Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 164



Cừu Hận Thủy buồn bực đến cực điểm.

Tuy nói mình không dùng hết toàn lực, nhưng đối phương chỉ là tiểu tu sĩ Ngưng khí tầng hai, thế mà ba lần bốn lượt đều có thể tránh thoát chỉ phong của mình, vẫn chưa ngã xuống, đây quả thực là vả vào mặt Tả hộ pháp Tà Long Tông hắn.

Bên tai truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, sườn đông của ngọn núi này tiếp giáp với sông Nhạc Hà, Cừu Hận Thủy quyết định sẽ kết thúc cuộc truy đuổi vô nghĩa này ở trước con sông.


Không trung u ám, ánh nắng ảm đạm.

Sau màn sương mù dày đặc, tựa hồ có đao ảnh chợt lóe.

Đợi khi toàn bộ pháp bảo bảo hộ Chân Tiểu Tiểu nát vụn, chỉ phong thứ ba của Cừu Hận Thủy sẽ đánh tới ngực nàngOanh!Trong nháy mắt Thú Linh Thạch chợt nóng rực!Vô số tinh thú Ngưng khí trào ra từ cục đá như thủy triều!Đại Hoa Mãng sặc sỡ, Độc Nhãn Lang hung tàn, nanh vuốt Thổ Giáp Thú sắc nhọn, Bạch Cốt Phong giương ngân châm, tất cả độc trùng dã thú của Hắc Điền Thất Diệp Cốc đều xuất hiện, sôi nổi rít gào nhào vào không trung, lẻn lên trên cây vắt ngang giữa cành lá!Dẫn đầu là một con Bát Nhãn Tri Chu màu sắc sáng lạn.

“Mẹ nó!”Đây là có chuyện gì?Cừu Hận Thủy từng trải qua vô số sóng to gió lớn còn phải há hốc mồm, tuy rằng xa mới đến mức bị một đám Thú tộc gầy yếu dọa chạy, nhưng lại bị trường hợp bất thường trước mắt làm cho khiếp sợ không nhẹ.

Ước chừng hơn một ngàn con dã thú bỗng nhiên xuất hiện xâm chiếm một đỉnh núi!Chúng nó từ nơi nào tới? Và vì sao phải bảo hộ nha đầu kia ở sau người?Phải biết rằng, cho dù là tu sĩ tu thú pháp có tinh thần dị lực mạnh nhất thời nay, thì cả đời nhiều nhất cũng chỉ có thể đồng thời khế ước mấy đầu thú.

Cảnh tượng ngàn thú chen chúc này, thật sự không thể tưởng tượng.


Chịu Lưu Hỏa Trận của sư tổ khai sơn Thất Diệp Cốc phong ấn, nhóm thú Hắc Điền vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ suy yếu.

Có điều chúng nó mới là quân chủ lực chân chính của Chân Tiểu Tiểu, tuy rằng thạch chủ không hiệu lệnh, nhưng ở thời khắc nàng nguy cấp nhất, chúng nó sẽ dũng cảm chủ động đứng ra!Độc Nhãn Lang cắn chặt răng che giấu cẳng chân run run, Bạch Cốt Phong đập cánh tiêu giảm cảm giác chết lặng trên thân thể.

“Ngươi … Các ngươi!”Chân Tiểu Tiểu đầm đìa mồ hôi kinh ngạc xoay người, nàng thực sự hoảng loạn, bản thân nàng chưa từng phải đơn độc chạy trốn như vậy, nhưng hiện tại lại có đồng đội kiên cường nghĩa khí đến thế bên cạnh…Trước kia, là ngươi giải cấm chế trên người chúng ta, hôm nay ngươi gặp nạn, chúng ta sao dám làm ngơ mặc kệ?Đáy mắt nhện hoàng tám mắt không hề có sự sợ hãi của một con kiến Trúc cơ yếu đuối sắp đối kháng ma tu Khai quang.

Lúc nó chiến đấu với Kỷ Thanh Y, đã chạm tới ngưỡng cửa của tinh thần vương giả.

Đôi khi……Biết rõ địch mạnh ta yếu, biết rõ cửu tử nhất sinh.

Nhưng vẫn nắm chặt chiến kích trong tay, đâm thẳng ngực địch nhân.


Bởi vì không muốn thỏa hiệp!Không thể thoái nhượng!Rống!Dưới sự dẫn dắt của Bát Nhãn Tri Chu, tất cả tinh thú đồng loạt nghển cổ rít gào!Chúng nó không cách nào dùng vuốt xé rách, dùng răng cắn nát, thậm chí không thể thúc giục độc châm trên người, sức lực không đủ gây ra sóng gió gì, tuy nhiên chúng nó còn có ý chí!Từng tiếng thú rống, kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, như những sợi dây mảnh đan chặt vào nhau, cuối cùng lại tạo thành một khúc chiến ca sát uy tận trời!Vô số sóng âm đó, toàn bộ đều đại diện cho một ý chí duy nhất!Muốn giết chủ ta? Trước chiến ta!Thân thể Cừu Hận Thủy không thể khống chế sự run rẩy, cũng không phải bản thân hắn yếu đuối như thế, mà là chiến thú hắn khế ước trong cơ thể đã chịu ý chí của Thú tộc nghiền áp, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phản chủ!Chiến thú trung thành vốn dĩ hiếm khi có cơ hội phản phệ khế chủ, chẳng qua Cừu Hận Thủy thân là ma tu, thủ đoạn cường khế tinh thú thường cũng không mấy vẻ vang tốt đẹp.

Quan hệ chủ tớ như vậy đã khó có thể ổn định, ngày thường thì không nhìn ra manh mối, nhưng bị chiến ca của ngàn thú nghiền áp, độc thú bị cường khế bắt đầu mãnh liệt phản kháng!Một con rết độc màu sắc sặc sỡ rớt xuống từ trên người Cừu Hận Thủy trước tiên.

Nó liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, lại nhìn đàn thú rậm rạp chiếm lĩnh toàn bộ đỉnh núi xa xa kia, co rụt cổ, theo đường bên trốn chạy.

_NL_Đoàn kết chính là lực lượng……Tiểu Bát Nhãn: Có thể không đoàn kết sao? Không đoàn kết chêt chắc!!!.


Bình Luận (0)
Comment