Văn Thuyết

Chương 17

Edit: Yunchan

Sau khi mọi người xuống núi, Không Thiền phái vốn đã vắng vẻ nay càng thêm lạnh lẽo, người ở lại trên núi hiện tại ngoài Hoa Tình và Vân Khâm ra thì chỉ còn mỗi Mai Nhiễm Y.

Mai Nhiễm Y chưa từng rời khỏi núi, tuy Vân Khâm khá hiếu kỳ nhưng không hỏi, chỉ thấy ngày nào y cũng canh giữ đại điện đổ nát sau trận chiến hôm đó, im lìm trầm mặc, chẳng biết là đang làm gì. Vân Khâm có trông thấy y vài lần nhưng chưa bao giờ tới gần, chỉ lầm lũi quay đi, làm tiếp chuyện mình nên làm.

Hoa Tình vẫn chăm chỉ luyện kiếm mỗi ngày, còn Vân Khâm thì vẫn đều đặn chạy tới thư phòng Lăng Quang tông vào ban ngày, đọc những quyển sách mà Mộ Sơ Lương để lại.

Trong lòng nàng rất rõ, nửa tháng không phải là thời gian dài, đến nửa tháng sau người của đảo Doanh Châu sẽ đột phá trận pháp tấn công vào Không Thiền phái, trước khi chuyện đó xảy ra, nàng có thể tăng được bao nhiêu sức mạnh cho mình thì tốt bấy nhiêu.

Tới khi trời chập tối Vân Khâm cũng không về lại phòng mình mà đến căn mật thất Hắc Y đưa nàng tới hôm đó, ở một mình trong mật thất tra cứu những bức thư có liên quan tới Doanh Châu, hy vọng nó có thể giúp ích cho Không Thiền phái.

Sau bảy ngày kể từ khi mọi người Không Thiền phái xuống núi, Vân Khâm đã lật hết tất cả những phong thư có hình ngọn lửa đỏ Doanh Châu trên giá sách, số lượng chúng rất nhiều, nhưng hơn một nửa trong số đó chỉ viết vài dòng ngắn gọn khó hiểu, nàng phải sửa sang lại toàn bộ, rồi suy đoán từng chút một.

Sau đó thông qua những bức thư này, nàng đã hiểu ra đại khái tình hình của Doanh Châu.

Trên thư viết rằng, trên thực tế Doanh Châu không phải là tiên đảo, Doanh Châu nằm ở hướng đông trên biển, chia thành Thập châu*, lần lượt là Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền Châu, Viêm Châu, Trường Châu, Nguyên Châu, Lưu Châu, Sinh Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu, mỗi châu có một đảo chủ, môn hạ ở mỗi châu có chừng mấy trăm môn sinh, mà Doanh Châu chẳng qua chỉ là một trong số đó, vì Doanh Châu tiếp xúc nhiều nhất với Trung Nguyên nên cả Thập châu đều quy về cái tên Doanh Châu, đồng thời đảo chủ của Doanh Châu cũng chính là thủ lĩnh của cả Thập châu.

*Mười châu.

Đúng như trong truyền thuyết, sống trên đảo Doanh Châu là những người vốn phải phi thăng thành tiên, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa phi thăng. Trong số họ có rất nhiều người đã vượt qua cao thủ hàng đầu của Trung Nguyên hiện thời, và qua mấy ngàn năm phát triển, Doanh Châu hôm nay, dù một môn sinh tầm thường nhất bước chân vào Trung Nguyên cũng là sự tồn tại khiến cho người người kiêng kỵ.

Song thế lực càng bành trướng thì nội bộ càng lục đục, tuy Doanh Châu đã nung nấu ý định tranh đoạt Trung Nguyên từ lâu, nhưng vì đấu đá nội bộ quá nhiều, giữa Thập châu đều có ân oán, cho nên dù xuất thủ cũng không hành động cùng nhau.

Người trong Thập châu thuộc những tông môn khác nhau, võ học và công pháp cũng khác nhau, qua tra cứu Vân Khâm đã nhanh chóng nhận ra, bọn tấn công Không Thiền phái hôm đó chỉ là một mạch của Lưu Châu, Lưu Châu xếp hạng cuối trong Thập châu, đệ tử trên đảo chuyên dùng Nhuyễn Kiếm, trong đó hộ pháp của Lưu Châu sử dụng vụ khí là độn kiếm.

Người của Thập châu tâm cao khí ngạo, còn có một luật lệ chung, đó là không động thủ lần hai, người của Lưu Châu đã thất bại rút lui vì trận pháp, đồng nghĩa với việc không thể nào quay lại.

Điều mà họ phải lo lắng bây giờ, chính là chín châu còn lại.

Nghĩ đến đây, Vân Khâm vội vàng đứng lên đi tra cứu tiếp đống tình báo có liên quan tới chín châu còn lại, nhưng nàng lục lọi giá sách được một lát thì bỗng dừng tay, ánh mắt rơi vào một góc khuất trong giá sách.

Ở ô cuối cùng ló ra một góc thư, phần còn lại của lá thư bị những quyển sách khác che lấp mất, còn góc thư lộ ra ngoài thì hiện lên hoa văn màu vàng nhạt.

Vân Khâm còn nhớ cách đây không lâu Hắc Y từng nói với nàng, năm đó Mộ Sơ Lương đã cài tâm phúc vào ba nơi Quỷ Môn, Vô Ưu cốc và Doanh Châu, để mang tin tức của ba thế lực này về cho y. Có điều Mộ Sơ Lương đã hôn mê nhiều năm, hai người còn lại cũng không còn truyền tin về nữa, hiện tại đã mất liên lạc, cũng chẳng ai biết phải tìm họ bằng cách nào.

Cách truyền tin của họ chính là dùng giấy bùa đưa tin về mật thất này.

Vân Khâm ngẩn ra thoáng chốc, tới khi hoàn hồn lại thì tức tốc rút bức thư kia ra một cách cẩn thận.

Hoa văn trên giấy hiện ra trọn vẹn trước mắt Vân Khâm, đó là hình ngọn lửa vàng, chính là tin tức truyền về từ Doanh Châu!

Vân Khâm giật nảy trong lòng, lập tức mở thư ra.

Nội dung trong thư vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ.

Huyền Châu.

Vân Khâm kẹp chặt tờ giấy trong tay, hai chữ trong thư rất ngoáy như thể người viết đang rất gấp, muốn viết xong nhanh để đưa tin đi vậy.

Vấn đề là đã lâu rồi chưa từng có tin tức gì từ nội ứng của Doanh Châu, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện bức thư này? Mà Huyền Châu có nghĩa là gì?

Người này cắt đứt liên lạc nhất định là vì biết Mộ Sương Lương đã hôn mê, vài năm trở lại đây cũng không thử liên lạc lại, còn nàng vừa mới phát hiện ra căn mật thất này chưa bao lâu, nội ứng bên kia dĩ nhiên cũng không thể biết có nàng ở đây, vậy mà người này lại đột nhiên đưa tin, nhất định là vì có chuyện quan trọng.

Hoặc người nọ muốn đánh liều chữ ngựa chết thành người sống, dù không nhận được hồi âm thì cũng phải đưa bức thư này về.

Có điều hai chữ “Huyền Châu” trong thư, tại sao lại quan trọng đến thế?

Cuối cùng thì người này muốn truyền đạt điều gì? Bọn tấn công đợt trước là đệ tử của Lưu Châu, vậy kẻ tấn công tiếp theo là Huyền Châu hay sao? Nhưng chuyện này quan trọng tới mức nào chứ? Cho dù kẻ tới đây là ai thì cũng phải chờ sau nửa tháng, có gì phải lo lắng hơn điều đó sao?

Vân Khâm không hiểu nổi, bèn đặt bức thư viết hai chữ “Huyền Châu” lên bàn, nhanh chóng quay lưng đi tìm những bức thư có liên quan tới Huyền Châu. Chỗ này có rất nhiều thư từ, Vân Khâm vẫn chưa đọc hết được, hôm nay chỉ đành lục lọi trong đống thư từ chất đống này thôi. Cũng may những bức thư này viết vô cùng ngắn gọn, nên chẳng bao lâu Vân Khâm đã lựa ra được vài bức thư có liên quan tới Huyền Châu.

Trong đó thông báo cho Mộ Sơ Lương một ít tình hình nội bộ của Huyền Châu.

Đảo chủ Huyền Châu đã ba ngàn tuổi, tại sao lại xuất hiện ở trên biển, rồi vì sao không chịu phi thăng, người ngoài chẳng thể nào biết được, y luôn ở mãi trên đảo Huyền Châu, môn hạ có mấy trăm đệ tử, còn có ba đệ tử hùng mạnh bảo vệ cho đảo Huyền Châu, ba người này đi theo đảo chủ cũng đã gần mấy trăm năm, công lực cao thâm vượt xa người tu đạo bình thường, ngay cả cao thủ Trung Nguyên cũng khó là đối thủ của họ.

Đảo chủ Huyền Châu tinh thông trận pháp huyền học, Huyền Châu cũng là nơi được phòng vệ kín kẽ nhất trong Thập châu, vì trên đảo có thiết lập năm lớp trận pháp, nếu không phải người thuộc Thập châu thì một khi xông vào sẽ khó toàn mạng trở ra.

Và cũng vì đảo chủ tinh thông trận pháp nên thứ mà người Huyền Châu tu luyện cũng là trận thuật, trong số đó, ba tên hộ đảo là tinh thông trận thuật nhất, phá trận cũng tài nhất.

Đọc tới đây Vân Khâm bỗng ngước mắt lên, ánh mắt rơi vô định lên tường đá trước mặt.

Phá trận.

Trong nháy mắt, Vân Khâm đã ngộ ra ngụ ý trong bức thư.

Người của Lưu Châu đã rút, mà người sắp tấn công tới đây chính là Huyền Châu, Huyền Châu giỏi về trận thuật, mà hiện tại Không Thiền phái có thể tạm thời an toàn là nhờ cả vào trận pháp.

Nếu đúng như trong thư nói, nếu Vân Khâm không hiểu nhầm, vậy thì trận pháp của Không Thiền phái rất có thể sẽ bị phá!

Mà lúc này mọi người Không Thiền phái đều đã xuống núi cầu viện, trên dưới Không Thiền phái chỉ còn lại nàng, Hoa Tình và Mai Nhiễm Y mà thôi, nếu trận pháp này bị phá thật, thì ba người họ phải ứng phó với bọn Huyền Châu thế nào đây?

Lòng Vân Khâm vừa đưa ra kết luận thì chẳng màng để tâm tới gì khác nữa, lập tức xách Uẩn Hoa kiếm bên cạnh lên ra khỏi mật thất, muốn tới đại điện để tìm Mai Nhiễm Y.

Nhưng đúng vào lúc nàng bước ra khỏi mật thất, một trận rung chuyển dữ dội lại trỗi dậy từ lòng đất, Vân Khâm vội vàng bám lấy vách tường bên cạnh, đợi tới khi cơn động đất này yếu xuống mới ngước mắt nhìn ra ngoài, thấy pháp trận kim sắc vốn bao trùm cả bầu trời Không Thiền phái hiện tại đã bị nhuộm một màn máu đỏ ma quái.

Trong khoảnh khắc, màn máu kia thấm đẫm cả bầu trời, Không Thiền phái bị bao vây trong lớp sương máu mù mịt, sau đó, phát ra một tiếng nổ lớn!

Lá chắn kim sắc bao trùm bên ngoài lúc này đã bể tan tành!
Bình Luận (0)
Comment