Edit: Yunchan
Cuồng đao thét gào xoắn lấy không khí chung quanh, mọi thứ dường như đều rung chuyển theo một nhát đao này.
Vân Khâm mở to mắt, nghênh đón một nhát đao như muốn đập tan trời đất đó mà không hề nao núng.
Đao dừng, gió lặng.
Đèn đuốc bập bùng, ánh lửa càng thêm nóng rực.
Hàng mi của Vân Khâm run run, ánh lửa phản chiếu bóng đao lên mặt nàng.
Bóng đao lay động.
Lưỡi đao đó lại không hề đâm lên người nàng.
Vân Khâm không sợ sinh tử, một khắc đó trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không hề suy nghĩ nhiều. Mãi tới bây giờ nhìn thấy lưỡi đao gần mình trong gang tấc, nàng mới nghe thấy tiếng tim đập của mình vang lên rõ mồn một trong mật đạo tĩnh lặng.
Sau đó tầm mắt của nàng dời xuống, nhìn thấy kiếm quang màu bạc trên ngực của gã trước mắt.
Phong Khuyết.
Phong Khuyết không đâm quá sâu vào ngực của gã ta, nhưng cũng đủ để gã đứng khựng lại, nhìn chằm chằm mũi kiếm trên ngực mình với vẻ khó tin, bên môi rỉ ra vệt máu sáng lóa.
Người xuất kiếm không ai khác ngoài cái người đang được Vân Khâm cõng trên lưng, trông như đang hấp hối, Mộ Sơ Lương.
Chẳng ai đoán được hắn lại bất ngờ rút kiếm, cho nên một nhát này của hắn không hề có bất cứ cản trở nào, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, cứ như hắn chỉ tiện tay rút nó ra rồi đâm vào ngực của người nọ mà thôi.
Đó là một nhát kiếm hoàn toàn im hơi lặng tiếng và cũng không thể né tránh, bất kể là thời cơ hay góc độ ra đòn đều chọn thời khắc thích hợp nhất, khó lòng phòng bị.
“Nhát kiếm này…” Gã bị đâm trúng hơi loạng choạng, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Mộ Sơ Lương.
Cứ như tới tận bây giờ gã mới nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương, cặp mày rậm của gã cau lại, mắt nhìn xoáy vào Mộ Sơ Lương, nói với giọng uy nghiêm: “Ngươi là Hắc Y của Quỷ môn.”
Nghe câu này nét mặt của Vân Khâm khẽ biến, nàng không lên tiếng mà chỉ lui lại nửa bước đề cao cảnh giác.
Nàng không hiểu tại sao gã lại thốt ra câu này, cũng không rõ Phong Khuyết đã tan thành tro bụi tại sao lại tái hiện trong tay Mộ Sơ Lương, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghi ngờ Mộ Sơ Lương, việc nàng cần làm lúc này chỉ có tin tưởng hắn và bảo vệ hắn lấy được món đồ hắn cần mà thôi.
Gã trước mặt bước tới một bước, tay ghì chặt lấy Phong Khuyết. Mộ Sơ Lương không đủ sức để rút kiếm ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân kiếm trong tay mình bể tan tành theo lực tay của gã trước mặt, rồi hóa thành đốm sáng bạc lấp lánh.
Phong Khuyết kiếm đã nát, khóe môi Mộ Sơ Lương lại ứa máu, ho khan hai tiếng nặng nề rồi mới nói: “Ngươi phải nói… ta cũng là Hắc Y mới đúng.”
Câu này khá lạ lùng, nhưng chẳng ai có thời gian để nghĩ ngợi về nó cả, vì vừa dứt lời Mộ Sơ Lương đã nói bên tai Vân Khâm: “Chạy.”
Vân Khâm phản ứng cực nhanh, chưa đợi gã trước mặt lên tiếng nói gì đã quay phắt người chạy vút đi, nhân lúc gã ta đang đờ ra chưa bắt kịp tình hình, thân hình nàng đã lao đi như gió, quay đầu chạy vào sâu trong mật đạo mất rồi.
Gã ta đúng thật là không ngờ Vân Khâm sẽ giở chiêu bỏ chạy bất thình lình này, gã nghệt ra một giây rồi đuổi theo hai người ngay tức khắc, có điều trên người gã đang bị thương nên động tác đã chậm lại đáng kể.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề sau lưng, Vân Khâm vừa cắm đầu chạy vừa lo lắng nói: “Sư huynh.”
“Ừm.” Lần này Mộ Sơ Lương trả lời Vân Khâm rất nhanh, dường như đoán được thắc mắc của nàng, hắn bèn thấp giọng giải thích: “Thật ra thì Hắc Y của Quỷ môn chỉ là một loại thân phận dưới lớp mặt nạ mà thôi.”
“Năm xưa người dùng thân phận Hắc Y để lẻn vào Quỷ môn là ta, sau đó Phong Diêu Sở xuất hiện nên ta mới giao việc này cho hắn, những năm lại đây… cũng nhờ có hắn ở trong Quỷ môn dọ thám tình hình.”
Bấy giờ Vân Khâm mới hiểu tại sao người kia lại thốt ra câu đó.
Nhát kiếm im lìm của Mộ Sơ Lương ban nãy đích xác là chiêu thức chỉ có sát thủ như Hắc Y mới dùng tới, có thế nào gã ta cũng không ngờ Mộ Sơ Lương sẽ dùng tới chiêu này nên mới mất cảnh giác để trúng ngay một nhát.
Có lẽ đây đã là bí mật lớn nhất của Mộ Sơ Lương rồi, nếu không bị bức tới đường cùng thì hắn sẽ không bao giờ dùng tới nó. Nhưng hiện tại Mộ Sơ Lương không còn sức lực nên một nhát đó không thể giết chết gã ta, lần sau có muốn dùng lại chiêu này thì cũng vô ích mà thôi.
Vân Khâm không biết đoạn đường này dài đến mức nào, cũng không biết có thể cắt đuôi người sau lưng hay không, nàng chỉ biết thể lực của mình đang ngày càng rút đi, bước chân ngày càng chậm lại, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống gò má, nhưng mắt nàng lại càng ngày càng sáng, không hề có ý định dừng lại.
Đằng trước mỗi lúc một sáng hơn, cửa ra có lẽ đang ở ngay trước mắt mà thôi, khi cảm giác thấy người đuổi sát phía sau lại vung đao tới lần nữa, Vân Khâm đột nhiên tì mũi chân xuống, sau đó hóa ra kiếm ý, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía cửa ra sáng ngời kia.
Ngay khoảnh khắc nàng lao ra, lưỡi đao kia cũng vụt tới, gã sau lưng vẫn truy sát không tha, lướt về hướng Vân Khâm.
Và cũng ngay lúc đó, hai tiếng tay áo rít qua, một trái một phải dồn gã ta vào thế gọng kìm!
Gã ta chỉ đổ dồn hết mọi chú ý lên Vân Khâm, nào ngờ được đến đây lại có người ngoài tập kích. Gã vội vàng lách mình muốn tránh hai đạo sát chiêu này, nhưng thế đao của gã quá nhanh quá ác, không hề nương tay, bây giờ thân đang ở trên không trung có muốn đổi chiêu thì cũng đã quá muộn màng.
Hai người mai phục chỉ chờ có thế, lập tức dồn hết sức tấn công, chỉ kịp nghe phập hai tiếng, một đao một kiếm đồng thời đâm xuyên qua cơ thể của gã ta, hai dòng máu phụt ra, nhuộm đỏ y phục của hai người trái phải.
Gã ta tái mét mặt mày, hai mắt trợn trừng, trong cổ họng phát ra mấy tiếng vô nghĩa, nhưng chưa kịp thốt được thành lời thì tấm thân đồ sộ đã ngã quỵ xuống.
Hai người trái phải đồng loạt rút vũ khí ra, nhìn gã đô con nằm dưới đất với gương mặt không cảm xúc.
Đợi tới khi gã ta tắt thở, họ mới quay người lại nhìn Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.
“Công tử.” Ánh mắt của người bên phải khẽ dao động, nhìn vào Mộ Sơ Lương chằm chằm, nét mặt vừa mừng vừa vui, chẳng ai khác chính là họ vệ Phương Vọng đã tách ra với Vân Khâm ở Lưu Châu cách đây chưa lâu.
Người bên trái nhìn thấy vẻ mặt của Phương Vọng thì cũng cười khẽ, quay sang gật đầu với Mộ Sơ Lương.
Người này Vân Khâm cũng biết, chính là nội ứng của Mộ Sơ Lương ở Thập Châu, Hoàn La.
Hôm đó sau khi Mộ Sơ Lương tỉnh lại, Vân Khâm đã nói với hắn chuyện Phương Vọng, lúc ấy Mộ Sơ Lương bảo nàng không cần lo lắng. Mấy ngày qua Mộ Sơ Lương cũng không nhắc tới Phương Vọng lần nào, đừng nói chi tới Hoàn La, nhưng không ngờ hắn đã dùng cách riêng của mình để liên lạc với hai người này từ sớm, sắp xếp họ thủ sẵn ở đây, ra tay cứu người vào thời khắc mấu chốt.
Sau một hồi im lặng, Mộ Sơ Lương khẽ gật đầu với Phương Vọng, sau đó nói với Hoàn La bên cạnh: “Đa tạ.”
“Không có gì, dù sao qua chuyện này ta cũng chẳng cần ở lại Thập Châu nữa. Ở không xa trước mặt chính là điện Thái Huyền, các ngươi hãy tự thận trọng thì hơn.” Hoàn La nhìn Mộ Sơ Lương, rồi lại cầm đao lên, quay đầu nhìn về phía mật đạo sâu hút mà bọn Vân Khâm vừa chạy ra: “Ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi, sợ là Thập Châu còn phái ra truy binh nên ta sẽ ở lại đây trông chừng, các ngươi đi mau đi.”
Mộ Sơ Lương nói cảm tạ lần nữa, Vân Khâm cõng Mộ Sơ Lương nên không nhìn thấy biểu cảm của người sau lưng, chỉ trao đổi ánh mắt với Phương Vọng, hiểu rõ chuyện họ phải làm tiếp theo là gì.
Nhưng nàng còn chưa kịp đi tiếp thì Mộ Sơ Lương đã lên tiếng trước: “Sư muội, để ta xuống đi.”
Vân Khâm ngẩn ra, đang muốn phản đối thì ngó thấy Phương Vọng bước tới, bây giờ nàng mới vỡ lẽ, nhưng điều nàng bất ngờ là vào giờ phút này mà Mộ Sơ Lương còn nhớ tới chuyện vặt vãnh này.
Nàng nhanh chóng thả Mộ Sơ Lương xuống, Phương Vọng nhận lấy Mộ Sơ Lương từ tay nàng rồi cõng lên lưng, lúc này Mộ Sơ Lương mới nhìn về hướng Hoàn La lần cuối.
Hoàn La đang nhặt thanh đao của gã đang nằm dưới đất lên, đặt trong tay ngắm nghía, như cảm giác được ánh mắt của Mộ Sơ Lương, y bèn ngoảnh đầu sang.
Mộ Sơ Lương nhìn y, cất giọng nghiêm túc: “Hoàn La tiền bối, bảo trọng.”
Vân Khâm nghe đến đây mới biết cái người tên Hoàn La trông bề ngoài không lớn lắm này hóa ra lại là tiền bối của Mộ Sơ Lương.
Hoàn La nghe vậy thì nụ cười trên môi thêm vào đôi chút bất đắc dĩ, y khoát tay nói: “Ngươi đúng là càng ngày càng lôi thôi, ta không chết nổi đâu, các ngươi cứ đi đi.”
Đến đây bọn Vân Khâm mới quay lưng đi tiếp, chỉ còn Hoàn La là cầm đao dựa vào tường, đứng chờ ở cửa động tối om.
*
Ba người rời khỏi mật đạo đi tiếp tới trước thì bắt gặp một cầu thang rất hẹp và dài ngút ngàn, Vân Khâm ngửa đầu nhìn lên, bốn phía cầu thang nạm hạt châu sáng lóa, cầu thang được ánh sáng của minh châu rọi sáng hệt như ban ngày.
Ba người yên lặng bước lên từng nấc thang một, trong không gian chỉ vọng lại tiếng bước chân nặng nề dội vào vách đá. Chẳng ai biết được tiếp theo đây họ sẽ đối mặt với thứ gì, nếu trong mật đạo này đã xuất hiện người của Thập Châu thì đồng nghĩa với Lương Ung đã liệu trước họ sẽ tới đây, thế thì đối thủ mà họ giáp mặt sắp tới có lẽ còn mạnh hơn cả gã dùng đao ban nãy. Con đường phía trước mù mịt, sau lưng lại không có đường lui, đã tới tận đây rồi thì ba người chỉ có thể bước tiếp mà thôi.
Mãi tới khi tới gần cửa ra, Vân Khâm đột nhiên dừng bước, cúi mặt gọi: “Sư huynh.”
Tiếng gọi này của nàng rất đột ngột khiến Phương Vọng đứng khứng lại gần như ngay lập túc.
Mộ Sơ Lương nhìn về hướng Vân Khâm.
Vân Khâm nắm chặt Uẩn Hoa kiếm, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Mọi người Không Thiền phái vẫn đang chờ sư huynh trở về.”
Nét mặt Mộ Sơ Lương khẽ biến, mi mắt hơn hạ xuống, đáp nhẹ: “Ừ.”
“Sư huynh còn hứa sẽ dắt muội đi ngắm hồ Tinh Sương.”
“Hóa ra muội còn nhớ.”
“Muội nhớ kỹ lắm, cho nên sư huynh cũng phải nhớ kỹ.”
Nói xong câu này nét mặt Vân Khâm càng nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương thôi cười, chân mày cau nhẹ, mãi sau vẫn không đáp lại.
Vân Khâm cau mày chờ đợi, chờ Mộ Sơ Lương hứa một lần nữa.
Sau một khoảng lặng tưởng chừng như rất lâu, rốt cuộc Mộ Sơ Lương cũng khẽ thở dài: “Được.”
Ba người bước lên bậc thang cuối cùng, Phương Vọng ngoái đầu nhìn Vân Khâm một cái, rồi giơ tay đẩy cánh cửa đá nặng trịch trước mặt ra, bước ra ánh sáng.
*
Trong khi đó ở căn phòng trên mặt đất, Hoa Chi và Hắc Y chiến đến bây giờ vẫn bất phân thắng bại.
Lớp dịch dung trên mặt Hắc Y đã bị xé mất từ lâu, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái đi khiến hắn trông có vẻ yếu ớt, nhưng động tác ra đòn của hắn chưa từng chậm lại chút nào.
Đao kiếm của cả hai lại va chạm, Hoa Chi trở cổ tay lật thanh hắc kiếm trong tay Hắc Y một vòng, sau đó vượt qua mũi kiếm đâm lên ngực của Hắc Y.
Khi chủy thủ sắp sửa đâm vào da, tưởng như máu lại bắn ra tung tóe, thì thân hình của Hắc Y bỗng xoay vần như ma mị, lẩn vào góc tường phía sau.
Hoa Chi tung người đuổi theo, ngay lúc này ngọn đèn trong phòng bỗng bị Hắc Y dập tắt, trong phút chốc cả căn phòng rơi vào tăm tối, không nghe được một tiếng thở nào, chỉ có Hoa Chi đứng một mình ở đây, đanh cặp mắt lạnh lùng đề cao cảnh giác.
“Ta bây giờ là một sát thủ.” Trong bóng tối đặc quánh bất ngờ vọng tới giọng của Hắc Y, giọng nói đó lửng lơ bất định, dù Hoa Chi định thần phán đoán cũng không biết nó phát ra từ đâu.
Nàng yên lặng chốc lát, giữ vững tư thế phòng bị, tay lăm lăm chủy thủ, cất giọng hờ hững: “Thế thì sao chứ?”
“Trong bóng tối ta là kẻ chiếm ưu thế, nếu nàng dám bước tiếp một bước thì ta có thể giết chết nàng.”
Hoa Chi lặng thinh hồi lâu, nhưng rồi lại bật ra tiếng cười lạnh: “Giết đi, đã vậy thì ngươi tới đây giết ta đi.”
Người ẩn trong bóng tối đột nhiên trầm mặc.
Hoa Chi tiếp tục khích tướng: “Tại sao không động thủ?”
Vẫn là một khoảng yên lặng, Hoa Chi cau mày muốn nói tiếp thì giọng của Hắc Y lại vọng tới từ bốn phương tám hướng: “Ta nói nếu nàng dám bước tới một bước thì ta có thể giết nàng, nhưng nàng không bước thì ta giết nàng kiểu gì đây?”
Giọng của Hoa Chi hơi khựng lại, thả ra một câu nhàn nhạt: “Dù thế thì cũng chưa chắc ngươi sẽ giết được ta.”
“Nàng cứ việc thử.” Người trong bóng tối nói khẽ.
Hoa Chi đanh mày: “Ngây thơ.”
Dứt lời nàng lập tức bước lên một bước.
Ngay khi đặt chân xuống thì một hơi thở ấm áp đã phả vào mặt, nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy hơi thở hơi loạn, môi chạm phải một bờ môi mềm mại quen thuộc.
Ánh mắt Hoa Chi run khẽ, hai tay nâng lên níu lấy cánh tay của người đối diện, trong đáy mắt lướt qua tia giằng xé, ngay sau đó nàng vận sức cắn vào môi của người đó, đoạn rút phăng chủy thủ ra.
Linh lực lại được rót vào làm thanh chủy thủ trong tay dâng lên màu đỏ thẫm rực rỡ, rọi sáng gương mặt của hai người.
Quầng sáng lóe lên rồi vụt tắt đó phơi bày hốc mắt rưng rưng và bờ môi cắn chặt của Hoa Chi, cũng như vẻ mặt ngập tràn thống khổ của Hắc y, tái nhợt như một linh hồn trong đêm tối, sau đó không còn động tĩnh nữa.
Thanh chủy thủ không hề hạ xuống.
Vì ngay khi Hoa Chi ra chiêu, cửa lâu đã bị ai đó đạp tung, một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải kiểu thư sinh tất tả xông vào, giơ tay quạt quạt bụi mù chung quanh rồi nhìn hai người đang hôn nhau trong phòng, mắt ngập đầy nghi hoặc, sau đó hít vào một hơi, hỏi với cái giọng vô cùng hiếu học: “Đây đây đây chính là… hôn môi mà người ta hay đồn ấy hả?”
Hoa Chi nhìn người này với gương mặt không cảm xúc, vung tay đẩy Hắc Y ra.
Hắc Y che bờ môi bị “cắn yêu”, cười khổ lui lại một bước, ho khan với vẻ khó xử.
Người xông vào phá đám chẳng buồn ngó tới Hắc Y mà chỉ đi băng băng về hướng Hoa Chi, sau đó chỉ chỉ vào miệng mình với thái độ hết sức nghiêm túc: “Cái đó… ta có thể thử một tí không?”
Hoa Chi liếc hắn: “…”
Hắc Y lập tức nổi điên: “Ngươi dám hôn nàng thử xem!!!”