“Chơi băng ốm đó, ngoan, bé ngoan sẽ không đùa nghịch cái kia.
Tới, mau tới chỗ ta!”Thanh âm của Chân Tiểu Tiểu có chút dồn dập.Tương Khiêm tự nhiên không kéo lại được Tiểu Chúc Chúc đang thèm thuồng khối băng.
Nhưng Chân Tiểu Tiểu chỉ nhẹ nhàng túm gáy Tiểu Chúc Chúc, hắn lập tức nhũn như sợi mì, không dám ương bướng làm loạn dưới mí mắt cơm chủ.Ánh mắt nhanh chóng dời khỏi Băng Phách vạn năm, thứ khiến Chân Tiểu Tiểu thực sự cảm thấy hứng thú trên tầng hai của Dược Các, chính là từng gian đan thất riêng biệt xây quanh khối băng và dược quầy.Tất cả cánh cửa của đan thất đều là sắt đen, tựa như được đúc trực tiếp từ kim loại, ngay cả vách tường cũng dày tới nửa thước, chạm tay vào, cảm giác mát lạnh lập tức truyền đến da, thấm vào ruột gan.“Ôi trời ạ! Đan thất này còn vững chắc hơn nhà tù đi? Nếu sư phụ nổi giận, đánh một quyền, có thể đập vỡ tường không?”Tay nhỏ rón ra rón rén sờ sờ vách tường đan thất, mắt Chân Tiểu Tiểu sáng loè loè như hồ ly.“Đừng nói sư phụ, cho dù Cốc chủ tới, đều không phá được, bằng không sao nó có thể tồn tại trong biển lửa mấy ngày trước?”Tương Khiêm tự hào ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo vì bản thân là đệ tử của Dược Các, cho nên hắn tự động xem nhẹ một sự thật cẩu huyết là, người nào đó tháng trước vừa mới dùng dược đỉnh nổ nát toàn bộ tầng ba Dược Các.“Ngươi nói, đều thật sao!?”Hai mắt Chân Tiểu Tiểu lia xoẹt xoẹt như laze, chói mù mắt chó người khác.“Đương nhiên! Những gian đan thất đơn đó, hai người các ngươi cũng có tư cách lấy lệnh bài đệ tử để mượn.
Chỉ cần trong phòng có người, không ai có thể vô cớ quấy rầy.”Hắn còn chưa nói hết lời, một luồng gió dữ thình lình cuốn qua bên người!“Phanh!”Tinh thạch trên cánh cửa gian đan thất gần Tương Khiêm nhất đột nhiên sáng lên, đợi hắn hồi hồn, Chân Tiểu Tiểu đã thần tốc túm Chu Châu ném vào phòng đan rồi.
Bị quẳng đi cùng tên ngốc, là chiếc túi vải thêu hình con thuyền giữa trời gió tuyết.Vật ấy có hiệu quả tương tự với túi trữ vật mà tu sĩ Thất Diệp Cốc hay dùng, đều có thể cất chứa rất nhiều đồ vật lớn hơn kích thước cái túi.“Muốn ăn gì thì ăn, ta không gọi ngươi, ngươi không được ra ngoài!”“Sư muội … Ngươi đây là?” Tương Khiêm hoảng sợ.“Tương sư huynh! Ta đột nhiên có linh cảm, cực kỳ muốn luyện một lò đan! Ngươi nói cho sư phụ, mấy ngày nay ta và Tiểu Chúc Chúc không về nữa, nhất định sẽ ở trong đan thất chăm chỉ học tập đan pháp!”Phanh!Không đợi Tương Khiêm phục hồi tinh thần, lại là một tiếng sập cửa, nháy mắt Chân Tiểu Tiểu cũng nhốt mình vào gian cách vách tên ngốc.Này……Không hổ là sư muội!Thần đan chính là thần đan!Mấy giây sau, Tương Khiêm đờ đẫn vươn ngón cái về phía trước.
Nhập môn nhiều năm như vậy rồi, chỉ có hắn ngày ngày khóc lóc muốn linh cảm, chưa từng có linh cảm muội muội nào chủ động tới cửa tìm hắn.
Không ngờ được, Chân sư muội mới đến đan thất lần đầu tiên, thế nhưng lập tức có cảm ngộ!Hơn nữa, điều đáng nể nhất ở nàng, chính là nàng luôn lo nghĩ vì người khác.Chu sư đệ si ngốc, chỉ duy nhất Chân sư muội quản nổi hắn, tuy rằng thời điểm nàng lĩnh ngộ đan đạo không rảnh phân tâm, nhưng vẫn không quên sắp xếp thỏa đáng mọi việc cho Chu Châu.
Qủa thực là một nữa tử có tâm hồn và dung mạo đều đẹp nha!“Sư muội, đan thất có cửa ngầm nối thẳng quầy thuốc, có thể lấy các loại thảo dược ngươi cần từ đó.”“Sư đệ, ngươi phải ngoan ngoãn chờ Tiểu Tiểu ra ngoài, nếu biểu hiện tốt, Tương sư huynh sẽ cho ngươi đùi gà, năm cái!”Lần lượt hò hai câu với hai gian đan thất, lúc này Tương Khiêm mới bước một bước quay đầu ba lần rời đi.“Mẹ nó, ban đầu tới là vị hán tử đầu heo cháy đen, thế mà hiện tại hắn được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, tất cả chúng ta lại thành heo quay!”Thấy Chân Tiểu Tiểu và Tương Khiêm cẩn thận chăm sóc cho Chu Châu, đám đệ tử đen nhẻm hoạt động ở tầng một đều lộ ra vẻ mặt căm giận..