Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 65



“Cũng coi như không tệ?”Chân Tiểu Tiểu nhớ tới mấy con rắn độc lợn rừng bị Tiểu Chúc Chúc đánh bẹp, không cảm thấy Cốc chủ tốt với mình bao nhiêu.

Hơn nữa Hoàng Dược lão lại bỏ thêm cái điều kiện nếu không hái đủ dược liệu sẽ phải sung quân tới phương Bắc làm nô làm kỹ, nói không chừng kết cục ngày sau của bản thân còn thảm hơn bị chôn trong đất.Tuy nhiên những lời này nàng đều không nói ra, mà đánh giá cao thấp Dương Cốc Vũ xong, chậm rì rì hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Đúng rồi, sư phụ ngươi.

.


.

là ai? Ngươi tới tìm ta làm gì?”Chỉ gặp một lần ngày đệ tử thí luyện nhập môn, Chân Tiểu Tiểu chẳng hề thấy mình và Dương Cốc Vũ thân thiết chỗ nào.

Lại có những chuyện gần đây, khiến nàng luôn đề phòng người của Thất Diệp Cốc.“Gia sư là Đại trưởng lão Nguyên Phong.”Vừa nói chuyện, Dương Cốc Vũ vừa nhét một tay nải lớn vào tay Chân Tiểu Tiểu.“Ở đây có chút Tích Cốc Đan và Tránh Độc Hoàn, viên thuốc màu nâu giúp hai người các ngươi không đói khoảng một tháng, đan dược màu đỏ sẽ bảo vệ các ngươi khỏi kịch độc trong thời gian ngắn.

Khắp rừng thuốc Hắc Điền đều là trùng thú hoành hành, nhưng một số con vẫn có thể ăn được.”“Sư phụ hắn dặn ta nhắc nhở ngươi, không nên đi tìm dược điền, hiện tại nơi đó là địa bàn của độc vật, cho dù đệ tử nào tiến vào cũng là tìm chết.

Ở góc Đông Nam cánh rừng có nhà cửa mà đệ tử trông coi trước kia lưu lại, giờ còn ít trận pháp miễn cưỡng hoạt động, có thể ngăn cản độc trùng quấy nhiễu.”Liên tiếp móc ra đồ vật trong lòng ngực, thanh âm Dương Cốc Vũ vẫn chưa dừng lại: “Còn có còn có, đây là khẩu quyết Ngưng khí từ tầng một đến tầng ba, tất cả đệ tử Thất Diệp Cốc đều có thể xem, dù sao trông rừng rất nhàm chán, ngươi đọc rồi học đi! Nếu như thành công Ngưng khí, khả năng sẽ được rời khỏi nơi này.”“Ngoài ra, Đề cương cỏ cây độc vật, Lý thuyết mười trận cơ bản, Ngũ Bộ Quyền, Nhu Thể Thuật.


.

.

mấy thứ linh tinh đó cũng đừng bỏ qua.”Mắt thấy bọc đồ trong tay càng xếp càng cao, đầu óc Chân Tiểu Tiểu có chút không đủ dùng.

Đã trải qua một số việc, nên hiện tại nàng như con nhím nhỏ, gặp người là xù gai, nhưng thật sự không nghĩ tới, Dương Cốc Vũ lại mang theo nụ cười thân thiết tới giúp đỡ.“Vì.

.


.

Vì sao giúp ta?” Cảm nhận được ý tốt chân thành của đối phương, Chân Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có dòng nước ấm dâng lên trong lòng.“Vì sao?” Dương Cốc Vũ nhoẻn miệng nở nụ cười: “Sư phụ từng nói, thích bản tâm thuần khiết của ngươi, thích ngươi giảo hoạt dễ thương, khác hoàn toàn đám đệ tử đầu gỗ hắn dạy dỗ.

Dứt khoát đừng luyện đan, sau này ra khỏi rừng rồi, đến Đệ Nhất Phong theo hắn học trận pháp đi!”Bắt chước y nguyên lời sư phụ nói, không phát hiện chính mình cũng ở trong phạm vi bị sư phụ ghét bỏ, Dương Cốc Vũ tràn đầy đắc ý vỗ ngực, nói: “Tới, gọi tiếng sư tỷ nghe một chút!”Quả nhiên là cái đầu gỗ cục mịch!Chân Tiểu Tiểu tán đồng với ánh mắt nhìn xa trông rộng của Đại trưởng lão Nguyên Phong, không khỏi cười toét miệng.“Vậy không phù hợp quy củ!”Vừa mở miệng, đã doạ Dương Cốc Vũ sững sờ.Chân Tiểu Tiểu dùng cái nhìn tiếc nuối đánh giá nàng từ đầu đến chân.“Ta là đệ tử đứng đầu cuộc thí luyện nhập môn, bất kể sắp xếp trước sau, hay xét thực lực mạnh yếu, ta vẫn ở vị trí đầu tiên.

Nên cho dù ta chuyển đến Đệ Nhất Phong học trận pháp, thì theo cương thường thiên địa, luân thường đạo lý, ngươi phải gọi ta một tiếng đại sư tỷ mới đúng.”Biểu tình uy nghiêm của Chân Tiểu Tiểu doạ nàng sợ khiếp, ban đầu nàng chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, hiện tại làm sao lại lôi ra đạo lí gì đó mà vắt óc suy nghĩ cũng không cãi nổi.Xem ra chính mình sai rồi.Một câu đã lừa được Dương Cốc Vũ, vẻ mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc, quy quy củ củ chắp tay thi lễ với Chân Tiểu Tiểu, lớn tiếng nói: “Chào Chân sư tỷ!”Rất tốt rất tốt, thật ngoan!Dương Cốc Vũ lễ phép, Chân Tiểu Tiểu vui sướng cười nở hoa.Vốn dĩ muốn đùa cái đầu gỗ thành thật Dương Cốc Vũ này chơi lúc nữa, nhưng mắt thấy trời sắp đen, Chân Tiểu Tiểu đành cảm ơn vài câu, rồi giục nàng rời đi..


Bình Luận (0)
Comment