Văn Thuyết

Chương 37

Edit: Yunchan

Sương mù bốn phía càng lúc càng nhạt dần, bóng người ở đầu cầu cũng càng lúc càng hiện rõ, Mộ Sơ Lương đứng yên tại chỗ chốc lát rồi bình tĩnh bước về hướng người nọ.

Vân Khâm hãy còn ở sau lưng y, nhưng đã vào tư thế sẵn sàng chắn trước người y bất cứ lúc nào.

Đến gần rồi Mộ Sơ Lương mới thấp giọng nói: “Không phải Thái Định, có lẽ là Chỉ Qua, hoặc có thể cao hơn.”

Những cảnh giới Mộ Sơ Lương nói đó trước nay Vân Khâm chưa từng nghe thấy bao giờ, đối với nàng chúng đều là sự tồn tại khó thể tưởng tượng nổi.

Nhưng tối nay nàng đã gặp được rồi.

Ở đầu cầu là một nam nhân, hắn mặc trường sam văn sĩ, tóc chải chỉnh chu mượt mà, trên tay còn cầm một quyển sách, dường như đang mượn ánh trăng và ánh lửa để đọc nội dung trong sách.

Trang phục của hắn vốn có đôi chút phong thái thư sinh, nhưng người này lại chẳng toát lên khí chất đó chút nào. Bởi vì hắn đang ngồi một bên đầu cầu với tư thế biếng nhác mà chẳng hề có chút mỹ cảm nào, hắn lật sách bằng tay này, còn tay kia thì xách một vò rượu, trong cơn gió đêm hiu hiu, Mộ Sơ Lương và Vân Khâm chậm rãi rảo bước trên cầu, cầu và người lắc lư, xích sắt cũng đung đưa qua lại, bên dưới dây xích là biển khơi vô tận, sóng vỗ nhấp nhô, nhưng người ngồi trên cầu vẫn bình thản như không hề cảm giác được sự nguy hiểm chung quanh.

Hắn ngồi đưa lưng về phía Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, do đó Vân Khâm không thể thấy rõ hình dáng của hắn, tuổi tác cũng không đoán được.

Nhưng một khắc sau nàng lập tức đoán ra vì người đó đã lên tiếng.

Hắn vẫn không quay đầu lại, giọng cất lên mát lạnh còn mang theo chút khô khan cùng bất mãn, dường như còn rất trẻ: “Ta nhớ lần trước ta đã cảnh cáo các ngươi, đêm hôm khuya khoắc không được tới quấy rầy tiểu gia ta đọc sách rồi kia mà, các ngươi quên mất hay là hết muốn sống đây?”

Cách ăn nói của người này rất phách lối, nhưng rõ là hắn đã nhận lầm người.

Vân Khâm không hé răng, Mộ Sơ Lương cũng giữ im lặng, hai người đưa mắt nhìn nhau, hiểu ngay tin tức hai người họ chạy trốn khỏi đảo Lưu Châu có lẽ vẫn chưa truyền đi nơi khác, do đó người ở đầu cầu Viêm Châu này cũng không nghi ngờ thân phận của họ.

Nhưng ngay khi hai người nhìn nhau, người ngồi trên cầu lại đột nhiên cười khẽ.

Tiếng cười này rất nhạt, còn pha lẫn sự bất mãn và cuồng vọng.

Sau đó hắn bất ngờ cử động.

Bất cứ thứ gì xê dịch đều có quỹ đạo chuyển động của nó, đồng thời cũng mang tới sự chuyển động không khí, ví như cánh hoa rụng khỏi cành, ví như chim én bay qua giữa không trung, ví như gió lướt qua mặt nước. Nhưng hiện tại, khi người nam nhân này cử động, Vân Khâm không thể thấy rõ động tác của hắn, thậm chí còn không ý thức được rằng hắn đang di chuyển. Hắn tựa như xuất hiện bất ngờ trước mặt hai người, vò rượu trong tay đập về phía Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, không hề có tiếng gió, cũng không có tiếng động ồn ào dọa dẫm, nhưng nếu vò rượu này thật sự nện xuống thì tuyệt đối rất đáng sợ.

Nét mặt Vân Khâm cứng lại, đang muốn ra tay thì lại bị một người chắn ở trước mặt.

Quãng đường trước đó nếu xảy ra chuyện thì đều do Vân Khâm cản ở trước mặt, bởi vì nàng không muốn để Mộ Sơ Lương hao phí sức lực vốn đã chẳng còn bao nhiêu ở những việc này. Nhưng lần này Mộ Sơ Lương lại chủ động đứng chắn phía trước, vì y biết Vân Khâm không phải là đối thủ.

Mộ Sơ Lương phán đoán rất chính xác, vò rượu nọ vừa nện tới, trong lòng bàn tay Mộ Sơ Lương đã lập tức ngưng kết một quầng sáng màu tím nhạt, linh lực bùng lên, chẳng nhìn thấy động tác của y ra sao, tất cả chỉ như một cái phất nhẹ áo choàng, ngay sau đó y đã xoay người đón lấy vò rượu của nam nhân ở đầu cầu, rồi trở tay đẩy nó về lại trong tay người kia.

Hai người kẻ qua người lại, động tác trông thì êm ái chẳng hề phát ra tiếng động, nhưng đây rõ là kiểu giao chiến mà Vân Khâm mới thấy lần đầu.

Sau đó nàng thấy rõ diện mạo của nam nhân nọ.

Người này còn trẻ hơn so với nàng tưởng tượng, nom tuổi tác cũng ngang tầm với Mộ Sơ Lương, có điều đầu mày ẩn chứa vẻ sắc sảo, trong ánh mắt lộ rõ sự liều lĩnh, tương phản hoàn toàn với vẻ nội liễm của Mộ Sơ Lương.

Giá nào Vân Khâm cũng không ngờ nổi người nam nhân ở cảnh giới bán thần này lại trẻ như vậy, Mộ Sơ Lương hôn mê mười năm, diện mạo hiện tại vẫn ở tuổi đôi mươi, kể ra y đã là người mạnh nhất trong lớp trẻ ở Trung Nguyên rồi, nhưng không ngờ trên hòn đảo này lại gặp một đối thủ còn trẻ tuổi hơn, vả lại còn rất mạnh.

Lần đầu Vân Khâm để lộ nét mặt kinh ngạc, nhưng không ngờ nam nhân trẻ tuổi trước mắt này khi nhìn thấy Vân Khâm đứng sau lưng Mộ Sơ Lương thì cũng kinh ngạc ra mặt.

“Tiểu cô nương?” Người nọ nhìn mà ngẩn ra, sau đó bối rối ôm vò rượu lui lại một bước, như muốn giữ khoảng cách với Vân Khâm.

Vân Khâm nhìn hắn với nét mặt cổ quái, không dằn lòng được bèn sấn tới trước một bước.

Nàng vừa dấn lên một bước, người nọ quả nhiên lại lùi thêm một bước, nhìn nàng với vẻ mặt khó nói nên lời, cứ như kiểu muốn tới gần nhưng về mặt lý trí lại bảo hắn rút lui, từ đầu tới cuối không chịu tiến lên một bước.

Vân Khâm khó hiểu, người lợi hại cỡ này sao lại trưng ra vẻ mặt đó với nàng chứ?

Trong lúc Vân Khâm và người nọ đang mải giằng co, thì bên cạnh chợt vọng tới tiếng ho khan thật thấp.

Tiếng ho khan này dĩ nhiên phát ra từ môi của Mộ Sơ Lương, khi nghe thấy âm thanh này Vân Khâm tức tốc quay đầu trở lại bên cạnh Mộ Sơ Lương, nàng đỡ lấy y, hỏi với vẻ lo lắng: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”

Sau cái lần Mộ Sơ Lương ho ra máu, bây giờ Vân Khâm chỉ cần nghe thấy Mộ Sơ Lương ho khan là lại khẩn trương hẳn lên, điều này khiến cho Mộ Sơ Lương không dám ho tiếng nào suốt cả đường đi, cho tới bây giờ.

Cũng may Mộ Sơ Lương chỉ ho khan mấy tiếng rất nhẹ và cũng dừng lại rất nhanh, y lắc đầu rồi ngước mắt lên nhìn người vừa mới ra tay.

Người nọ cũng đang nhìn Mộ Sơ Lương, trong phút chốc ánh mắt của ba người giao nhau giữa không trung, tầm mắt của người nọ đảo qua lại giữa Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, qua hồi lâu rốt cuộc hắn cũng ép được mình rời mắt khỏi Vân Khâm, quay sang Mộ Sơ Lương nhướng mày nói: “Ngươi sắp chết.”

Câu này cực kỳ không khách khí, nhưng nó là sự thật cho nên sắc mặt Vân Khâm chùng xuống nom có vẻ khổ sở, còn Mộ Sơ Lương lại tiếp nhận nó vô cùng thản nhiên, cũng hỏi ngược lại: “Ngươi xem ta còn sống được bao lâu?”

Người nọ cười khẽ một tiếng, hừ lạnh nói: “Nhiều nhất là mười ngày.”

Hắn rất có lòng tin với phán đoán của mình.

Nhưng Vân Khâm lại thà rằng lời hắn nói không phải là sự thật, trước khi Mộ Sơ Lương xảy ra chuyện nàng luôn quyết tâm không nghĩ ngợi tới nó, chỉ một lòng theo Mộ Sơ Lương tới Doanh châu, nàng cứ tưởng rằng Mộ Sơ Lương đã tỉnh lại rồi, nhưng chưa từng nghĩ sau khi tỉnh lại thứ chờ đợi y chính là đáy vực sâu.

Mộ Sơ Lương toan nói gì đó, nhưng vào thời điểm này dường như càng nói càng phiền phức hơn, Mộ Sơ Lương giỏi xử lý phiền phức bên ngoài nhưng lại không giỏi xử lý cảm xúc, cho nên y quyết định ngậm miệng.

Trong thoáng chốc, ba người đều rơi vào im lặng, chỉ có tiếng gió đêm là thổi vi vu.

Hồi lâu sau người nam nhân nọ lại nhướng mày, hỏi: “Các ngươi không phải người Lưu Châu, các ngươi là ai?”

Câu này vừa hỏi ra bầu không khí lại rơi vào trầm mặc lần nữa, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương tất nhiên không dại gì nói ra thân phận của mình, thế là chỉ chốc lát sau, người nam nhân nọ nhìn Mộ Sơ Lương một cái rồi liếc qua Vân Khâm một cái, hỏi tiếp: “Các ngươi tới đây để xin thuốc chữa bệnh sao?”

Thập Châu vào mười năm trước đích thực là tiên đảo trong truyền thuyết mà mọi người hay kháo nhau, ở nơi đó có rất nhiều cao nhân và linh đan diệu dược, ấy cho nên cũng có rất nhiều người không ngại đường xa vạn dặm tới đây xin thuốc, bây giờ người nam nhân này suy đoán như thế cũng không phải là không có khả năng.

Do đó Mộ Sơ Lương cũng nhân tiện gật đầu hùa theo, trong khi Vân Khâm nghe tới đây thì bất giác lẩm bẩm: “Thuốc ở đây có thể cứu sư huynh của ta thật à?”

Người nọ nghiêm túc suy ngẫm lời Vân Khâm nói chốc lát, sau đó lắc đầu nói: “Ai biết chứ.”

“Ngươi có bằng lòng ra tay cứu người không?” Vân Khâm hỏi tới.

Người nọ nhíu mày, chống cằm đáp: “Cũng không phải là không thể.”

Hắn chỉ nói nửa câu đầu giữ lại nửa câu sau, Vân Khâm lắng tai chờ, ngay cả Mộ Sơ Lương cũng nhìn người nọ ra chiều suy nghĩ, chờ hắn ra điều kiện.

Nhưng người nọ lại đóng quyển sách trong tay lại, nhướng mày nói: “Các ngươi theo ta.”

Dứt lời hắn không vội đi ngay mà đảo tầm mắt qua lại giữa hai người giây lát, như đang hỏi ý kiến.

Mộ Sơ Lương và Vân Khâm liếc nhìn nhau, sau đó Vân Khâm gật đầu thật dứt khoát.

Dĩ  nhiên Mộ Sơ Lương cũng không cự tuyệt, vì đây là cơ hội tiến vào Viêm Châu mà không bị ai phát hiện ra thân phận, người nọ dường như có địa vị rất cao ở Viêm Châu nên sẽ không có ai nghi ngờ người mà hắn dẫn vào, nghĩ rồi Mộ Sơ Lương gật đầu nói: “Đa tạ.”

Hai sư huynh muội nối gót người nọ đi về đầu kia tối đen của Viêm Châu, cả hai đều ăn ý giữ yên lặng.

Trên thực tế thì Vân Khâm khá là ngạc nhiên. Bất kể vào lần chạm trán nào, trong mắt Vân Khâm người của Thập châu đều là cao thủ tàn nhẫn xuống tay không lưu tình, họ lầm lỳ ít nói, ngạo mạn hiếu chiến, một lòng đối phó với người Trung Nguyên, trước nay chưa từng chừa lại một cơ hội nào cho kẻ địch. Nhưng hiện tại, người trước mắt lại khiến cho nhận định đó của nàng lung lay.

Trừ cách ăn nói khó ưa ra, thì người này trông đơn thuần tới mức chẳng giống người Thập Châu tí nào, họ bước lên đảo này, vậy mà tới thân phận hắn cũng chẳng buồn hỏi đã dẫn họ vào rồi, thậm chí còn muốn giúp Mộ Sơ Lương chữa bệnh, điều này khiến cho vẻ mặt Vân Khâm kỳ quái, chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Có điều khi đi tới giữa đường, người nọ rốt cuộc cũng nhớ ra phải hỏi thân phận của hai người sau lưng mình, hắn ngửa đầu uống một hớp rượu rồi ngoái đầu hỏi: “Ta tên là Ngụy Chước, còn tên họ các ngươi là gì?”

Vân Khâm trầm ngâm chốc lát, còn chưa mở miệng đã nghe Mộ Sơ Lương nói trước: “Ta tên là Dung Tạ, đây là sư muội Thần Nguyệt của ta, chúng ta đến từ Thanh Vũ kiếm tông ở phương Nam.” Thanh Vũ kiếm tông là một tiểu tông môn, không được xếp vào tam môn thất phái chính đạo, nên có rất ít người biết tới môn phái này.

Nghe xong câu giới thiệu của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm lập tức nuốt lời chực ra khỏi miệng về bụng.

Nàng không biết tại sao Mộ Sơ Lương lại tự ý đặt tên này cho nàng, nàng bắt đầu nghĩ ngợi lan man, Thần mà Mộ Sơ Lương nói là thần nào, còn Nguyệt là nguyệt nào?

Trong lúc nàng suy tư, Ngụy Chước chỉ ậm ừ một tiếng nhàn nhạt, sau đó ba người đi tiếp tới trước, đi được một đoạn Ngụy Chước lại bắt đầu khơi chuyện. Hắn nói chuyện chẳng hề thú vị bằng Mộ Sơ Lương, chuyện đàm luận chỉ là thời tiết với trăng sao, nghe như thể có gì đó muốn nói nhưng lại phân vân không biết nên nói hay không, chỉ có bước chân là ngày càng chậm lại, cuối cùng đi tới gần Vân Khâm.

Mộ Sơ Lương ở ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm Ngụy Chước với ánh mắt phức tạp.

Ngụy Chước bước tới bên cạnh Vân Khâm, khoảng cách không tính là quá gần nhưng cũng không thể coi là quá xa, hắn chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tầm mắt rơi lên ngực của nàng.

Chỗ đó dù không có núi non nhấp nhô hùng vĩ, nhưng trông cũng khá nhỏ nhắn tinh tế.

“Cô là cô nương thật à?” Ngụy Chước ngập ngừng hồi lâu, ánh mắt vẫn dán chặt vào chỗ đó của Vân Khâm.

Vân Khâm cảm thấy người này có gì đó hơi bất bình thường, nhưng nể tình hắn muốn trị thương cho Mộ Sơ Lương nên nàng không ý kiến ý cò gì, chỉ nghiêm mặt khẽ gật đầu.

Ngụy Chước giơ tay lên chỉ chỉ ngực Vân Khâm, nói với vẻ hiếu kỳ: “Tại sao nó không lớn như người ta nói thế, nè, ta có thể sờ thử một cái xem sao không?”

Bên đường bóng cây đong đưa, ánh trăng vượt qua đầu ngọn cây rọi xuống mặt đất, sau đó bốn phía đều lặng ngắt như tờ.

Vân Khâm đứng khựng lại, nhìn chòng chọc Ngụy Chước, ánh mắt trở nên hết sức cổ quái.

Đúng lúc này phía sau vọng tới tiếng ho khan tê tâm liệt phế của Mộ Sơ Lương.
Bình Luận (0)
Comment