Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 131



Đặng! Đặng! Đặng! Đặng!Liên tiếp lui sau bốn bước, Ngô Tam trưởng lão hụt chân ngồi phịch xuống đất, mồ hôi trên trán tuôn như suối.

“Ngô sư huynh, ngươi không sao chứ?” Hoàng Dược lão dò hỏi.

“Mẹ kiếp! Lỗ mũi to như vậy, yêu nghiệt! Chẳng lẽ ngươi là Mũi yêu dưới địa ngục? Hắc! Muốn giết lão phu? Cửa cũng không có, mau nhận một chiêu của ta!”Không hỏi còn tốt, dường như Ngô Tam trưởng lão không thể lập tức thoát ra từ ác mộng của Trọng Tử Hưng, thấy mặt mo của Hoàng Dược lão duỗi tới, không hề do dự tấn công hắn bằng một hỏa cầu!Oanh!May mắn né nhanh, hỏa cầu mà Ngô Tam trưởng lão đánh ra chỉ đốt khét vài cọng râu của Hoàng Dược lão, nếu chậm một giây thôi, nửa khuôn mặt khéo vứt.


“Thằng nhãi này … điên rồi?”Lực lượng phá hoại tinh thần của Trọng Tử Hưng lại có thể ảnh hưởng đến Ngô Tam trưởng lão?!Nhóm tinh thú trong rừng rốt cuộc đã biến hóa tới trình độ nào rồi?Thật đáng sợ nha!Hiện tại Cốc chủ ở ngoài chưa về, Đại trưởng lão Nguyên Phong bế quan không ra, nếu phát sinh loạn thú, ai có thể ngăn chặn?Tình huống xấu nhất là đệ tử vào rừng đều chết, như vậy chỉ sau vài năm, Thất Diệp Cốc sẽ hoàn toàn biến mất trong nhánh Nhạc Hà Tông.

Xong đời! Xong đời!Đây chính là tai ương huỷ diệt !“Không được! Phải nhanh chóng gọi bọn hắn trở về!”Hồ Nhị Trường cực kỳ bất an, dứt khoát kẹp chặt Hoàng mũi to đã xắn tay áo chuẩn bị bay lên đại chiến ba trăm hiệp với Ngô lão Tam, rồi lấy ra kèn lệnh đặt bên miệng!“U… U……”Thanh âm trầm thấp mà dài lâu đẩy ra tầng tầng mây trắng, lập tức khuếch tán đến mọi ngóc ngách trong rừng rậm Hắc Điền.

Đây là tín hiệu tập kết.

“Chuyện gì xảy ra? Còn chưa tới ba mươi ngày!” Nghe được tiếng kèn lệnh, Kỷ Thanh Y đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt là vẻ khó tin khó hiểu.

“Tông môn có biến?” Đồng Chiến và Hồng Loan đã trở về, sợ hãi nhìn phương xa.

“Sư phụ thành công đột phá sao?” Trong lòng La Uy chỉ nhớ thương sư phụ.

“Có cơm ăn?” Tiểu Chúc Chúc xoa xoa cái bụng tròn vo ngấn thịt, vô cùng chờ mongCơ hội tốt!Phát hiện sự chú ý của mọi người đều không đặt trên người Tiểu Bát Nhãn, Chân Tiểu Tiểu cười híp mắt vẫy vẫy tay với nó, đối phương nhanh chóng hóa thành một đoàn khói, cọ cọ đùi nàng làm nũng, rồi mau chóng chui vào Thú Linh Thạch.


“Ơ! Sao lại không thấy con nhện đâu?”Giây tiếp theo, Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc hô to, thu hút lực chú ý của mọi người.

“Cái gì?” Thân thể Kỷ Thanh Y run lên, biểu tình rạn nứt, hắn chỉ mới thất thần vài giây, vậy mà súc sinh chết tiệt kia đã chạy rồi?“Này… Không thể nào?” Hồng Loan trợn trừng con ngươi, tản ra thần thức, quả thực khí tức của Bát Nhãn Tri Chu hoàn toàn biến mất trong không khí.

"Mẹ nó! Đuổi…” La Uy dựng tóc gáy, chưa từng gặp phải việc quái lạ như này, nhưng giây tiếp theo, hắn kịp phản ứng lại, chính mình … hình như … hẳn là … đồng minh của nhện hoàng.

“Đệch! Đuổi cái rắm!” Vỗ đùi, La Uy gân cổ: “Kèn lệnh vang rồi, trở về chậm, sẽ bị phạt đó.

”“Thế nhưng……”La Uy nói không sai, song nội tâm Kỷ Thanh Y vẫn còn do dự.

Trải qua cuộc chiến ác liệt với Thú vương, ý cảnh của hắn chợt biến hoá, Nguyệt Vọng Cơ Đài ấp ủ rất lâu trong cơ thể … xuất hiện dấu hiệu ngưng kết!Sắp đột phá!Chỉ cần quay lại tông môn bế quan tu luyện, lúc xuống núi, mình chắc chắn đã trở thành cường giả Trúc cơ kỳ.


Có điều, đến khi đó … hắn cũng bị cấm chế của sư tổ khai sơn ràng buộc, không bao giờ có thể đi vào Hắc Điền nữa, không thể phân thắng bại với nhện hoàng tám mắt.

Làm sao bây giờ?Thật sự không cam lòng dừng tay như vậy!Ngay lúc Kỷ Thanh Y do dự không thôi, Chân Tiểu Tiểu đã bò lên lưng Tiểu Chúc Chúc, hai người dứt khoát rời đi.

“Kỷ sư huynh, tông lệnh không thể làm trái! Tiểu Tiểu đi trước một bước.

” Thanh âm ngọt ngào của Chân Tiểu Tiểu càng lúc càng xa, dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

_NL_Mỗ Thanh Y thê thê thảm thảm hát vang: Không chiếm được vĩnh viễn lưu luyến, có tình yêu không còn sợ hãi ~.


Bình Luận (0)
Comment