Edit: Yunchan
“Đây là…” Thấy Vân Khâm đột nhiên xuất thủ, chẳng riêng gì Hoa Tình mà cả nam tử đối diện cũng nghệt ra, ánh mắt cả hai đều rơi lên thanh kiếm trong tay Vân Khâm.
Nhưng ngay khoảnh khắc nam tử nọ đờ ra, Vân Khâm đã bồi thêm một đòn.
Nàng không có thói quen cho kẻ địch cơ hội, có thể giải quyết nhanh chừng nào thì tốt chừng nấy, chỉ kịp thấy hàn mai chung quanh run rẩy chứ chẳng thể nhìn thấy rõ động tác của nàng, vô số cánh mai rụng rơi lả tả theo động tác của nàng, bay tung lên tán loạn, trong phút chốc làm rối loạn tầm mắt.
Trong khoảnh khắc gió rét và bông tuyết giao nhau chỉ nghe thấy tiếng kiếm chém vang lên đột ngột, bốn bề đột nhiên lắng lại, chỉ có một luồng sáng trắng chói lòa như vầng dương ban sớm tỏa ra trước người Vân Khâm, xé lớp vải tối màu bao quanh cây gậy thành ngàn mảnh, trong tiếng vải bị xé toạc này, thứ đằng sau lớp vải rốt cuộc cũng lộ diện trước mắt mọi người!
Đó là một thanh trường kiếm, thân kiếm cực dài và mảnh, trên bao kiếm có khắc hoa văn rối rắm tối nghĩa, gần như cùng lúc đó, Vân Khâm chỉ dùng một tay đã bắt được chuôi kiếm, rút ra, vung tới, động tác mạch lạc, kiếm quang phai mờ trong tích tắc!
Một nhát này hừng hực kiếm thế, tự nhiên sẵn có, chẳng ai ngờ nổi kiếm pháp thành thạo như khai thiên lập địa này lại phát ra từ tay của một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi!
Ngay cả Hoa Tình đang lo lắng bên cạnh, khi nhìn thấy kiếm thuật này cũng phải ngẩn ngơ.
Nhát kiếm của Vân Khâm chém xuống, nam tử trước mặt không ứng phó kịp nên bị ép lùi mấy bước, trường đao tuột khỏi tay, hổ khẩu chảy máu ròng ròng, run lên lẩy bẩy, hắn dùng tay ấn lên cánh tay phải, cúi đầu nhìn máu trên tay, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào Vân Khâm.
Vân Khâm nhìn trả lại hắn với nét mặt chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn có tia sắc bén ẩn trong đáy mắt.
Nam tử nọ chống người toan đánh trả, nhưng đúng lúc này lại nghe trong rừng mai vang lên tiếng gió, chỉ thấy hai đệ tử mặc trang phục của Không Thiền phái chạy tới, mà đằng trước họ chính là Mai Sương Mộng đánh nhau với bọn nam tử ban nãy.
Ba người chẳng mấy chốc đã tìm tới đây, áp chế tên nam tử đang muốn động thủ, Vân Khâm thấy mọi người tới thì mắt cũng trầm xuống.
Nhưng bây giờ muốn thu kiếm lại thì cũng muộn rồi.
Tầm mắt của Mai Sương Mộng đã đóng đinh trên người nàng, chẳng những thế, hai đệ tử theo sau, giải quyết xong đối thủ thì cũng nhìn chằm chằm vào Vân Khâm.
Thứ họ nhìn là thanh kiếm trong tay Vân Khâm.
Vân Khâm ở Không Thiền phái suốt ba năm trời, nhưng có vài thứ vẫn luôn giấu giếm mọi người, trong mắt mọi người nàng chỉ là một tiểu cô nương kém cỏi trời sinh chẳng tài nào tu luyện, mãi đến tận hôm nay, vì bảo vệ Hoa Tình mà nàng phải rút thanh kiếm này ra.
Vân Khâm mím môi im lặng, đợi mãi vẫn không thấy mọi người lên tiếng, nàng biết mình lừa dối quá lâu nên cũng không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ thu kiếm, sau đó quay lưng muốn đi.
Nhưng ngay lúc này Mai Sương Mộng lại bất ngờ lên tiếng, gọi giật Vân Khâm lại.
“Thanh kiếm đó…” Mai Sương Mộng chần chừ hồi lâu, lúc này mới dời mắt khỏi thân kiếm quay lại với Vân Khâm, như muốn nhìn rõ nét mặt của nàng: “Uẩn Hoa kiếm?”
Vân Khâm muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng nghe Mai Sương Mộng nói vậy thì chợt cau mày, hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Mai Sương Mộng không giải thích ngay, chỉ quay sang nhìn hai đệ tử của Không Thiền phái chốc lát, rồi mới nói tiếp: “Ngươi không biết tên của thanh kiếm này sao? Vậy ngươi lấy nó từ đâu?”
Vân Khâm trầm ngâm không đáp, nàng ở trong Không Thiền phái lâu như vậy, một là vì hiện tại không còn nơi nào để đi, hai là vì nàng có ấn tượng khá tốt với nơi này, cũng có chút thiện cảm với người trong Không Thiền phái, có điều từ đầu nàng đã giấu diếm rất nhiều, bây giờ muốn giải thích thì cũng hơi khó khăn.
Hồi lâu sau, rốt cuộc nàng cũng rũ mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay: “Thanh kiếm này do ta nhặt được ở cánh rừng bên ngoài vực sâu Thất Hải, ta không biết chủ nhân của nó là ai, nhưng nó có ân cứu mạng với ta.”
Sáu năm trước, khi Vân Khâm chỉ mới chín tuổi thì bị người ta truy sát tới vực sâu Thất Hải, nàng tưởng lúc đó mình chỉ còn một con đường chết, nhưng không ngờ, nàng chạy mãi trong rừng thì lại bất ngờ gặp được thanh kiếm này.
Đó là một thanh kiếm kỳ lạ mà Vân Khâm chỉ mới chín tuổi đầu chẳng thể tưởng tượng nổi.
Nó biết động đậy, không cần ai cầm cũng biết tự tung ra kiếm chiêu, kiếm thuật còn cao siêu, công lực khủng khiếp.
Cũng chính thanh kiếm đó đã cứu mạng Vân Khâm trong cảnh hỗn loạn.
Từ đó Vân Khâm đã coi thanh kiếm này là ân nhân, lúc nào cũng mang khư khư bên cạnh, vượt qua ba năm dài, trong ba năm ấy nàng phát hiện thanh kiếm này cố ý dạy cho nàng kiếm chiêu, thế là nàng bắt đầu luyện kiếm.
Cho tới ba năm trước, nàng gặp lại kẻ thù lần nữa, phải lê theo tấm thân trọng thương bị truy sát tới Không Thiền phái.
Thanh kiếm này không biết nói chuyện, Vân Khâm cũng không biết lai lịch hay tên tuổi của nó, càng không biết chủ nhân thật sự của nó là ai, nhưng đối với nàng thanh kiếm này là sự tồn tại vô cùng quan trọng.
Khi thấy mọi người của Không Thiền phái nhìn thanh kiếm này với ánh mắt kỳ lạ như có vẻ hoài niệm, trong lòng Vân Khâm sinh ra dự cảm không lành, bèn mím môi nói: “Trước đây ta lừa mọi người, nếu mọi người muốn ta đi thì ta sẽ đi, nhưng thanh kiếm này ta sẽ không giao cho bất kỳ ai ngoài chủ nhân của nó.”
Nghe Vân Khâm nói vậy, ánh mắt Mai Sương Mộng có vẻ xa xăm, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, lắc đầu thở dài: “Thanh kiếm này ngươi tìm được, nó còn cứu mạng ngươi, âu cũng là duyên phận.”
Vân Khâm không ngờ Mai Sương Mộng lại đột nhiên nói vậy, bèn thấp giọng hỏi: “Có ý gì?”
Mai Sương Mộng tiến lên một bước, lần này ánh mắt nhìn Vân Khâm đã thay đổi, giọng dịu đi: “Ngươi có muốn biết chủ nhân của thanh kiếm này là ai không?”
Bàn tay cầm chuôi kiếm đột nhiên siết lại.
Thanh kiếm trong tay đang run khẽ, tuy sự run rẩy này rất nhẹ, nhưng Vân Khâm lại cảm nhận được nó rất chân thật.
Thậm chí nàng còn không phân biệt được, sự run rẩy này rốt cuộc là từ kiếm hay là từ tay mình.
Trước đây nàng đã từng nghĩ tới, rốt cuộc thì ai lại đặt thanh bảo kiếm này ở vực sâu Thất Hải, cuộc sống trước đây của nàng vì phải lẩn trốn sự truy sát của kẻ thù mà buộc phải ở trong sơn động ở rừng sâu, thời gian trong núi rừng trôi qua khô khan tẻ nhạt, còn phải nơm nớp lo sợ bị kẻ thù tìm thấy, khi ấy niềm vui duy nhất của nàng chính là trò chuyện với thanh kiếm này. Kiếm không biết trò chuyện, nhưng nó biết động đậy, nó dạy nàng kiếm pháp, thậm chí còn giúp nàng nổi lửa đốn củi, làm rất nhiều chuyện.
Nàng sinh ra thiện cảm với thanh kiếm này, rồi cũng chuyển tình cảm đó lên cả chủ nhân của nó.
Đã từng có một quãng thời gian dài nàng suy nghĩ về con người chưa từng gặp mặt đó, tưởng tượng xem người nọ có dáng vẻ gì, tại sao lại làm mất thanh kiếm này rồi để nàng tìm được.
Về sau nàng rời khỏi vực sâu Thất Hải, phiêu bạc khắp nơi, cuối cùng đi tới Không Thiền phái, tính tình của thanh kiếm này cũng càng lúc càng phóng đãng hết kiềm chế nổi, tất cả đều là chuyện sau này.
Bất kể ra sao, đối với chủ nhân của nó, nàng vẫn ôm lòng cảm kích và cũng chờ mong.
Cho tới hiện tại nàng nghe Ma Sương Mộng hỏi mình vấn đề này.
“Ngươi có muốn biết chủ nhân của thanh kiếm này là ai không?”
Dĩ nhiên là muốn, cực muốn, luôn muốn.
Vân Khâm ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đáy mắt Mai Sương Mộng, giọng do dự nhưng khẩn thiết: “Người biết sao?”
Ánh mắt Mai Sương Mộng thoáng qua ý cười, gật đầu nhẹ giọng: “Ta biết.”
Không còn câu sau nữa, Mai Sương Mộng chỉ bước tới gần Vân Khâm rồi giơ tay lên xoa xoa tóc nàng.
Vân Khâm trợn mắt nhìn, nhất thời quên mất phải làm sao.
Mai Sương Mộng không nói chuyện với Vân Khâm nữa mà chỉ quay người lại cất bước đi, hai đệ tử Không Thiền phái đã trói gô tên nam tử lúc nãy lại, nghe theo chỉ dẫn của Mai Sương Mộng, đầu tiên trói người nọ giải tới Không Thiền phái trông chừng nghiêm ngặt, sau đó bắt đầu điều tra lai lịch và mục đích của bọn chúng, mấy năm nay Không Thiền phải chẳng có một người lai vãng, hôm nay lại xảy ra chuyện này, dĩ nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa nhân số còn thưa thớt, Mai Sương Mộng bận bịu giải quyết mọi chuyện, khi ngơi tay thì cũng đã tới chạng vạng.
Sau khi trấn an đệ tử mới Hoa Tình bị hoảng sợ xong, rốt cuộc Mai Sương Mộng mới thong thả bước ra từ phòng Hoa Tình.
Hoa Tình ở đối diện với Vân Khâm, Mai Sương Mộng mới ra khỏi phòng thì thấy Vân Khâm đang đứng ở bên ngoài nhà, đôi mắt đen trầm lắng như giếng nước cổ đó đang nhìn mình chằm chằm.
Mai Sương Mộng đột nhiên bật cười, bước tới nói: “Đang đợi ta sao?”
Vân Khâm gật đầu, ánh mắt vẫn đóng chặt trên người Mai Sương Mộng: “Người còn chưa nói với ta.”
“Hửm?” Vân Khâm tuy đã mười lăm tuổi đầu nhưng vóc dáng lại rất nhỏ, Mai Sương Mộng bèn dứt khoát cúi người xuống, mắt hơi nheo lại, để lộ nụ cười nhẹ nhàng.
Vân Khâm chưa thấy Ma Sương Mộng cười thế này bao giờ, như đang nhìn nàng, mà cũng như nhìn một người quen nào đó qua bóng nàng.
Rốt cuộc Vân Khâm cũng hơi thấp thỏm: “Chủ nhân của Uẩn Hoa kiếm là ai?”
“Mộ Sơ Lương.” Mai Sương Mộng thôi cười, nhấn mạnh từng chữ: “Y tên là Mộ Sơ Lương.”
Vân Khâm không đáp, nàng nhìn chằm chằm vào mắt của Mai Sương Mộng, nhẩm lại ba chữ này mấy lần trong lòng.
Mà Uẩn Hoa kiếm vốn đang đứng yên bên góc tường, đột nhiên như cảm giác được gì đó bắt đầu rung lên khẽ khàng, thân kiếm cạ vào bao vang lên tiếng leng keng, Vân Khâm nghiêng đầu qua, thấy thế thì mới dám khẳng định ba chữ “Mộ Sơ Lương” này quả nhiên chính là tên của chủ nhân Uẩn Hoa kiếm.
Ánh mắt nàng nấn ná trên thân Uẩn Hoa kiếm hồi lâu, đầu rối bời vô số cảm xúc, sau đó vẫn quay người lại, cắn răng quyết định nói với Mai Sương Mộng: “Ta có thể gặp y không?”
Lời đến bên môi thì khựng lại chốc lát, Vân Khâm chớp mắt cố vứt đi sự do dự trong đáy mắt, sau đó mới nói tiếp: “Ta muốn tự tay trả Uẩn Hoa kiếm lại cho y.”
Mai Sương Mộng thấy nét mặt này của Vân Khâm thì thoáng ngẩn ra: “Không cần trả kiếm lại cho y đâu.”
Vân Khâm cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Mai Sương Mộng mỉm cười, đáp: “Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp y.”
Mai Sương Mộng dẫn Vân Khâm vượt qua con đường phủ tuyết trắng xóa, băng qua rừng mai bạt ngàn, rảo qua mấy tòa lầu đã hoang phế từ lâu, hồi lâu sau mới dừng bước trước một tòa tiểu lâu xưa cổ.
Trên mái hiên treo chuông bạc, khi gió lùa qua sẽ vang lên tiếng chuông leng keng nho nhỏ, tiếng chuông thanh thúy làm cho màu trắng xóa bốn bề càng tăng thêm vẻ tiêu điều lạnh lẽo.
Mai Sương Mộng dẫn Vân Khâm tới trước tòa lâu đóng kín, rồi quay đầu thấp giọng: “Y đang ở bên trong.”