“Cứu mạng! Ta sợ … sợ rắn nhất!”“Ta đường đường là nam nhân cao bảy thước, làm sao sẽ sợ sâu? Mẹ kiếp! Người đâu, tới bắt con con con … con gián to trên đầu lão tử đi?”Đám lâu la của Thang Khải quỷ khóc sói gào, lăn ra khỏi phòng, tình cảnh một lần nữa không thể khống chế.
Nhưng mà lăn ra sân còn kinh khủng hơn, rắn độc bò đầy trên cây quế, cóc chen chật kín hồ, ngói xanh vốn dĩ mỹ lệ lại chồng chất tầng tầng con thiêu thân, chuột, bọ,! Hai mắt chúng nó sáng xanh loè loè, trong miệng còn phát ra âm thanh hút nước miếng khiến người ta sởn tóc gáy.
Cho nên gia đinh của Thang gia lại tiếp tục thét chói tai chạy khỏi sân, người người đứng trên đường lớn run bần bật.
Mặt trời chưa ló dạng, ngoài trời lạnh buốt!Hàng xóm dụi mắt, trằn trọc không thể ngủ tiếp, đang muốn mắng tên nào phá giấc ngủ của người khác, nhìn qua cửa sổ thì ngạc nhiên thấy một loạt cái mông trơn bóng.
Người làm của Thang gia đốt than ban đêm, đều không mặc quần áo, hiện tại hay rồi, vội vàng cướp đường mà chạy, nước mũi đều đông cứng thành nhũ băng treo trên mặt.
“Ngươi … Các ngươi xem, kia là cái gì?” Có người mắt sắc, phát hiện bất thường trước tiên.
Xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, là bóng dáng của Thang huyện trưởng, chỉ thấy hắn mặc cái yếm hồng hồng, trên cổ còn đeo khoá rất chói lọi, đầu kia của dây xích bạc dài mảnh thì được tiểu thiếp mới thu của hắn dắt trong tay.
“Ha ha ha ha ha ha!” Ngay tức khắc, mọi người đều cười phun, trăm triệu không nghĩ tới, ngày thường Thang huyện trưởng coi bá tánh trong huyện như thịt cá, ban đêm lại có thú tính như vậy.
Nghe được tiếng cười nhạo trắng trợn từ trong bóng tối, Thang huyện trưởng cực kỳ xấu hổ, lập tức miệng sùi bọt mép, ngất trên mặt đất.
“Biu một cái.
”Tiểu Chúc Chúc đứng trên nóc nhà ha ha cười, cảm thấy đi theo Chân Tiểu Tiểu chơi rất vui.
Không ai nhìn thấy bóng dáng hai tên đầu sỏ trên nóc nhà ở phố đối diện, một ngọn lửa sáng ngời đột nhiên bốc lên từ trung tâm khu nhà của Thang gia, giây lát đã hóa thành biển lửa ngập trời.
“Đây … Ai to gan như thế?” Bọn gia đinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt kinh hoảng.
“Ha ha ha ha! Bản thiếu đốt chết các ngươi! Chuột thối! Ruồi bọ thối!”Thang Khải đi chân trần trên đất lạnh, hai tay giơ cao cây đuốc, ánh lửa lập loè chiếu lên vẻ mặt điên cuồng của hắn trông càng thêm dữ tợn.
Chỉ cần giết hết mấy thứ ghê tởm đó, một cái nhà thì tính gì?Cháy!Cháy càng mạnh càng tốt!Thật vất vả từ từ tỉnh lại, lại nhìn thấy thằng con mình vứt cây đuốc vào từ đường tổ tiên, đốt linh vị lão cha mình, “Phốc” một tiếng, Thang huyện trưởng phun một ngụm máu bắn xa ba trượng, một lần nữa vinh quang ngất đi, mắt trợn trắng.
“Sảng khoái! Thật sự quá sảng khoái! Làm ác quá nhiều, ông trời không nhìn nổi, phái sâu bọ tới gây hoạ nạn, diệt Thang gia!” Trên mặt các bá tánh là vẻ hả giận.
“Hạnh Nhi!” Ông lão bán đồ ăn đầu đường quỳ rạp xuống đất, thịch một tiếng, nước mắt giàn giụa: “Năm đó, Thang lão gia bức ngươi nhảy giếng mà chết, hôm nay ngươi ở trên trời, có nhìn thấy bọn họ đang chịu báo ứng không?”Lời lẽ lên án đanh thép, kích thích thần kinh của người nào đó.
“Báo ứng? Ai nói có báo ứng?” Thang Khải kêu gào thảm thiết: “Thang thị ta là chi con của dòng tộc Việt gia ở thành lớn, hôm nay đốt đi, ngày mai sẽ xây toà nhà lớn hơn nữa! Trái lại, lão bất tử ngươi nói xằng nói bậy, phải chịu tội gì?”Núi thịt từ trong sân từ từ đi ra, không hề thu liễm, hành vi càng điên cuồng hơn trước.
Hắn túm lấy cánh tay gầy yếu của ông lão, dường như sắp vứt hắn vào biển lửa cho hả giận.
Dân chúng xung quanh chứng kiến tất cả, hoảng sợ run bần bật, nhưng lại không dám tiến lên.
Bởi vì đám hộ vệ được Thang gia nuôi đang như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm khắp nơi.
“Con lợn chết tiệt!”Nhưng vào lúc này, một chân giáng xuống từ trên trời, đập thẳng lên mặt Thang Khải, ngay tức khắc đá bay bốn cái răng của hắn!Chân Tiểu Tiểu!Quần chúng thấy rõ ai tới, mí mắt co giật liên hồi.
_NL_Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người không thể quá đáng, chúng ta ngày mai lại tiếp tục, chậm rãi phát ~ moah moah cả nhà! Muốn nhìn Chân Tiểu Tiểu nghiền Thang Khải ra bã, muốn nhìn Thần tử quất cái Mao lòng dạ hiểm độc, chương sau chúng ta không gặp không về ~ lạp lạp lạp.