Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 58



Phạt vào rừng thuốc Hắc Điền chính là hình thức trách phạt thường dùng nhất của Hoàng Dược lão, nhưng lúc này, Cốc chủ cũng lựa chọn nó.Nhớ lại năm đó, rừng thuốc Hắc Điền là thánh địa dược liệu có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong địa phận các tiên môn, so sánh với nó, dược điền của Liên Sơn Phái là cái rắm chó gì?Ngay cả cây gốc của Tam Hồn Thảo, linh thảo trấn tông Liên Sơn, cũng được đào từ Hắc Điền ra.


Mà nay, vì một vài nguyên nhân nên hiếm người đặt chân đến đây.Vừa nghe bốn chữ "rừng thuốc Hắc Điền", các đệ tử Dược Dác đều không khỏi run bần bật trong gió.Mưa to càng rơi càng mạnh, các trưởng lão đệ tử vây quanh trước Dược Các nâng Tương Khiêm và đệ tử trẻ tuổi vẫn đang điên cuồng nôn mửa rời khỏi, chỉ có Việt Hồng Quang bỗng nhiên dừng bước, ném ánh mắt mỉa mai về phía Chân Tiểu Tiểu.Ý chỉ của Cốc chủ như ý trời, vừa nói xong, lập tức có người lệnh đệ tử áp giải Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc vào rừng chịu phạt.Khi Cổ Nhược Khinh rời đi cũng không liếc Hoàng Dược lão cái nào, người này lòng dạ hẹp hòi, đã không đủ tư cách tiếp tục đảm đương vị trí Thủ tịch trưởng lão Dược Các của Thất Diệp Cốc.

Mà Chân Tiểu Tiểu bị đưa tới rừng thuốc, được rèn luyện, cũng có thể tránh xa nhân vật như vậy, vẫn hơn giữ lại bên cạnh làm cái đích cho mọi người nhìn chằm chằm.Thiên tượng như mang điềm báo khiến hắn lo lắng không yên, xem ra đã đến lúc đi Nhạc Hà thượng tông một chuyến!Mưa trước Dược Các càng ngày càng mạnh, nơi xối mãnh liệt nhất, là vị trí Tiểu Chúc Chúc đứng khi kiểm tra linh căn.Sấm chớp! Mưa to! Rét lạnh!Uy lực của tự nhiên tập hợp đầy đủ dưới bầu trời!Tiếc là mọi người đều có tâm sự, căn bản không nghĩ tới, cảnh tượng thiên nhiên đáng sợ này có liên quan với linh căn của một tên ngốc.Sau khi đám người đi hết, một mình Hoàng Dược lão đứng trong mưa nặng nề thở dốc."Chết tiệt! Chết tiệt!"Không giết hai đứa ranh con đó, khó tiêu cơn giận trong lòng hắn!Huống chi Cốc chủ đã biết hắn hai lòng, cho nên phải nhanh chóng luyện ra Hoán Sinh Đan, rồi rời khỏi Thất Diệp Cốc quỷ quái này!Ngay lúc Hoàng Dược lão đấm ngực dậm chân, một cái đỉnh lăn lông lốc qua chân hắn.


.

.Đó chính là dược đỉnh khuất dưới núi thí luyện phân biệt đan duyên của các đệ tử ngày trước.Thân đỉnh màu xanh đậm, bề ngoài có hoa văn chiếc lá xanh tinh tế, nếu tập trung quan sát, dường như có thể thấy được lá xanh lay động dập dờn theo từng trận gió."Thất Diệp Bảo Đỉnh!" Ánh mắt Hoàng Dược lão chấn động, đột nhiên thò tay chộp.Thấy có người tới gần, Bảo Đỉnh lại giống như quỷ quái, nhanh chóng trốn vào trong đất, mất tăm mất tích!"Ngay cả ngươi cũng không khuất phục ta!" Bỏ lỡ vận may có được Bảo Đỉnh, Hoàng Dược lão tức đến mức dựng thẳng râu.Thất Diệp Đỉnh do sư tổ khai sơn để lại, không ai biết người nổi danh mới chế đỉnh, hay người có đỉnh rồi thành danh.Dù sao, khi lão tổ qua đời đã căn dặn di ngôn cho các đời đệ tử, chỉ cần có người tay không nắm được nó, sẽ là chủ mới của Bảo Đỉnh.Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, danh vị tông chủ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, Thất Diệp Đỉnh vẫn chưa từng bị bất kỳ đệ tử nào hàng phục.Ngoại trừ xuất hiện lúc thí luyện để kiểm tra đan duyên của đệ tử mới, thời gian khác nó đều xuất quỷ nhập thần.


Khi thì ở trong phòng luyện công của đệ tử, khi thì trôi giạt trên dòng suối sau núi, không một ai có thể tìm ra quy luật ẩn hiện của nó."Cổ Nhược Khinh nhận định ta không phải thiên tài, ngay cả cái đỉnh rách cũng không muốn giúp ta luyện chế Hoán Sinh Đan! Thất Diệp Cốc khinh người quá đáng, rồi có một ngày, lão phu sẽ chứng minh rằng, tất cả các ngươi đều bị mù!"Được nước mưa và sắc trời ảm đạm làm nền, sườn mặt Hoàng Dược lão có vẻ đặt biệt âm trầm lãnh khốc."Đáng tiếc, bây giờ còn chưa có năng lực đắc tội với họ Cổ kia!"Con ngươi đảo láo liên, đáy mắt Hoàng Dược lão tràn ngập âm u, chỉ thấy hắn vươn tay phải ra bắt vào màn mưa, sau đó biến ra một thẻ trúc màu vàng nhạt từ trong không trung."Muốn xử lý hai đứa ranh con may mắn thoát chết kia, lão phu tất nhiên có biện pháp!""Đi!"Ngón tay kết ấn rồi điểm nhẹ, thẻ trúc lập tức xuyên qua tầng tầng nước mưa, lao nhanh tới phương xa!.


Bình Luận (0)
Comment