Lần trước bị tên ngốc to con bên cạnh Chân Tiểu Tiểu ném vào ổ rắn, Việt Hồng Quang bị cắn đến mức cả người chằng chịt vết thương, thiếu chút nữa thì ngỏm.
Có điều cũng chính lần đó, hắn nhớ rõ mình đã nhìn thấy một con Bích Nhãn Hoa Xà quý hiếm.
Loại rắn này tuy gầy nhỏ, răng không độc, thực lực yếu ớt, nhưng lại là tài liệu thiết yếu để tu luyện công pháp đỉnh cực Long Vân Thủ của Thất Diệp Cốc.
Chỉ cần hấp thu hết tinh hoa của xà đan, một cỗ lực lượng phong vân nho nhỏ sẽ hình thành trong cơ thể, rất có lợi cho việc lĩnh ngộ sự biến hoá của phong vân sau này, đồng thời gia tăng sức mạnh của bản thân!Nếu các vị trưởng lão biết Bích Nhãn Hoa Xà xuất hiện, nhiều nhất là thưởng cho hắn vài thứ gì đó, về phần con rắn quý hiếm một trăm năm cũng chưa chắc có thể sinh ra kia, nhất định sẽ bị tu sĩ tư chất Chân linh căn hệ thuỷ có tu vi Ngưng khí cấp cao, như Kỷ Thanh Y hay Trọng Tử Hưng cướp đi luyện hoá.
Dựa vào cái gì?Rõ ràng bản thân chỉ kém một chút thì đạt tới Chân linh căn, phần cơ duyên này, chính là đại lễ trời ban! Nhất định phải nghĩ biện pháp chiếm cho riêng mình!Mục đích của hắn không chỉ đơn giản là nổi danh, mà là tranh đoạt chức vị Thiếu tông chủ của Thất Diệp Cốc!Mới nghĩ thôi, Việt Hồng Quang cũng vô cùng hưng phấn.
Tuy rằng Bích Nhãn Hoa Xà yếu ớt vô năng, nhưng sinh ra đã là xà hoàng biến dị, được tất cả các loài rắn bảo vệ theo bản năng.
Việt Hồng Quang muốn tự mình hàng phục nó là chuyện khó khăn, chỉ khi tham gia săn thú, tông môn phân phát số lượng lớn đan dược giải độc, và cho phép mượn ba pháp bảo phòng thân, thì cơ hội thành công của hắn sẽ tăng đáng kể.
Từ góc độ này xem xét, Việt Hồng Quang coi như có dũng có mưu.
Vì có ý đồ với một con rắn, mà hắn gần như tính hết tất cả yếu tố có thể lợi dụng để khắc chế độc xà, từ pháp bảo, đan dược đến thời cơ, thậm chí tông môn.
Thân khoác trường bào tránh độc, thắt lưng đeo Trảm Xà Ngọc, tay cầm kiếm gỗ tổ truyền và côn đánh rắn, võ trang đầy đủ không khác quái thai, Việt Hồng Quang vô cùng tự tin đi đến hang rắn theo trí nhớ.
Trong nháy mắt khi hắn vừa đặt chân vào địa bàn của độc xà, một con rắn độc xanh đen bất ngờ nhảy lên từ dưới lớp lá rụng, hung tợn cắn thẳng tới cổ hắn!"A a a a!"Đột nhiên bị công kích, Việt Hồng Quang thét chói tai ngã ngửa về phía sau.
Nhưng ngay khi luồng gió tanh hôi bắt đầu quay cuồng, một vệt sáng lạnh lại chợt bắn ra từ eo Việt Hồng Quang!Vèo.
.
.
Xoẹt!Ánh bạc loá mắt, Trảm Xà Ngọc phụt lên ngọn lửa sắc lạnh, không hề chần chừ lập tức chém con Thanh Mặc Xà to bằng cánh tay thành hai đoạn.
Việt Hồng Quang cúi đầu nhìn xác rắn chảy máu đầm đìa dưới chân, vẻ mặt thoắt biến từ kinh hoàng sang mừng như điên!Hoá ra có pháp bảo phòng thân lại tốt như vậy, chính mình không cần ra tay mà rắn đã treo!"Aha ha ha ha! Ha ha ha ha! Hôm nay nhất định là ngày Việt Hồng Quang ta mạnh mẽ quật khởi!""Đợi ta có được lực lượng phong vân, mẹ nó Trọng Tử Hưng! Mẹ nó Kỷ Thanh Y! Việt Hồng Quang ta mới là người trâu bò nhất trong đám cường giả Thất Diệp!""Việt Hồng Quang! Thiếu tông Việt Hồng Quang!"Tiếng cười điên cuồng của hắn khuyếch tán khắp rừng.
Theo gió truyền đi còn có … cái tên mà hắn lảm nhảm mấy lần!Dưới sự tẩy não không mệt mỏi của Chân Tiểu Tiểu, tất cả độc trùng dã thú trong rừng rậm Hắc Điền đều đã khắc ghi sâu sắc hai tên ác bá "Kỷ Thanh Y" và "Việt Hồng Quang" vào đáy lòng.
Việt Hồng Quang đến rồi!Cho nên, chưa đợi Việt Hồng Quang cười xong, một đốm lại một đốm sáng xanh lục đột nhiên bừng lên nơi rừng rậm u tối.
"Ơ? Yêu thú hôm nay làm sao vậy?" Một đệ tử của Thất Diệp Cốc đang chiến đấu hăng say với một con Thổ Giáp Thú vô cùng kinh ngạc khi thấy đối thủ của mình bỏ trận mà chạy.
Thay vì nói là chạy trốn, không bằng nói là khinh thường dây dưa.
Rõ ràng trong mắt con Thổ Giáp Thú đó lập loè tia sáng hưng phấn nóng rực, dường như đối thủ trước mắt là thứ râu ria không đáng nhắc tới, còn nơi phương xa lại đột ngột xuất hiện thánh quang có thể thắp sáng linh hồn của nó!Đệ tử Thất Diệp Cốc hoang mang tột độ, vốn muốn đuổi theo xem đầu cua tai nheo ra sao, nhưng rất nhanh thì thấy hàng đàn hàng đống dã thú lao tới từ bốn phương tám hướng như dời núi lấp biển, bị dọa sợ đến tè ra quần, quăng kiếm bỏ chạy!.