Văn Thuyết

Chương 47

Edit: Yunchan

Vì cuộc chiến ở Phượng Lân châu, nên dù trong thành Doanh Châu sáng trưng đèn đuốc nhưng lại thưa thớt bóng người.

Thế nhưng ngay trong màn đêm đìu hiu này lại xuất hiện một thiếu nữ mặc váy lụa trắng mỏng manh, thanh thoát lạnh lẽo hệt như sắc đêm chung quanh, nàng ta bước ra từ góc tối bên bờ tường, chặn đường của ba người.

“Xích điểu các ngươi cưỡi vốn là của ta, muốn biết các ngươi ở đâu là chuyện quá dễ dàng.” Giọng điệu của thiếu nữ bình thản nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo như sương giá, trong tay nàng ta đang cầm một thanh chủy thủ bén ngót, giọng nói vừa lắng xuống, ánh sáng của nó cũng rọi vào mắt của ba người. Đến lúc này nàng ta mới quay đầu sang, nói với họ: “Không ngờ các ngươi dám xông vào thành Doanh Châu này.”

Dứt lời mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng.

Thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này dĩ nhiên chính là Hoa Chi.

Vân Khâm nghe ra sát ý và tức giận trong lời nói của nàng ta, cho nên nàng len lén bước lên một bước, chắn Mộ Sơ Lương và Hắc Y sau lưng mình.

Mộ Sơ Lương buông ra một tiếng thở dài, mắt lia về phía Hắc Y.

Hắc Y không phát hiện ra ánh mắt của Mộ Sơ Lương, vì lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Hoa Chi, từ khi nàng ta xuất hiện tầm mắt của hắn đã bị khóa chặt.

Đôi mắt hắn trầm lặng như đầm nước trong thâm cốc hoang vu, mà bên dưới sự phẳng lặng đó lại che giấu ngọn lửa nóng bỏng khó lòng kiềm nén, thiêu đốt cả lưng hắn. Nó khiến cơ bắp toàn thân hắn gồng lên, may mà hiện giờ hắn đang dịch dung, chẳng ai có thể nhìn thấy sắc mặt hắn đã tái đi.

Trong đêm tối vẳng tới âm thanh chiến đấu ở xa xa, nổ vang ầm ầm như sóng biển.

Mặt Hoa Chi phủ lên một lớp sương lạnh buốt, dấn bước tới trước.

“Tuy hiện tại người của Thập Châu đều tập trung ở đầu cầu, nhưng muốn cử người đi đối phó với các ngươi thì vẫn thừa sức.” Nàng ta cất giọng lạnh lùng: “Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng đi tiếp.”

Hàn quang lẫm liệt, ánh trăng như gột rửa, ba người đứng bên trong bóng tối, còn cô gái kia lại đứng trong ánh bạc của trăng, nàng ta ghì chặt lấy thanh chủy thủ trong tay, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Tình hình đã căng đến mức chỉ chạm vào là đứt phựt, thế mà bốn người trong cuộc chiến này vẫn ôm trong lòng tâm tư riêng.

Trong chốc lát, bóng của Hoa Chi đã dịch chuyển dưới ánh sáng, thoáng cái đã lướt tới trước mặt mọi người!

Vân Khâm rút phăng kiếm toan ra tay, nhưng trường kiếm của nàng mới vung lên đã bị người sau lưng níu lấy vai. Vân Khâm bị kéo giật lại một bước, còn chưa kịp phản ứng đã nghe người sau lưng hét lớn: “Chạy mau!”

Ngay sau đó nàng chợt cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy cánh tay mình, mắt hoa lên, thân thể nhẹ bẫng, còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị Hắc Y túm lấy chạy như điên trong thành Doanh Châu.

Dường như có liên quan tới cô gái đang đuổi sát ngay sau lưng, nên Hắc Y hiện tại đã bộc phát ra tốc độ thần sầu vượt ngoài sức tưởng tượng của Vân Khâm. Hắc Y bận cõng một người trên lưng, trên tay còn lôi theo một người, thế mà thân hình vẫn đủ sức hóa thành cuồng phong, quét ngang qua thành Doanh Châu như phát rồ, dù Vân Khâm đã cố hết sức để theo kịp tốc độ của hắn, nhưng nàng vẫn thấy mắt mình quay quay, tức ngực khó thở.

Nhưng thứ khiến cho người ta càng hãi hơn chính là, dù Hắc Y đã tung ra tốc độ cuồng phong bão táp, thế mà Hoa Chi đằng sau vẫn bám theo sát sạt, hoàn toàn không bị cắt đuôi.

Vân Khâm thấy kinh dị lắm rồi, nhưng chẳng nặn ra nổi một chữ nào cả.

Thậm chí nàng còn nghi thân pháp bỏ chạy của Hắc Y đạt tới mức thượng thừa cỡ này, có khi lại liên quan mật thiết tới cô gái đang truy sát đằng sau lưng cũng nên.

Tiếng gió lướt qua rú rít, thân thể suy kiệt của Mộ Sơ Lương rốt cuộc hết chịu nổi kiểu hành hạ này của Hắc Y nên cứ ho sù sụ liên hồi, Vân Khâm lo lắng nhìn sắc mặt trắng tái của Mộ Sơ Lương mà không tìm được cách nào để giúp đỡ.

Ba người băng qua một con phố với hai dãy nhà chỉnh tề ngăn nắp, tránh né ánh đao chốc chốc lại vung ra từ Hoa Chi sau lưng.

Rẽ qua một khúc quanh, bước chân của Hắc Y vẫn chạy băng băng không ngừng, tiếp tục chạy lồng lên như điên, miệng thì thở hồng hộc: “Rốt cuộc thì phải chạy bao lâu nữa, còn chưa tới sao?”

Mộ Sơ Lương cố dằn tiếng ho khan xuống, nhìn vết máu dính trên vai của Hắc Y với vẻ bất đắc dĩ, rồi thấp giọng nói: “Rẽ phải, tòa lầu lớn nhất.”

Hắc Y đáp một tiếng, không ngoái đầu lại cũng biết Hoa Chi vẫn đang ở ngay sau lưng. Hắn cười khổ một tiếng, nắm lấy Vân Khâm tung người phóng lên mái nhà bên phải, càm ràm: “Đến cùng thì ngươi đã làm gì mà chọc cho Chi Chi chỉ muốn lột da ngươi thế hả?”

Mộ Sơ Lương lại ho khan, muốn trả lời lắm nhưng không làm sao mở miệng được. Ba người lại nhảy xuống phố, Hắc Y cũng chẳng thèm đợi Mộ Sơ Lương trả lời mình nữa, đạp tung cửa lâu, vọt thẳng vào chẳng hề khách sáo.

Bước vào lâu xong, Hắc Y cũng chẳng kịp quan sát chung quanh mà cấp tốc quay người đóng sầm cửa lại. Nhưng ngay khi hắn quay lại thì Hoa Chi phía sau cũng đã lao tới, thanh chủy thủ phóng vụt qua cánh cửa còn chưa kịp đóng kín. Hắc Y thấy tia hàn quang lướt tới thì vội lôi Vân Khâm ra sau, linh lực trào ra trong lòng bàn tay, một thanh trường kiếm đen nhánh đã xuất hiện, xông lên đỡ lấy ngọn chủy thủ xinh xắn đó.

Vì một đòn này mà cánh cửa cũng bị đẩy bật ra, Hoa Chi vọt vào nhanh như chớp. Thanh chủy thủ trong tay nàng ta tuy nhỏ nhưng lực ra đòn lại cực mạnh, nội trong một chiêu đã ép Hắc Y lui lại một bước dài.

Chỉ trong chốc lát, Hắc Y đang dùng toàn thân để bảo vệ Mộ Sơ Lương trên lưng đã bị đẩy lui tới bên tường.

Ngay lúc này, ánh sáng trong nhà chợt tối xuống, cửa ra vào khép lại một cách đột ngột, ngọn đèn duy nhất trong nhà tỏa ra ánh sáng leo lét rọi lên mặt của hai người đang đứng đối diện nhau.

Phòng ốc trong tòa lâu này vô cùng rộng rãi, song lại chẳng bày biện đồ đạc gì cả, ở góc tường chỉ có một chiếc thang bằng đá, nhưng nó không nối lên trên lầu mà lại dẫn xuống bên dưới, dưới bậc thang đá hắt lên ánh sáng lờ mờ, chẳng biết rốt cuộc bên dưới đó có gì.

Mộ Sơ Lương nhìn về phía bậc thang đá, thấp giọng nói: “Ở dưới.”

Hắc Y gật đầu nhẹ đến mức khó thể nhận ra, đoạn lách mình muốn phóng về hướng đó.

Tiếc là lần này Hoa Chi đã đề phòng sẵn, Hắc Y dắt theo hai người nên hành động cũng chậm đi, ngay khi hắn quay người thì ngọn đao lạnh đã trờ tới, tay áo của Hoa Chi bay phật lên như mây, thoắt cái đã lướt tới trước mặt ba người.

Chặn mất đường đi của họ.

Hắc Y khẽ cau mày như có lời muốn nói.

Hoa Chi không hiểu được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn lên tiếng trước: “Thân thủ không tệ, tiếc là ta đã gặp một người còn nhanh hơn ngươi.”

Hắc Y nghe thấy câu này thì nét mặt bỗng thay đổi một cách kỳ diệu, giở giọng bất mãn: “Nàng thử cõng một người rồi lôi thêm một người thử đi rồi biết!”

Hoa Chi vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ hờ hững, chẳng hề để tâm tới lời người này nói mà chỉ đưa mắt nhìn Mộ Sơ Lương trên lưng hắn: “Các ngươi đừng mong tiến thêm một bước nào nữa, nể mặt giao tình của Phong Diêu Sở với ngươi nên ta sẽ không giết ngươi.”

Nghe xong câu này, nét mặt của Hắc Y lại thay đổi lần nữa, chuyển sang lạ lắm thay.

Hắn liếc sang bên như thể vô tình, đang muốn xuất thủ thì Hoa Chi đã giơ thanh chủy thủ lên, như chỉ nhìn thoáng qua đã biết đường đi của hắn, thẳng tay chặn hắn lại: “Ta đã nói rồi, đừng mong bước thêm một bước nữa.”

Nói rồi, tầm mắt của nàng ta cũng quay lại với Hắc Y.

Hắc Y sau khi dịch dung mang một gương mặt bình thường không nhìn ra cảm xúc, chỉ có ánh mắt phức tạp như đang nhớ lại chuyện gì đó rất lâu trước đây. Hắn cắn răng, giọng không tốt cho lắm: “Bên dưới còn kẻ địch nào không?”

Câu hỏi này có vẻ khá đột ngột, nhưng Mộ Sơ Lương lại hiểu ngay lập tức, y cũng đưa mắt nhìn Hoa Chi trước mắt như Hắc Y, nhỏ giọng nói: “Có lẽ còn.”

“Các ngươi có thể xử lý được không?” Hắc Y hỏi tiếp.

Khóe môi Mộ Sơ Lương hơi cong lên, ánh mắt đã sáng lên đôi chút, gật đầu đáp: “Có thể.”

“Tốt lắm.” Nói đoạn Hắc Y lui gấp một bước, réo: “Vân Khâm nha đầu, lại đây đỡ hắn cái nào.”

Vân Khâm nhanh chóng nghe lời bước lên, Hắc Y đặt cơ thể mềm nhũn của Mộ Sơ Lương xuống, nàng bèn đưa tay ra đỡ lấy.

Hoa Chi nhìn chằm chằm hành động của ba người này mà mặt càng lạnh thêm, thanh chủy thủ trong tay càng bị nàng ta miết chặt.

Tầm mắt của Hắc Y vẫn đóng đinh trên người Hoa Chi, cho tới khi Vân Khâm đỡ lấy Mộ Sơ Lương thì hắn mới nhỏ giọng thì thào: “Nếu chuyện bên này giải quyết nhanh thì ta sẽ tới giúp các ngươi.”

Mộ Sơ Lương ho nhẹ một tiếng, mi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt: “Ngươi cũng đừng chết.”

“Ngươi đừng có mà rủa ta!” Hắc Y mắng một tiếng cáu kỉnh, quay sang phất tay áo với Vân Khâm: “Vân Khâm nha đầu, cái tên này giao cho cô.”

Vân Khâm hiểu ý Hắc Y, nhanh nhẹn gật đầu rồi dìu Mộ Sơ Lương đi về phía cầu thang đá.

Thân thể của Mộ Sơ Lương đã suy kiệt nên đi lại rất chậm, Vân Khâm không có thân pháp vi diệu như Hắc Y nên cũng không tài nào cõng Mộ Sơ Lương phóng xuống cầu thang với tốc độ cuồng phong. Nhác thấy hai người lê từng bước tới cầu thang đá, Hoa Chi khẽ cau mày tung chiêu, khiến ngọn đèn dầu bên tường chao đảo nghiêng ngả  hệt như bị bão cuốn qua, thân hình Hoa Chi phút chốc biến mất, hóa thành một vệt sáng toan đón đầu bọn Vân Khâm.

Tiếc thay, dù tốc độ có đáng sợ tới mức nào đi nữa thì nàng ta cũng không chặn được hai người họ.

Đơn giản vì người biến mất vào lúc đó còn có Hắc Y.

Trong phòng nhất thời vang lên một loạt tiếng binh khí va chạm, âm thanh này khá là êm ái nhẹ nhàng hệt như mưa xuân vô hình, nhưng lại tỏa ra vô số đạo kiếm khí lẫm liệt, khuấy động cả gian phòng. Trên tường trắng, trên mặt đất và cả nóc nhà, trong tích tắc đã hằn lên vô số vết đao kiếm cực mảnh.

Dường như chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng trong một chớp mắt này đã qua trăm chiêu.

Hai người đều ngừng lại, tay áo nhẹ lay, trường kiếm và chủy thủ phát ra tiếng vang khe khẽ, hai người vẫn đứng đối diện nhau không đổi, nhưng ánh mắt đã thay đổi phần nào.

“Nàng không giết được ta đâu.” Nét mặt Hắc Y phức tạp, kiếm chắn ngang ngực, sóng mắt phẳng lặng.

Hoa Chi bật ra tiếng cười khẩy, thân hình lại dịch chuyển, giọng của nàng ta cũng lửng lơ theo sự chuyển động của thân hình: “Nhưng cũng không cản được ta giết chúng.”

Khi phát ra câu này, nàng ta đã lao tới trước mặt Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương vẫn đứng yên tại chỗ như không hề lo cho sự an toàn của mình. Trong khi Vân Khâm thì áp sát tới, Uẩn Hoa kiếm tuốt khỏi bao, đề phòng một chiêu cực nhanh cực hiểm, kiếm quang phản chiếu tới gai mắt, gần như sẽ động thủ ngay lập tức.

Nhưng sau đó lại chẳng có đường kiếm nào giáng xuống cả.

Vì trong khoảnh khắc cả hai sắp ra đòn, một giọng nói đột nhiên vọng tới từ bên cạnh.

“Chi Chi.”

Gian phòng thoắt cái rơi vào yên tĩnh, ánh lửa chao nghiêng giờ đây cũng được trả lại sự bình yên, trầm mặc tỏa ra ánh sáng le lói chập chờn.

Động tác của Hoa Chi khựng lại giữa chừng, thanh chủy thủ vẫn nắm chặt trong tay, nhưng có vẻ đã cởi bỏ lớp áo ngoài sắc lẹm.

Thấy tình huống này, Vân Khâm đưa mắt liếc sang Hắc Y rồi nhanh chóng che chắn cho Mộ Sơ Lương bước xuống cầu thang đá, hai bóng người chẳng mấy chốc đã xuống sâu bên trong mật đạo.

Hoa Chi thừ ra nhìn hai người đi xuống mà không còn sức để cản nữa.

Đôi mắt chớp nhẹ, ánh nước bỗng loan ra từ đáy mắt, hai tay buông thõng xuống, nàng ta thẫn thờ quay người lại nhìn về phía nam tử hắc y sau lưng, trên nét mặt lộ rõ sự giằng xé và đau đớn.

Hắc Y vẫn đang mang gương mặt dịch dung bình thường đó, hắn nhìn cô gái đã gầy đi rất nhiều trước mắt mình như có vạn lời muốn nói, mà cũng như khó thốt nên lời, cuối cùng đành phải thở dài một hơi thật khẽ, nói với giọng bất đắc dĩ: “Ta… chưa chết.”

Đây là câu đầu tiên Hắc Y nói với Hoa Chi sau khi quay lại với thân phận Phong Diêu Sở.

Mà sau câu này, Hắc Y liền nhận được một nhát kiếm từ phía Hoa Chi.

Sắc mặt Hắc Y tái đi, cấp tốc lui lại tránh một chiêu tàn nhẫn này: “Nàng nói chuyện đàng hoàng một tí không được sao?!”

Hoa Chi chẳng buồn quan tâm tới hắn mà nện tiếp một chiêu nữa, lần này còn ác hơn lần trước, trường kiếm của Hắc Y lại giơ lên đỡ đòn, tới khi hắn cau mày toan trả đòn thì cô nàng trước mặt lại không thèm đánh nữa.

Hai người giữ nguyên động tác này, chẳng có ai động đậy.

Ngọn chủy thủ của Hoa Chi chỉ cách ngực của Hắc Y tầm nửa tấc, kiếm của Hắc Y cũng kề lên cổ của Hoa Chi, hai người phút chốc rơi vào yên lặng, chỉ nghe thấy âm thanh lay động khẽ khàng của đèn đuốc.

Rồi bỗng nhiên cô gái trước mặt ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp thanh nhã đã nhòe nhoẹt nước mắt, hốc mắt nàng đỏ gay như muốn chém Hắc Y thành ngàn mảnh, giọng cũng sặc mùi căm hận: “Tại sao ngươi không chết đi?”

Hắc Y mỉm cười như đang tự giễu, không quan tâm tới thanh chủy thủ đang tỏa ra tia sáng lạnh buốt trước ngực mình, chỉ đưa tay kéo cô gái gầy gò vào lòng mình, thì thầm: “Nàng không nghĩ xem bổn thiếu gia là ai sao, bổn thiếu gia đây còn lâu mới dễ chết như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment