Edit: Yunchan
Vào lúc ấy, trong địa lao của Thiên Cương Minh.
Qua mấy ngày tra khảo, mọi người vẫn moi ra được gì từ những phạm nhân bị bắt trong trận đánh với Thập Châu.
Thế nên Đoan Mộc Vũ, đường chủ Thương Lôi Đường của Thiên Cương Minh phải đích thân bước chân vào đại lao này.
Vũ Thiện đã bị phong bế linh lực, lúc này lão đang ngồi trên chiếc giường đá trong nhà lao, lạnh nhạt nhìn Đoan Mộc Vũ bước tới gần mình mà lẩm nhẩm câu gì đó trong miệng, tới khi Đoan Mộc Vũ đến gần thì lão đã ngậm miệng lại, nhếch mép cười.
Đoan Mộc Vũ là một trong những vị Đường chủ đức cao vọng trọng nhất của Thiên Cương Minh, tóc ông đã hoa râm nhưng vóc dáng vẫn còn cường tráng, ông khẽ cau mày, đứng lại rồi cất giọng: “Ta cứ luôn không hiểu, vì sao Lương Ung có thể khiến những cao thủ như các ngươi cam tâm bán mạng cho hắn.”
“Ta chẳng đã nói rồi ư?” Vũ Thiện cười lạnh nhìn ông, nhẹ giọng nói: “Những ngày qua ta đã nói hết những gì nên nói rồi, là do các ngươi không chịu tin ta thôi, mà đã không tin thì còn hỏi nhiều làm gì chứ?”
Đoan Mộc Vũ im lặng không đáp, lát sau mới hỏi: “Ngươi nói là vì người Trung Nguyên quá yếu, Lương Ung nghĩ rằng Trung Nguyên không đủ sức để bảo vệ nhân giới nên mới cướp lấy sao?”
Vũ Thiện ngước mắt nhìn hắn, không cho ý kiến.
Đoan Mộc Vũ lại nói tiếp: “Câu này có ý gì? Lý nào Lương Ung lại bảo vệ cho nhân giới? Hắn sát hại vô số người Trung Nguyên lẽ nào lại vì suy nghĩ cho nhân giới sao?”
“Không có đấu tranh thì lấy gì để mạnh mẽ?” Vũ Thiện hỏi ngược lại.
Đoan Mộc Vũ cau mày: “Hoang đường!”
“Hôm nay Trung Nguyên có thể đánh bại Doanh Châu chẳng phải đã chứng minh Trung Nguyên bây giờ đã mạnh hơn năm mươi năm trước, thậm chí còn mạnh hơn rất lâu trước đây ư?” Vũ Thiện lại hỏi tiếp.
Đoan Mộc Vũ im lặng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng luận điệu của Vũ Thiện không phải là hoàn toàn hoang đường. Trung Nguyên ngày nay xuất hiện lớp lớp kẻ mạnh cũng bởi vì loạn Thập Châu, ai nấy đều dốc lòng tu luyện, giúp chiến lực của Trung Nguyên hôm nay đã khác một trời một vực với Trung Nguyên của hôm qua rồi.
Nhưng tất cả đều phải dùng máu để đổi lấy, Trung Nguyên không hề cảm thấy vui sướng vì sự mạnh mẽ này.
“Rốt cuộc Lương Ung muốn làm gì?” Đoan Mộc Vũ lặp lại lần nữa, nghiêm túc nhìn Vũ Thiện.
Vũ Thiện bỗng bật cười, lẩm bẩm: “Ngài ấy muốn làm gì ư, ngài ấy chỉ muốn giữ lấy cái nhân giới này mà thôi, thần chẳng màng để tâm tới nhân giới thì nhân giới sẽ tự có thần của riêng mình, ngài ấy nguyện là thần ở nhân giới, bảo vệ nhân giới khỏi sự xâm phạm của bên ngoài, không để nhân giới phải rơi vào kết cục như khi Ma giới xâm lăng vào hai ngàn năm trước, chỉ biết nằm yên chịu thiệt trong chiến tranh.”
Đoan Mộc Vũ nghe thì nghe đó nhưng khó mà hiểu được: “Lương Ung còn rất nhiều cách để đạt được mục đích này mà không cần phải gây ra chiến loạn.”
Nói đoạn Đoan Mộc Vũ giơ trường kiếm trong tay kề lên cổ Vũ Thiện, nghiêm giọng nói: “Ngươi nói sự xâm phạm của bên ngoài, đó là ai?”
Vũ Thiện thoáng cau mày nhưng không trả lời ngay, Đoan Mộc Vũ quan sát vẻ mặt lão rồi lãnh đạm nói: “Ngươi còn gì muốn nói?”
“Người Trung Nguyên quả nhiên như đảo chủ nói, ngoan cố cứng đầu, hỏi sao ngài ấy không muốn nói chuyện với các ngươi.” Vũ Thiện lại lên tiếng, rồi cứ thế mà đứng dậy như không màng đếm xỉa tới thanh kiếm kề trên cổ mình, nhướng mày nói: “Các ngươi cho rằng đảo chủ sai, thế các ngươi tưởng vị minh chủ Thiên Cương Minh kia của các ngươi là đúng ư?”
“Ngươi có ý gì?”
Vũ Thiện mỉm cười, trầm mắt nói: “Thật nực cười, Trung Nguyên nhận thức minh chủ bao nhiêu năm qua, nhưng tiếc thay vẫn không biết, vị minh chủ Thiên Cương Minh mà các ngươi luôn kính trọng ấy chỉ là một kẻ phản bội Trung Nguyên, vì mạng sống của mình mà bất chấp sống chết của người khác thôi.”
Câu này vừa thốt ra bầu không khí lập tức chìm vào im ắng, Đoan Mộc Vũ xanh mặt nhìn Vũ Thiện, những người canh tù cũng không khỏi quay đầu lại, nhìn về hướng buồng giam này.
Vũ Thiện cứ như không cảm giác được ánh mắt của mọi người, chỉ thản nhiên nói tiếp: “Tên thật của vị Minh chủ kia không phải Túc Thất, mà phải gọi là Minh Khuynh mới đúng.”
*
Minh Khuynh, vốn là thiếu chủ của Minh gia trong bát đại thế gia.
Nhiều năm trước, bọn tà giáo Vô Ưu cốc vì khống chế bát đại thế gia nên đã bắt cóc thiếu chủ Minh Khuynh của Minh gia khi y còn rất nhỏ, đồng thời lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Minh gia.
Ai ngờ Minh gia vì đại nghĩa Trung Nguyên mà lại quyết định bỏ mặc sự sống chết của vị thiếu gia này, lão gia Minh gia còn tuyên bố rằng mình chưa bao giờ sinh ra đứa con trai ấy, vẫn quyết định tấn công Vô Ưu cốc.
Song vượt qua dự đoán của mọi người, đại thiếu gia Minh gia bị gia tộc của mình vứt bỏ lại không chết mà lại gia nhập Vô Ưu cốc, trở thành một thành viên của tà phái, quay lại giết chết rất nhiều đệ tử chính phái, trở thành kẻ địch của Trung Nguyên chính đạo, nhận lấy sự khinh miệt của người đời.
Mà Minh gia cũng bị kéo lên đầu sóng ngọn gió, bát đại thế gia nổ ra nội loạn vì nó, Trung Nguyên cũng rơi vào rối ren bao nhiêu năm ròng rã vì nó, đầu sỏ gây ra mọi thứ chính là vị đại thiếu gia Minh gia này.
Nhưng rồi chẳng hiểu sao vị đại thiếu gia Minh gia ấy lại bỗng nhiên không còn tung tích, qua mấy mươi năm vẫn chẳng ai biết y đã đi đâu về đâu.
Mãi tới hôm nay mọi người mới biết, vị minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất mà mình luôn kính trọng chính là phản đồ Minh Khuynh đã từng dấy lên cuộc nội loạn ở Trung Nguyên.
Nội trong một đêm, cả Trung Nguyên đều rối loạn.
*
Vân Khâm vốn ngủ lại trong Thiên Cương Minh để ba hôm sau giao bức thư của Túc Thất cho Đường chủ, đồng thời tuyên bố chuyện Túc Thất từ chức Minh chủ, nhưng không ngờ nàng vừa ngủ một đêm mà tới khi tỉnh dậy thì chuyện đã ra thế này.
Nàng nhanh chóng nắm được tình hình từ các đệ tử của Thiên Cương Minh, sau khi biết rõ mọi chuyện rồi nàng bèn tức tốc chạy tới đại sảnh nghị sự của Thiên Cương Minh.
Trong sảnh, các vị Đường chủ của Thiên Cương Minh đã tập trung đông đủ, có không ít người hình như còn đang cãi vả khiến đại sảnh rối tung cả lên, đúng là cảnh tượng chưa từng có.
Khi thấy Vân Khâm tới sắc mặt của những vị này dường như hơi dịu lại đôi chút, họ nhìn nhau rồi không cãi vả om sòm nữa. Chỉ chốc lát sau, Đường chủ Thương Lôi đường Đoan Mộc Vũ đã lên tiếng: “Minh chủ hết lòng hết sức vì Trung Nguyên, thử hỏi bao nhiêu năm qua có từng làm chuyện gì có lỗi với Trung Nguyên chưa? Các người thì hay rồi, đòi ra tay với minh chủ nữa đấy, có phải mắt các người đều mù hết rồi không?”
“Đoan Mộc.” Người lên tiếng là Đường chủ Định Phong Đường, Chung Hoàn, vẻ mặt ông ta phức tạp, cắt ngang lời đối phương: “Đây không phải chuyện đùa đâu, giờ đây chúng ta đã điều tra rõ, minh chủ đúng là Minh Khuynh năm xưa, hắn là kẻ đã từng phản bội Trung Nguyên chính đạo, nếu hiện giờ hắn vẫn là người của Vô Ưu cốc, vẫn đang hết lòng bán mạng cho Vô Ưu cốc, thì Thiên Cương Minh này phải ăn nói với thiên hạ thế nào đây?”
“Bất luận thế nào thì vị trí minh chủ này cũng không thể để hắn nắm giữ nữa.” Vị Đường chủ cuối cùng, Tần Hàn lạnh lùng chen vào.
Đoan Mộc Vũ cười lạnh như không muốn nhiều lời với những người này thêm nữa, quay lưng bước thẳng ra ngoài.
Vân Khâm nghe màn đối thoại của ba người mà nét mặt rối rắm vô cùng.
Nàng nhớ lại những lời mà Túc Thất từng nói với mình hôm qua.
Khi ấy nàng còn chưa hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu phần nào rồi. Túc Thất chủ động từ bỏ chức vị minh chủ có lẽ vì đã đoán trước thân phận của mình sẽ bị người ta tiết lộ, y sợ sinh ra rắc rối, mà giờ đây rắc rối đã tới thật rồi.
Mặc cho người khác nghĩ thế nào, đối với Vân Khâm thì nó cũng chẳng thay đổi bất cứ thứ gì cả, nàng và Túc Thất tiếp xúc với nhau nhiều năm, hiểu biết của nàng về y còn hơn người khác rất nhiều, cho nên dù ai có nói y là đại thiếu gia Minh Khuynh từng phản bội Trung Nguyên chính đạo năm xưa thì nàng cũng không tin, theo nàng thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình nào đó.
Vân Khâm biết lúc này mình nên nói gì, nàng tin nếu Mộ Sơ Lương ở đây lúc này thì nhất định cũng sẽ lên tiếng.
Nhưng đúng vào lúc nàng định mở lời thì một đệ tử Thiên Cương Minh đột nhiên chạy tất tả vào Nghị Sự đường, thở hổn hển nói: “Không… không xong rồi!”
Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào tên đệ tử ấy, sau khi thở dốc mấy hơi hắn mới cúi đầu báo: “Hơn ba trăm người Thiên Cương Minh trú đóng ở Kỳ Thành phương Bắc đã bị giết sạch, Kỳ thành hiện giờ đang rối loạn!”
Mọi người nghe thấy tin này đều hãi hùng ra mặt.
Đoan Mộc Vũ bước tới tiền đường, sắc mặt đanh lại, lạnh giọng hỏi: “Là ai làm?”
Chẳng hiểu sao đệ tử này lại ngập ngừng, lát sau mới ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của các vị đường chủ, rụt rè đáp: “Thưa… là Minh chủ.”
Thiên Cương Minh chỉ có một vị minh chủ mà thôi, khi nghe thấy câu này mọi người đã lập tức sáng tỏ, liếc mắt nhìn nhau: “Túc Thất.”
“Chuyện này có thật không?” Nét mặt Vân Khâm nặng trĩu, xác nhận lại.
Đệ tử thông báo gật đầu rồi nới với vẻ mặt đau khổ: “Tuyệt đối chính xác, là mọi người tận mắt chứng kiến.”
Sắc mặt Đoan Mộc Vũ đại biến, mặt mày xanh mét, lảo đảo ngã lui ra sau.
Chung Hoàn ở bên nghe tới đây thì liếc sang Đoan Mộc Vũ, trầm giọng nói: “Lúc nãy là ai nói không có việc gì hả? Túc Thất gây ra chuyện hôm nay liệu còn ai nói hắn một lòng vì Trung Nguyên chính đạo nữa?!”
“Chuyện này…” Đoan Mộc Vũ thì thào như muốn cãi lại, nhưng lời tới bên môi lại chẳng tài nào thốt nên câu, chỉ cau mày lắc đầu thở than.
Chung Hoàn và Tần Hàn đưa mắt nhìn nhau, cả hai khẽ gật đầu rồi nói ngay: “Triệu tập những người còn lại của Thiên Cương Minh tới đây ngay lập tức, không được trễ nãi, chuyện Túc Thất nhất định phải có một câu trả lời thích đáng!”
Thế là Thiên Cương Minh lại rơi vào đại loạn, vào xế chiều cùng ngày, mọi người đã ra quyết định, các vị Đường chủ sẽ đích thân dẫn người tới Kỳ thành, lùng bắt cho được phản đồ Minh Khuynh.
Tin này lan rộng ra khiến cả thành lâm vào mưa gió, chỉ trong một đêm mà minh chủ Thiên Cương Minh đã biến thành phản đồ bị cả Trung Nguyên truy sát, người của tam môn thất phái cũng nhanh chóng đổ về Kỳ thành, chuẩn bị cho cuộc lùng bắt Túc Thất.
Vân Khâm không được tham dự cuộc nghị sự nội bộ của Thiên Cương Minh, nàng ở trong phòng đợi hồi lâu nhưng không ngờ lại nhận được một kết quả thế này.
Hôm nay Túc Thất đang ở giữa sóng gió, chẳng biết chân tướng rốt cuộc là thế nào, Vân Khâm chỉ ngồi chờ chốc lát đã đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vân Khâm cô nương?” Vừa thấy Vân Khâm rời khỏi phòng, đệ tử Thiên Cương Minh canh giữ bên ngoài bèn lên tiếng gọi.
Vân Khâm nhìn thoáng qua hắn rồi thấp giọng nói: “Ta phải đi.”
“Cô nương định đi đâu?” Tên đệ tử này là người hay theo bên cạnh Túc Thất, chuyến này Túc Thất ra đi không mang theo một người nào nên hắn cũng bị bỏ lại đây.
Vân Khâm yên lặng chốc lát, đầu ngón tay miết qua trường kiếm trong tay, nhấn mạnh từng chữ: “Tới nơi ta nên đi để hỏi rõ vài chuyện.”
“Vân Khâm cô nương.” Đệ tử nọ vừa nghe thấy câu này thì run bắn cả người, hốc mắt đỏ hoe: “Xin nhờ cô.”
Vân Khâm khẽ gật đầu rồi quay qua triệu hồi bạch long, nhắm thẳng về phương Bắc.
*
Trong khi đó Mộ Sơ Lương hãy còn ở trong một căn dịch trạm bên ngoài Sương thành cách Phong gia không xa lắm.
Trở lại xác phàm khiến thần lực bị ức chế đáng kể, thế nên vị đế tôn chí cao vô thượng ở thần giới giờ đây cũng phải dùng tới cách đi đường nguyên thủy nhất.
Ngồi trong dịch trạm nghỉ ngơi dùng bữa, Mộ Sơ Lương nhìn con ngựa mình vừa mới mua mà bỗng dưng nhớ tới con bạch long của sư muội, cảm thấy nếu có sư muội ở đây thì nhất định có thể bớt được rất nhiều thời gian rong ruổi trên đường.
Cũng không biết bây giờ sư muội ở đâu, đang làm gì.
Mộ Sơ Lương suy tư đến phiền não, cảm thấy lẽ ra vào lúc chia tay hắn nên dặn thêm mấy câu nữa mới đúng.
Trong khi hắn đang suy nghĩ tới rối bời thì có vài người xách kiếm sải bước vào trong dịch trạm, ngồi vào chiếc bàn không xa Mộ Sơ Lương, sau đó bắt đầu trò chuyện với nhau inh ỏi.
Đề tài trò chuyện chính là tin tức mới được Thiên Cương Minh truyền đi vào hôm nay.
Thì ra Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất chính là phản đồ Minh Khuynh, kẻ đã khơi lên cuộc nội loạn ở Trung Nguyên mấy mươi năm trước.
Tin này thoắt cái đã thu hút sự chú ý của mọi người trong dịch trạm, ai nấy đều túm tụm lại quanh chiếc bàn ấy, hỏi thăm với vẻ mặt bàng hoàng khiếp sợ.
Chẳng ai chú ý tới, trong lúc mọi người ở đây đang bàn tán ồn ào thì Mộ Sơ Lương ngồi trong góc đã đứng lên, mặt lạnh tanh, lặng lẽ bước ra khỏi dịch trạm.
***