đêm bỗng nhiên càng thêm yên tĩnh . Những điều có thể làm nàng đều đã làm . . . . . . Không thấy hắn có phản ứng gì, nàng căng thẳng nên trên trán có ít mồ hôi chảy ra.

Bỗng nhiên ánh mắt Bạch Tử Hiên trở nên thâm thúy hắn đứng lên, ánh mắt rất xa lạ, thật giống như người hắn nhìn  không phải nàng mà là một người khác.

Tay hắn từ thân thể của nàng lấy ra, ngón tay thon dài xoa nhẹ gương mặt nàng, một tấc một tấc, giống như là trên đời này gương mặt của nàng là trân bảo hoàn mỹ nhất.

Sau đó, Sở Văn Xu thấy hắn cúi đầu, hơi thở thơm mát của nam tử cách nàng càng ngày càng gần. Thân thể của hắn có hơi run rẩy, cuối cùng chậm rãi  nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà như dự liệu nụ hôn trì hoãn không có đáp xuống, thời điểm làm nàng mở to mắt, trong mắt Bạch Tử Hiên đã muốn khôi phục một mảnh trấn tĩnh.

Hắn từ trên người của nàng đi xuống dưới, cầm lấy chăn mềm thay nàng đắp kín, bản thân hai mắt nhắm lại: "Ngủ đi."

Nước mắt của nàng không thể kiềm chế lao ra khỏi khóe mắt, giống như kiêu ngạo cùng tôn nghiêm cả đời đều bị hai chữ này bị hủy đi không còn một chút.

"Thái tử điện hạ. . . . ." Bạch Tử hiên nghe được là giọng nói của Hồng thái giám theo bên mình, vội vàng ngồi dậy.

"Điện hạ, cung nữ Thanh nhi ở trong Mai viên đột nhiên sốt cao không giảm, y nữ nói chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng, chính là thân phận nàng có địa vị thấp kém, nô tài không thể truyền ngự y đến cứu chữa cho nàng, đặc biệt đến thỉnh ý chỉ của điện hạ."

"Mau truyền ngự y, bất luận như thế nào cũng phải cứu sống nàng." Vừa nói, một mặt lại xuống giường đi ra ngoài.

Sau lưng hắn một tiếng thét chói tai vang lên, quay đầu lại đã thấy Sở Văn xu ngồi ở trên giường, hai tay gắt gao  chăn mền bọc lấy bản thân, nhưng một bên đầu vai vẫn lộ ra bên ngoài. Nàng gần như dùng ánh mắt tan vỡ nhìn hắn: "Điện hạ thật sự vì một tên nô tài, lại để Văn Xu ở tại nơi này sao?"
Bình Luận (0)
Comment