Edit: Cò Lười
Xe ngựa đi tới ngoại ô kinh thành, phía trước bờ hồ trồng liễu rủ phất phới theo gió, từng cành uyển chuyển mềm mại giống như dáng người thiếu nữ. Trong hồ hoa sen được trồng khắp nơi, lá xanh theo gió lắc lư, đưa mắt nhìn trông như là cuộn sóng màu xanh.
Cảnh đẹp như thế nhưng Vân Dung lại chẳng để vào mắt. Lúc này tâm tình nàng cực kỳ phiền chán, trong lòng pha trộn ngũ vị tạp trần.
Suốt mấy ngày qua, Vân Dung đã chặt đứt ý tưởng ngây thơ rằng mình vẫn còn cơ hội chạy trốn khỏi phủ cùng Sở Mạch Trần.
Nam nhân này nhìn thì tưởng hoang đường quái dị, nhưng khi ta cẩn thận nghĩ lại thì khác. Cho dù kết cục là gì đi chăng nữa, cuối cùng hắn vẫn là người khống chế toàn bộ mọi chuyện.
Hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, đứng bên hồ nước dập dềnh ánh xanh, làm nốt chu sa giữa trán kia càng thêm xinh đẹp. Trên tay cầm túi hà bao nàng chưa kịp thêu xong mà suy tư điều gì đó, như là đang lo lắng về chuyện lớn nào đấy.
Chỉ còn lại năm ngày, năm ngày sau chính là ngày đại hôn của Bạch Hi Thần. Mới vừa rồi ở cửa Tụ Phúc Trai nghe được nhóm người qua đường nghị luận, tâm tình Vân Dung bắt đầu lo nghĩ không yên.
Xem ra, Bạch Hi Thần cũng không biết rõ mọi chuyện nàng gặp phải ở kinh thành. Cuối cùng, thật sự có người thay nàng lên kiệu hoa vào hhoom Bạch Hi Thần đến đón dâu.
Hồi trước, tất cả những chuyện hoang đường này trông như đột nhiên xảy ra. Hiện tại nhớ lại, nó giống như là có người đã sớm bày sẵn Thiên Môn Trận, đang chờ nàng và Bạch Hi Thần từng bước một nhảy vào.
Tất cả đến tột cùng là vì sao?
"Quên Bạch Hi Thần đi..." Sở Mạch Trần không nở nụ cười, giọng nói không hề có lấy một tia trêu chọc, như đang nói một chuyện rất nghiêm túc.
Hắn cất hà bao vào trong lòng rồi bước đến trước mặt Vân Dung. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của nàng, nghiêm túc nói: "Năm ngày, ta cho nàng năm ngày suy nghĩ. Nếu nàng đã nghĩ thông, về sau hãy an tâm ở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."
Hắn nói xong thì dùng ánh mắt thâm ý nhìn nàng một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nhưng lời của hắn vào đến tai Vân Dung thì lại như là kẻ ngốc nói mê. Nàng mệt quá đi mất, thật sự mệt đến nỗi dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn.
Hắn nói bảo vệ nàng, hắn không hại nàng, nghe mà a di đà Phật.
"Quên Bạch Hi Thần là cách duy nhất để nàng duy nhất sống sót, lời của ta tốt nhất nàng nên nhớ cho kỹ."
Vân Dung vốn là người khó duy trì bình tĩnh, lập tức bị mấy câu nói này chọc giận. Nàng mở to mắt lườm hắn: "Ngươi cho là mình là ai? Ngươi ngay cả một ngón tay của Bạch Hi Thần cũng đều không cản nổi, vì sao ta phải nghe lời ngươi? Chẳng lẽ ta bị các ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Ngươi bảo vệ ta? Ngươi nói mấy lời này không thấy mệt sao."
Vừa nói xong, hắn liền nắm chặt cổ tay nàng, rồi cứ thế kéo nàng đến chỗ cỗ xe ngựa.
"Sở Mạch Trần, ngươi dẫn ta đến đây làm gì?"
Trong lòng Vân Dung có chút kinh ngạc, đây không phải chiếc xe ngựa vừa đi ngang qua "Tụ Phúc Trang" sao? Sao Sở Mạch Trần lại dẫn nàng đến đây?