Văn Thuyết

Chương 22

Edit: Yunchan

Vân Khâm nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như trống trận vọng tới từ lồng ngực, âm thanh đó gần như át mất cả tiếng đàn và tiếng chuông bên ngoài, mọi âm thanh dường như đều trở nên xa xôi, chỉ có tiếng bước chân đó là lọt vào tai rõ rệt, từng bước từng bước.

Là y, từ trước tới giờ Vân Khâm chưa từng nhìn thấy hình dáng bước đi của người đó, nhưng nàng biết đó là y.

Sương mù dần tản đi, bóng dáng nọ đã tới trước đại điện, trên người là y phục của đệ tử Không Thiền phái, mái tóc dài đen nhánh, mày vót cao như núi.

Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương đã tỉnh lại.

Ánh mắt Vân Khâm vô cùng phức tạp, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy đủ loại cảm xúc đảo lộn trong lòng, nàng nhìn người nọ từ từ bước tới gần, nhưng nàng lại chẳng bước nổi nửa bước, ngay cả nửa câu cũng khó thốt thành lời.

Song gần như chỉ trong chớp mắt, mọi cảm xúc rối bời trong lòng nàng bất chợt lắng xuống, dòng máu đang chảy trong huyết mạch dường như đông lại, nàng chỉ cứng đờ nhìn vào đôi mắt của người đó.

Đây không phải là Mộ Sơ Lương.

Vân Khâm nghe về y suốt một năm qua, cũng biết rất nhiều chuyện về y, cho nên lòng nàng rõ hơn ai hết, cơ thể đó là của Mộ Sơ Lương, nhưng ánh mắt đó không phải là ánh mắt mà Mộ Sơ Lương nên có.

“Ngươi là ai?” Người lên tiếng là Hoa Tình, nàng chưa từng nhìn thấy đại sư huynh luôn ngủ say trong tiểu lâu Không Thiền phái, chỉ dè dặt bước tới gần người ngoài cửa.

“Đừng đi.”

Giọng trầm thấp cản lại hành động của Hoa Tình, nàng giật bắn, vừa nghe thấy tiếng gọi đã lật đật lui lại, lưng đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Hoa Tình vội ngoảnh đầu lại, thấy Mai Nhiễm Y đã tỉnh lại từ lúc nào chẳng hay, hiện đang đứng sau lưng mình, trầm mặc nhìn vào người đang đứng ngoài điện.

“Đây là sao?” Giọng của Vân Khâm hơi khàn, tầm mắt vẫn khóa chặt trên người Mộ Sơ Lương.

Mai Nhiễm Y nhìn sang Vân Khâm rồi mới nói: “Ngươi vừa nói Trường Châu lấy âm luật làm vũ khí, vậy thì đây chính là vũ khí của chúng.”

Rốt cuộc Vân Khâm cũng hiểu ra.

Lấy âm luật làm vũ khí, phần nhiều là hóa âm luật thành lưỡi gió, đả thương người trong vô hình, thế nhưng vẫn còn một loại âm luật, nó hiền hòa và chẳng mang theo sát khí, song lại có thể nhiếp hồn, khống chế người đang hôn mê bất tỉnh hoặc ý chí bạc nhược để làm vũ khí cho mình, cũng hệt như con rối bị âm luật điều khiển vậy.

“Là ta sơ sót.” Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà qua khóe mắt Vân Khâm lại thấy Mai Nhiễm Y bên cạnh lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không vui: “Không ngờ chúng lại tìm tới Tiểu Mộ.”

Mộ Sơ Lương hôn mê bao nhiêu năm qua, dĩ nhiên chính là con mồi ngon để âm luật nhắm vào, nhưng Vân Khâm và Mai Nhiễm Y chẳng ai ngờ được Trường Châu sẽ đặt mục tiêu lên Mộ Sơ Lương.

Hiện tại tuy Mộ Sơ Lương đang đứng ngay đây, nhưng ánh mắt đờ đẫn chẳng chút sinh khí, rõ ràng là dáng vẻ bị khống chế.

Trong lòng Vân Khâm chẳng biết có mùi vị gì, nàng mong Mộ Sơ Lương tỉnh lại suốt một năm qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương mở mắt là trong tình huống éo le thế này! Bọn người Trường Châu lại dám giở trò này với Không Thiền phái, điều này làm cho cảm xúc đã lắng xuống trong lòng Vân Khâm lại cháy bùng lên hóa thành phẫn nộ, phẫn nộ chưa từng có.

Trong lúc ba người nói chuyện, tiếng bước chân cồm cộp đã vào tới đại điện.

Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang Mộ Sơ Lương, nhưng đúng lúc này Mộ Sơ Lương bỗng ngoắc ngón tay, Vân Khâm chỉ kịp cảm thấy trên tay truyền tới một lực mạnh, Uẩn Hoa kiếm bất chợt run lên, sức mạnh khó khống chế này làm cánh tay Vân Khâm tê dại, trong lúc nàng thất thần, thanh kiếm đó đã bật khỏi tay nàng, phóng nhanh tới trước Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương cầm kiếm vào tay, chẳng chút chần chờ, mũi kiếm vừa xoay nhẹ đã đâm tới ba người trong điện.

Vân Khâm từ khi vuột mất Uẩn Hoa kiếm cũng đã đề phòng trong lòng, khi thấy mũi kiếm của người nọ quét tới thì lập tức kéo Hoa Tình ra sau lưng mình, hai người lùi thật nhanh ra sau, nhưng động tác của Mộ Sơ Lương rất nhanh gọn, tay áo đảo qua, kiếm quang đã tới gần!

Ngay lúc này, một mũi kiếm khác trờ tới trước Uẩn Hoa kiếm, chỉ nghe thấy một tiếng keng vang dội, Uẩn Hoa kiếm đột nhiên đứng khựng lại.

Thứ chặn lại thế tấn công của Uẩn Hoa kiếm là một thanh kiếm khác, thanh kiếm nọ trắng muốt như tuyết, mỏng và nhẹ vô cùng, nhưng chính thanh kiếm đó đã chặn đứng một đòn vũ bão của Uẩn Hoa kiếm dễ như trở bàn tay.

Đó là kiếm của Mai Nhiễm Y, Vân Khâm không biết tên nó, nhưng biết Mai Nhiễm Y hầu như luôn mang nó bên mình, chưa bao giờ rời khỏi người.

Uẩn Hoa kiếm bị chặn lại, song Mộ Sơ Lương thì không, thân hình y chuyển vòng rồi giáng thêm một đòn, kiếm chiêu chưa hề chậm lại phút giây!

Vốn đã trọng thương kiệt sức, thậm chí nói mấy câu cũng sẽ ho khan, thế mà bây giờ Mai Nhiễm Y tựa như hồi phục thể lực, đôi mắt y sáng ngời như có lửa, thiêu cháy vô biên vô tận, khi thấy Mộ Sơ Lương ra đòn liên tục, y lại chỉ tiến chứ không lùi, cầm kiếm đối chiến với đối phương mà chẳng hề băn khoăn.

Nếu nói kiếm trận của Lưu Châu là trận chiến có thực thực cao nhất và hung hiểm nhất mà Vân Khâm từng thấy, thì trận chiến này là trận đấu nhanh nhất mà nàng từng thấy.

Kiếm ý của đôi bên càn quét cả bốn phía đại điện, trong lúc đó chỉ nhìn thấy kiếm quang chớp lên liên tục, chỉ nghe thấy tiếng động vang lên dồn dập, bốn phía bắn ra kiếm khí hỗn loạn, đập vào bức tường đổ nát của đại điện, dội vào đèn đuốc, mãi vẫn chưa ngừng, diễn biến nhanh tới nỗi mắt không thể bắt kịp, tai không thể đạt tới, Vân Khâm và Hoa Tình lui vào một góc tường, thậm chí khó mà nhúng tay vào, cũng khó có bất kỳ hành động nào.

Vân Khâm chỉ có thể dõi mắt nhìn theo hai người đang giao thủ.

“Sư muội, Mai sư thúc có thể thắng đúng không?” Hoa Tình nhỏ giọng hỏi.

Vân Khâm không trả lời ngay, một năm qua nàng đọc rất nhiều kiếm phổ trong thư phòng, cho nên giờ khắc này nàng có thể nhìn thấy diễn biến rất rõ, chỉ trong thời gian ngắn mà Mộ Sơ Lương đã tung ra không dưới hai mươi loại kiếm pháp, trong đó chẳng những có kiếm pháp của Lăng Quang tông, mà còn có kiếm pháp của các môn phái khác trong thiên hạ, thậm chí có cả một ít kiếm chiêu vô danh trong giang hồ, tất cả được y pha trộn lại, chiêu này vừa ra chiêu khác đã bắt đầu, bù đắp cho nhau và hỗ trợ nhau, tạo thành một bộ kiếm pháp mới!

Mà nhìn sang Mai Nhiễm Y, chiêu thức y dùng để đối phó với Mộ Sơ Lương từ đầu tới cuối chỉ có một loại!

Bất kể kiếm chiêu của Mộ Sơ Lương đánh tới từ hướng nào, Mai Nhiễm Y dường như cũng có thể nhìn thấy thế kiếm của đối phương, chọn nơi thích hợp nhất để đỡ kiếm.

Mộ Sơ Lương tiến, y liền lùi, Mộ Sơ Lương quay người thối lui, y lại tiến, hai người dùng tốc độ khó lường để giao thủ với nhau, nhưng đúng lúc này Vân Khâm chợt nhớ ra một đoạn kiếm quyết Mai Nhiễm Y vừa truyền thụ cho mình ban nãy.

“Sư muội?” Hoa Tình cất giọng hỏi, nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy Vân Khâm trả lời, nàng bèn nói tiếp: “Rốt cuộc là sao? Mai sư thúc cứ lui mãi, có phải là đang thua không?”

Hoa Tình nhìn không hiểu võ học của hai người họ, còn Vân Khâm lại thấy rõ, nàng bèn mím môi lại, quan sát chốc lát rồi lẩm bẩm: “Sư phụ thủ rất tốt.”

Hoa Tình vẫn không hiểu: “Nói vậy là Mai sư thúc không gặp nguy hiểm đúng không?”

“Phòng thủ quá bị động, huống chi trước đó sư phụ còn bị thương quá nặng, e là chống đỡ không được bao lâu.” Vẻ mặt Vân Khâm nặng trịch, lòng đầy lo âu.

Hai người đang giao thủ bên kia, nàng không hy vọng ai bị thương cả.

Hoa Tình nghe Vân Khâm nói vậy thì lại lo lắng ra mặt: “Vậy làm sao bây giờ?”

Vân Khâm lắc đầu, nhìn vào hai đạo tàn ảnh trong vòng chiến, giọng của Mai Nhiễm Y ngày một vang dội trong đầu.

“Chiêu thứ nhất là thủ, chiêu thứ hai chính là công.” Vân Khâm nhẩm lại câu này, vẻ mặt có hơi thay đổi: “Từ đầu tới cuối sư phụ chỉ thủ, vẫn chưa dùng tới chiêu thứ hai.”

Trong lúc hai người đối thoại, chiến cuộc đã phát sinh biến hóa, tiếng chuông bên ngoài đại điện đã tắt ngấm từ lâu, trong khi tiếng đàn thì vẫn lửng lơ khó tầm, mà bên trong tiếng đàn đó bỗng trỗi lên tiếng sáo, trầm bổng ai oán, hòa tấu với tiếng đàn kia, tôn lên vẻ tịch mịch cho màn đêm.

Sau khi tiếng sáo gia nhập, thế đánh của Mộ Sơ Lương cũng đột nhiên biến đổi, mũi kiếm hòa theo linh khí, ra đòn càng thêm tàn nhẫn, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Mộ Sơ Lương lại đâm một nhát kiếm tới ngực của Mai Nhiễm Y, Mai Nhiễm Y lập tức nâng kiếm chắn đòn một lần nữa, nhưng hiện tại thể lực của Mai Nhiễm Y đã bị vắt kiệt, tất cả vết thương trên người lại rách miệng lần nữa, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc, tuy đã đỡ trúng đòn tấn công của đối phương, nhưng Mộ Sơ Lương ra tay chẳng chút nương tình, Uẩn Hoa kiếm đè tì lên kiếm của Mai Nhiễm Y mà vẫn không thu tay lại, chỉ tiếp tục dồn sát tới trước. Mai Nhiễm Y bị kiếm của y ấn lên ngực phải lui về sau, một dòng máu tươi lại ứa ra khóe miệng.

“Sư phụ!” Vân Khâm thấy tình thế bất ổn thì cấp tốc rời khỏi chỗ nấp, hét lớn: “Uẩn Hoa kiếm!”

Mộ Sơ Lương chẳng hề có cảm giác gì, mũi kiếm đâm tới lần nữa, nhưng Uẩn Hoa kiếm thì như nghe thấy tiếng hét của Vân Khâm, đột nhiên đứng khựng lại!

Người và kiếm cứ giằng co tại chỗ như thế.

Mai Nhiễm Y nhân lúc này ngoảnh đầu nhìn về phía Vân Khâm.

Hai người không nói với nhau câu nào, nhưng Vân Khâm như sực hiểu ra ý của y.

Hộp kiếm mà Hoa Tình mang tới đang ở ngay bên cạnh nàng, nàng bèn quay người lại, ôm hộp kiếm lên ném về phía Mai Nhiễm Y.

Lại một tiếng động lớn kinh thiên động địa, tiếng động này đã át đi tiếng đàn và sáo bên ngoài trong tích tắc, trong chớp mắt đó Vân Khâm dường như nhìn thấy thân hình Mộ Sơ Lương hơi chậm lại, đứng sững ra tại chỗ.

Ngay lúc y thừ ra, một tay của Mai Nhiễm Y đã đặt lên hộp kiếm, chưởng phong nện xuống, ngay lập tức đã đánh bật mở hộp kiếm gỗ đen nhánh đó.

Trong cái hộp kiếm to tướng chỉ có độc một thanh kiếm, đó là một thanh trường kiếm bạc phát sáng, nó dài hơn thanh kiếm trong tay Mai Nhiễm Y rất nhiều và cũng nặng hơn rất nhiều, ngay khi hộp kiếm bật mở, thanh kiếm này đã tiếp nhận linh lực mà Mai Nhiễm Y rót vào, bắn vụt ra khỏi hộp rồi nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Mộ Sơ Lương!

Sau một thoáng ngừng lại, khi đón lấy đạo kiếm quang kia thì Mộ Sơ Lương đã cử động trở lại, Uẩn Hoa kiếm về lại tay, quét ra một luồng kiếm quang tuyệt diễm.

Nhát kiếm này của Mộ Sơ Lương chém ra càn lướt, mà Mai Nhiễm Y thì như nỏ đã hết đà, kiếm khí tới gần Mộ Sơ Lương thì đã suy yếu, hai thanh kiếm chạm vào nhau, tình thế cho thấy Mai Nhiễm Y sẽ đại bại. Thế nhưng sau một tiếng choang vang dội, mọi người lại trông thấy một cảnh tượng ly kỳ.

Ngay lúc Uẩn Hoa kiếm hất bay trường kiếm của Mai Nhiễm Y, kiếm quang màu bạc trong khoảnh khắc tiếp xúc với Uẩn Hoa kiếm bỗng chia ra mấy luồng sáng chói lòa, trường kiếm từ một hóa mười, từ mười hóa trăm, trong giây lát đã nhân ra thành trăm thanh kiếm bạc, chúng vây quanh Mộ Sơ Lương, đảo vòng điên cuồng.

Hàng loạt tiếng ong ong hòa vào nhau như tiếng niệm kinh trang nghiêm, làm rúng động cả đại điện, trong thoáng chốc cả trong lẫn ngoài đều chìm ngập trong tiếng động này.

Tiếng đàn lặng tắt, tiếng sáo chẳng còn, tất cả âm thanh cứ như đã tắt lịm, trong trời đất dường như chỉ còn lại một âm thanh duy nhất, chấn động tới phát điếc, dội mãi bên tai.

Mai Nhiễm Y ở bên ngoài kiếm trận, chống người dậy, đôi mắt đen láy như đêm sao lẳng lặng dừng lại trên người Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương rũ thấp mắt, chiếc bóng như bị đóng đinh vào đất, Uẩn Hoa kiếm vẫn còn trong lòng bàn tay y run lên khẽ khàng, hô ứng với vô số thanh kiếm bạc đang bay vần chung quanh, còn Mộ Sơ Lương bên trong đó lại ngẩng đầu lên lần nữa.

Đó là một ánh mắt ôm trọn xuân thu, y vừa ngước lên đã chạm ngay vào đáy mắt của Vân Khâm.
Bình Luận (0)
Comment