Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 111



“Thứ này chắc chắn xong đời!”“Tuyệt không phải công của Tiểu Tiểu sư muội, mà là của Thiếu tông! Một chiêu trí mạng của Thiếu tông rốt cuộc có hiệu quả, dù chỉ phun máu mũi, cũng có thể khiến nhện hoàng phun đến chết!”Trong tiếng kêu la hưng phấn của Hồng Loan.

.


.Oanh!Một cỗ sinh cơ hùng hồn trực tiếp dâng lên từ dạ dày Tiểu Bát Nhãn, dược khí mạnh mẽ lập tức điên cuồng bùng nổ trong kinh mạch, mạch máu căng trướng, âm thanh bùm bùm như rang đậu vang lên không ngừng!Nhìn qua, Bát Nhãn Tri Chu quả thực thảm thương vô cùng, chẳng những khóe mắt, khóe miệng ồ ồ tuôn máu tươi.

.

.

Thậm chí máu huyết chảy ra từ vết thương, còn mang theo từng dòng từng dòng dịch đen tanh hôi.Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, dưới sự thúc giục của dược lực, xương cốt trong người nhện hoàng tám mắt đang nhanh chóng ngưng thật, khuyết thiếu bẩm sinh và vết thương cũ năm xưa đều hóa thành tạp chất theo máu tiết ra ngoài cơ thể.Đích thật là dịch cân phạt cốt trong truyền thuyết!Với những tinh thú tầm thường, rất khó để được cộng sinh cùng một gốc Ngưng Lộ Thảo, bởi vì một cây Ngưng Lộ Thảo ba năm tuổi đã có thể đổi lấy mười cái thôn Đông Hương!Mà xét viên thần đan thập toàn đại bổ vào miệng nhện hoàng, số linh dược trân quý hơn Ngưng Lộ Thảo ba trăm năm làm sao chỉ có mười loại?Tiêu xài hoang phí mức độ này, Hoàng Dược lão không chịu nổi, Cao Bất Ly không chịu nổi, thậm chí bất kỳ một vị dược sư nào của Nhạc Hà thượng tông cũng không chịu nổi.Độc nhất thổ hào Chân Tiểu Tiểu, người vét sạch tích luỹ hàng mấy trăm năm của dược điền Thất Diệp Cốc trong vòng một đêm, mới có tự tin như thế!Cảm giác rõ ràng thân thể và đan hải của mình đang biến hóa nhanh chóng, Tiểu Bát Nhãn kích động vô cùng, khóe mắt đỏ bừng.Tuy rằng Chân Tiểu Tiểu nắm trong tay vô số linh thảo linh thực, nhưng có bỏ được dùng cho người khác hay không, tuyệt đối là một vấn đề cần tranh luận.Đặc biệt là với loại yêu thú có tư chất thường thường, huyết mạch tầm thường, tu vi Trúc cơ yếu ớt như nó, quả thực không có tiềm lực gì đáng để đầu tư.Có điều nàng lại không chút do dự ra tay.Chẳng những giúp nó trị tận gốc thương thế trong cơ thể, còn mở ra cánh cửa vô hạn cho tương lai của nó!“Ma ma! Từ nay về sau, ngươi chính là ma ma ruột thịt của ta!”Nhiệt tình trong đáy mắt Tiểu Bát Nhãn thiêu đốt không gì sánh kịp, hận không thể lập tức nhào lên ôm chặt đùi Chân Tiểu Tiểu, cọ trên cọ dưới bán manh làm nũng.“Khụ khụ!”Tại giây cuối cùng trước khi lòi, Chân Tiểu Tiểu ho khan một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Bát Nhãn.Hai mắt đối tám mắt.Mí mắt Tiểu Bát Nhãn liều mạng chớp a chớp, đột nhiên “A” một tiếng, cứng còng cổ vật ngửa ra sau.Không hổ là tinh thú đã ăn một núi tiền, linh trí tăng trưởng đến Trúc cơ kỳ, trong lúc xoay người nằm thẳng cẳng, nó không những khua loạn xạ mấy cái chân độc giữa không trung, còn phì phò phun ra hai luồng khói đen từ lỗ mũi.Ách ách ách.

.


.

Ta ngỏm rồi, Kỷ Thanh Y, ngươi nhanh nhanh tới chém lão tử a.

.

.

Diệt ha ha ha ha!“Tiểu Tiểu, mau lui lại, vào thời điểm thế này, ngươi hẳn nên đứng ở phía sau ta.”Kỷ Thanh Y rốt cuộc hồi phục tinh thần, bước nhanh tiến lên, giọng điệu mang theo ôn nhu che chở nói không nên lời .“Hồng Loan, đi xem xét!”Đối mặt với Hồng Loan, Thiếu tông phong lưu lập tức thu hồi sự dịu dàng ân cần, không thấy chút xíu thương hương tiếc ngọc nào.“Đồng Chiến! Bảo hộ Chân sư muội, nếu nàng mất nửa cọng tóc, ta hỏi tội ngươi!”Đẩy Chân Tiểu Tiểu về phía sau, Kỷ Thanh Y lần nữa đạp mây bay lên, tay bắt thủ quyết, Hạc Vũ Thần Kiếm “Vèo” một tiếng trở lại trong tay.Nhìn Hồng Loan và Kỷ Thanh Y một trước một sau cầm kiếm đi về phía mình, Bát Nhãn Tri Chu tựa hồ càng thêm sợ hãi, run lẩy bẩy không ngừng như lá rụng mùa thu.Nhưng ngay lúc hai người tới gần.


.

.Oanh!Vô số gai thép trên người Nhện hoàng đột nhiên nổ mạnh như bạo vũ lê hoa!Phi châm cuốn theo một luồng sinh cơ hùng hậu, nào có một chút dáng vẻ ngắc ngoải sắp chết?Châm nhọn dày đặc lao tới, con ngươi Kỷ Thanh Y cấp tốc rụt lại thành hai điểm nhỏ, chỉ cảm thấy thiên địa mờ mịt._NL_Im lặng mặc niệm cho Tiểu Thanh Y một giây.

.

..


Bình Luận (0)
Comment