Edit: Yunchan
Kỷ Tuyết là chưởng quỹ của khách điếm Phù Dung, hiện chỉ mới mười bảy tuổi, mẹ sinh ra nàng chẳng bao lâu thì chết, để lại nàng lớn lên với cha từ nhỏ, trải qua một cuộc đời bình thường trong tòa thành nhỏ hẻo lánh này, thích nghe những câu chuyện thần tiên mà thuyết thư tiên sinh thường kể trong khách điếm, nhắm tới những thứ thần thông có thể bay lên trời chui xuống đất, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy người tu đạo đi ngang qua khách điếm nàng đều không dằn lòng được nhìn họ chằm chằm.
Nhưng Dĩnh thành thật sự quá xa xôi, có rất ít cao thủ lui tới chốn này, dù cho Thập Châu xâm lấn Trung Nguyên, Trung Nguyên rơi vào đại loạn thì nó cũng là chuyện hết sức xa vời đối với Dĩnh thành. Kỷ Tuyết trôi qua những tháng ngày quá yên bình nên lòng cũng khó tránh khỏi ngứa ngáy, muốn ra bên ngoài để nhìn ngắm hình dáng thật sự của Trung Nguyên.
Nhưng nàng còn phải chăm lo cho khách điếm, phải lo cho cha, vì vậy nàng không thể đi đâu được cả.
Có lúc nàng cũng oán trách cha mình, cha nàng có một bề ngoài rất trẻ trung, dù qua bao lâu cũng chẳng thấy già, nếu không để râu thì có lẽ cũng chẳng ra dáng người trung niên chút nào. Một người đang sống tốt là thế sau khi mẹ nàng chết thì chỉ thích làm bạn với rượu, uống say rồi thì ngủ ngay tại chỗ, làm việc thì ít mà gây chuyện thì nhiều, ngày nào Kỷ Tuyết cũng phải đảo hết mọi ngóc ngách để đi tìm cha, xem cha đang ngủ ở nơi nào.
Cuộc sống như thế tuy không đặc sắc hay thú vị nhưng cũng an vui bình yên, điều Kỷ Tuyết không ngờ là tháng ngày bình lặng đó lại bị phá hủy trong một đêm.
Huyền giới xâm lăng, Dĩnh thành đại loạn, cái nơi mà tới Thập Châu, Quỷ Môn hay Vô Ưu cốc đều chẳng buồn đặt chân tới này đột nhiên phải lãnh chịu một trận khói lửa chiến tranh, bị hủy đi hơn nửa thành trì, còn căn khách điếm mà nàng đã coi sóc mười năm cũng đã bị thiêu rụi trong cơn đại loạn ấy.
Song chúng vẫn chưa phải là điều khiến nàng khó tin nhất, mà điều khiến nàng khó tin nhất chính là người cha nát rượu hơn mười năm qua của mình đột nhiên lại hóa thân thành một cao thủ tuyệt thế, chẳng màng để tâm tới bọn người Huyền giới bao vây khắp nơi, cha chỉ dùng một thanh đoản đao mỏng tanh để phá vòng vây, đánh dẹp từ khách điếm tới ngôi miếu đổ Nam thành này.
Bây giờ cha nàng đã theo các cao thủ khác đi lùng kiếm tung tích của người Huyền giới, còn nàng thì ở lại trong ngôi miếu đổ nát này với Ngụy Chước đại phu để canh chừng thân thể bị thương của Mộ Sơ Lương.
Nàng cứ nhìn xuống đất với ánh mắt thẫn thờ đờ đẫn, lòng đầy hoang mang như chẳng biết sớm tối.
Rồi bỗng dưng, bên ngoài cửa miếu đổ có một bóng người chập chờn, trong lúc Kỷ Tuyết còn đang ngơ ngác thì Mộ Sơ Lương đã bước vào đây.
“Cô nương.” Mộ Sơ Lương đi một mình tới đây, hắn nói đôi câu với Ngụy Chước xong mới đi tới bên cạnh Kỷ Tuyết.
Từ khi biết Mộ Sơ Lương, Kỷ Tuyết luôn ở trong ngôi miếu đổ này nhìn chằm chằm thân thể bị thương của Mộ Sơ Lương, bây giờ nhác thấy hồn thể của Mộ Sơ Lương bước tới thì vô thức quay đầu nhìn qua thân thể còn nằm trên đất, vẻ mặt khẽ biến, rụt người lại khiếp đảm: “Gọi ta là Kỷ Tuyết được rồi.”
Mộ Sơ Lương nhìn ra biểu hiện thiếu tự nhiên của Kỷ Tuyết, dù ai nhìn thấy hai người có diện mạo giống nhau như đúc thì cũng sẽ thấy quái dị thế này thôi, nghĩ rồi hắn tìm một miếng vải ở bên cạnh để che lại cơ thể trên đất, xong xuôi mới quay đầu lại cười hiền hòa: “Thế này thì ổn rồi.”
Kỷ Tuyết: “…”
Bây giờ nàng cảm thấy cơ thể trên đất càng giống tử thi hơn rồi.
Ngụy Chước bên cạnh cười khì, hỏi: “Vân Khâm đâu rồi, ngươi không ở chung với cô ấy à?”
“Đoan Mộc đường chủ đang nghị sự với muội ấy, lát nữa ta cũng qua đó.” Mộ Sơ Lương giải thích.
Ngụy Chước đứng dậy nói: “Ta ở đây canh ngươi lâu quá rồi, để ta ra ngoài đi dạo một lát đã.” Nói rồi bước đi thẳng.
Mộ Sơ Lương biết vì ở chung với cô nương nên Ngụy Chước thấy mất tự nhiên, do đó cũng không nói gì, lòng chỉ nhủ thầm lần Ngụy Chước chạy tới Trung Nguyên năm đó có lẽ đã để lại di chứng tâm lý khá nặng cho y.
Hai người trong ngôi miếu đổ đưa mắt nhìn Ngụy Chước đi khỏi, Kỷ Tuyết ngần ngừ nhìn Mộ Sơ Lương hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi dò: “Vị công tử đây…”
“Ta tên là Mộ Sơ Lương.” Mộ Sơ Lương mỉm cười, hắn cũng đang chờ cô gái này lên tiếng, cho nên khi Kỷ Tuyết khơi chuyện Mộ Sơ Lương cũng tiếp lời: “Kỷ Tuyết cô nương có chuyện gì xin cứ hỏi.”
Kỷ Tuyết đã dằn cơn tò mò rất lâu rồi, bây giờ cũng có cơ hội hỏi thăm: “Mộ công tử, cha ta… ông ấy là ai? Bây giờ ông ấy đang ở đâu, có nguy hiểm không?”
“Hoàn La tiền bối sẽ không sao đâu, xin Kỷ Tuyết cô nương cứ yên tâm.” Mộ Sơ Lương giải thích với giọng đều đều: “Với thực lực của Trung Nguyên đệ nhất đao thì chẳng mấy ai có thể đả thương được y cả.”
Kỷ Tuyết ngẩn ra, nghe Mộ Sơ Lương nói vậy dường như có một sự bàng hoàng không hề nhỏ: “Trung Nguyên… đệ nhất đao?”
“Phải.” Mộ Sơ Lương gật đầu: “Xem ra cô nương vẫn chưa biết thân phận của Hoàn La tiền bối.”
Đúng là Kỷ Tuyết không hề biết, nàng ngồi chết trân hồi lâu, rồi lắc đầu nhỏ giọng nói: “Ta không biết, ai cũng gọi cha ta là A La, ta cũng không biết tên đầy đủ của cha mình, vậy là… ta là con gái của thiên hạ đệ nhất đao thật sao? Cha ta lợi hại như vậy thật sao?!”
Nàng càng nói càng không dám tin, nhìn về phía Mộ Sơ Lương với ánh mắt đầy mừng rỡ và mong đợi: “Lão nát rượu đó mà là cao thủ Trung Nguyên sao?”
Mộ Sơ Lương mỉm cười đón lấy ánh mắt của Kỷ Tuyết, gật đầu coi như xác nhận, hắn biết vì không biết phải giải thích với con gái thế nào nên Hoàn La mới chọn đi ra ngoài để né tránh chuyện này, nhưng mọi chuyện dầu sao cũng cần có người xử lý, mà nghĩ tới nghĩ lui người có thể giải thích thay Hoàn La chỉ có mỗi mình hắn.
Dù sao Mộ Sơ Lương cũng đã quen giải quyết rắc rối hộ người khác, cho nên cũng không thấy phiền, còn chủ động tới đây giải thích thay cho Hoàn La, kể lại chuyện trước đây của Hoàn La cha Kỷ Tuyết biết, đồng thời cũng giải đáp nghi vấn của Kỷ Tuyết, sau khi nói rõ hết mọi chuyện rồi Mộ Sơ Lương mới đứng lên nói: “Hoàn La tiền bối giấu giếm thân phận là có nỗi khổ riêng của mình, mong cô nương có thể hiểu được.”
Kỷ Tuyết gật đầu, đột ngột biết quá nhiều chuyện như vậy khiến Kỷ Tuyết chưa phản ứng kịp, trong khi Mộ Sơ Lương đã vội cáo từ: “Đã thế thì ta xin đi trước.”
Bỏ lại cho Kỷ Tuyết câu này xong, Mộ Sơ Lương nhanh chóng ra khỏi ngôi miếu đổ, nhủ thầm có lẽ Vân Khâm đã nghị sự với Đoan Mộc Vũ xong nên bèn tới đó tìm nàng, nhưng bất ngờ là Vân Khâm không có ở đây. Mộ Sơ Lương quay lại hỏi Đoan Mộc Vũ, nhưng ông cũng ngạc nhiên ra mặt, chỉ bảo mình đã thương nghị với Vân Khâm xong từ lâu, giờ này lẽ ra Vân Khâm phải về tới ngôi miếu đổ rồi mới đúng.
Nhưng dù tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy bóng nàng.
*
Sự thật là Vân Khâm đã theo Mạch Trì ra khỏi Dĩnh thành.
Sau khi trò chuyện với Đoan Mộc Vũ xong Vân Khâm lập tức đi về hướng ngôi miếu đổ, nhưng còn chưa tới nơi thì nàng đã chạm mặt Mạch Trì.
Nàng gặp Mạch Trì lần cuối là ở gần vực sâu Thất Hải, sau khi họ giải phóng hồn phách bị mắc kẹt của Mộ Sơ Lương thì Mạch Trì đã đi theo Túc Thất để thông báo về chuyện Huyền giới, từ đó không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng biết đã đi đâu về đâu.
Mạch Trì từ Huyền giới tới đây nên dĩ nhiên biết được rất nhiều bí mật về Huyền giới, do đó khi thấy Mạch Trì ở đây Vân Khâm cũng không kinh ngạc lắm.
Điều khiến Vân Khâm bất ngờ là Mạch Trì tới đây vì nàng.
Nghe Mạch Trì nói thế Vân Khâm có hơi khó hiểu, Mạch Trì đề nghị Vân Khâm hãy đi theo mình, chờ tới nơi thì y sẽ giải thích cho nàng nghe mọi chuyện.
Vâm Khâm bảo muốn nói với Mộ Sơ Lương một tiếng nhưng Mạch Trì không cho phép, Vân Khâm không hiểu nổi tại sao y lại ra vẻ thần bí thế này, nhưng sau một hồi đắn đo vẫn chọn đi theo y, nhủ bụng rằng nói chuyện xong rồi về báo lại cho Mộ Sơ Lương cũng không muộn.
Mạch Trì từng làm rất nhiều chuyện vì Trung Nguyên, sau đó còn báo chuyện Huyền giới cho Túc Thất, do đó Vân Khâm cũng đồng ý mà chẳng hề có chút ý thức cảnh giác nào, theo y rời khỏi Dĩnh thành rồi vào trong một sơn động ở ngoại thành.
Trong sơn động có ánh lửa, Vân Khâm vào rồi mới phát hiện bên trong là một gian thạch thất, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, để lại dấu vết như có người cư ngụ ở đây lâu dài.
Vân Khâm quan sát nơi này rồi mới đảo mắt nhìn sang Mạch Trì.
Mạch Trì bước vào thạch thất, tìm cho mình một băng đá ngồi xuống, hành động của y rất tự nhiên như đã quen với nơi này, khi chạm phải ánh mắt của Vân Khâm, y mới lên tiếng giải thích: “Cô không đoán sai đâu, đây là nơi ở của ta. Khi ta chạy khỏi Huyền giới tới Nhân giới, nơi ta đặt chân đầu tiên chính là sơn động này.”
Chưa đợi Vân Khâm hỏi Mạch Trì đã nói tiếp: “Tiểu quỷ kia còn sống chứ?”
Mạch Trì không nói tên nhưng Vân Khâm biết ngay y đang ám chỉ ai, nàng không hiểu tại sao y lại quay ngoắc sang đề tài này, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Bây giờ Phượng Tuyên đang tu hành ở Không Thiền phái, mới đây nó còn tham gia Huyền Thiên thí.”
“Tiểu quỷ đó cũng không tệ lắm nhỉ.” Mạch Trì thốt ra một câu bâng quơ rồi nghiêm mặt lại: “Chẳng phải cô muốn biết về Huyền giới sao?”
Vân Khâm gật đầu.
Mạch Trì nói: “Hiện tại cửa vào Huyền giới đã bị ai đó ép đóng lại, tuy ta không biết kẻ có thể dùng sức một người để đối kháng với mấy trăm cao thủ ấy là ai, nhưng y có thể thành công lần này, nhưng nếu lần sau là tôn chủ đích thân ra tay thì mọi chuyện không dễ dàng như thế nữa đâu.”
Vân Khâm gật đầu trầm ngâm, nàng cũng đã nghe Mộ Sơ Lương kể lại chuyện này, dĩ nhiên Mạch Trì không biết được người ngăn cản Huyền giới ấy là Mộ Sơ Lương, y cũng không hề biết thân phận thật của Mộ Sơ Lương. Chẳng qua điều mà hai người lo lắng là như nhau.
“Theo công tử thấy thì chúng ta phải ngăn cản bằng cách nào?” Vân Khâm hỏi.
Mạch Trì nghe câu này thì liếc nhìn Vân Khâm với vẻ mặt kỳ quái, đoạn mới nói: “Không có cách nào ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản.”
Mặt Vân Khâm đanh lại, muốn phán đoán xem câu này của Mạch Trì là thật hay đùa.
Mạch Trì nói tiếp: “Lúc hộ tống tiểu quỷ kia ở Kỳ thành ta đã phát hiện ra trong thành có khí tức người Huyền giới lưu lại, nên nghĩ rằng Huyền giới có ý định mở một cánh cửa ở nơi đó. Có điều lúc ấy ta phải trông nom Phương Tuyên nên không thể ngăn chặn, bèn nói chuyện này cho Minh chủ Thiên Cương Minh, và quả nhiên sau đó Minh chủ đã gặp được cánh cửa Huyền giới mở ra, đồng thời cũng giết hơn ba trăm đệ tử Thiên Cương Minh có mặt ở đó.”
“Tiếp theo là ở Dĩnh thành, Dĩnh thành cách Kỳ thành một trăm lẻ tám ngàn dạm, hai bên đều có khí tức của Huyền giới. Ta nghe nói Trung Nguyên các cô có một nơi gọi là Tứ Phương thành, tòa thành đó có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào chỉ trong tích tắc, dù Huyền giới không hoàn toàn giống Tứ Phương thành nhưng có thể mở ra ở bất kỳ xó xỉnh nào ở Trung Nguyên vào bất cứ lúc nào. Hôm nay đại chiến giữa Thập Châu và Trung Nguyên vừa kết thúc, Trung Nguyên đang ở trong giai đoạn yếu ớt nhất, chỉ cần Huyền giới muốn tiến vào Nhân giới là có thể mở trận pháp một lần nữa.” Giọng Mạch Trì tỉnh táo và trầm ổn: “Tới lúc đó các người định phòng ngự kiểu gì?”
Vân Khâm vẫn nhìn Mạch Trì chăm chú, lên tiếng hỏi: “Vậy còn Mạch Trì công tử thì sao, nếu thật vậy thì Mạch Trì công tử có tính toán gì?”
“Ta chẳng có mưu tính gì cả.” Mạch Trì quay đầu nhìn bốn bức tường và chiếc cung tên treo trên đó, đoạn ngoảnh lại nói với Vân Khâm bằng giọng nghiêm túc: “Ta chỉ muốn, trước khi chuyện Huyền giới chấm dứt, mong cô có thể ở lại trong sơn động này thôi.”
Vân Khâm sững sờ, tới lúc này mới phát hiện ra điều bất thường của bốn bức tường, nàng quay phắt người lại đi ra ngoài sơn động, nhưng không ngờ lại mắc kẹt, hoàn toàn bị nhốt lại bên trong gian thạch thất này mà chẳng thể nào thoát thân.