Văn Thuyết

Chương 90

Edit: Yunchan

Tổ tiên Tiêu gia đã từng là người Huyền giới đầu tiên bước chân vào Nhân giới, mà Vân Khâm là hậu nhân của Tiêu gia dĩ nhiên cũng có thể bước qua khe nứt này để tới Huyền giới. Còn Mộ Sơ Lương là thần, nếu đã có thể bước qua thần môn để vào Nhân giới, thì đương nhiên cũng đủ khả năng để bước qua cánh cửa thông vào Huyền giới.

Thế là Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đưa mắt nhìn nhau, tay Vân Khâm vẫn đang đặt lên nhát kiếm kia, Mộ Sơ Lương giơ tay lên áp lên mu bàn tay nàng, một luồng thần lực tinh khiết phóng ra từ tay hắn thông qua lòng bàn tay Vân Khâm để len vào nhát kiếm trên bức tường.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, nhát kiếm ấy đã dần chuyển mình, như thể có một nguồn năng lực vô hình nào đó đang xé nó ra, khiến khe nứt lan rộng trên vách tường, mở ra một vết nứt đủ cho một người đi qua.

Có lẽ đây chính là lối đi tới Huyền giới.

Vân Khâm nhìn lối đi này mà tâm trạng phức tạp vô cùng, trước mắt nàng bây giờ chính là quê hương đã sinh ra tổ tiên nàng, là nơi mà nàng vốn thuộc về, nhưng cũng là mối hiểm họa đáng sợ nhất của Trung Nguyên hôm nay. Tiêu gia đã sống mấy ngàn năm ở Trung Nguyên, nhưng đối với nơi này dường như nàng vẫn ôm ấp một sự mong chờ từ trong máu thịt.

“Chúng ta đi thôi.” Mộ Sơ Lương như nhìn ra tâm trạng nàng, bèn dịu giọng nói.

Giọng của Mộ Sơ Lương luôn có khả năng xoa dịu lòng người một cách thần kỳ, khiến Vân Khâm an tâm lại, gật đầu thật nhẹ, nhưng sau đó nàng lại sực nhớ tới một chuyện quan trọng, bèn ngoảnh sang Mộ Sơ Lương nói với giọng lo lắng: “Bây giờ huynh đang là hồn thể, nếu rời khỏi thể xác quá lâu thì có sao không?”

“Không sao, chỉ cần về sớm là được rồi.” Mộ Sơ Lương chẳng hề lo âu vấn đề này, hắn hỏi lại: “Muội chuẩn bị xong chưa?”

Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương tự có chừng mực nên cũng không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu nói: “Xong.”

Mộ Sơ Lương gật đầu, bàn tay áp lên mu bàn tay của Vân Khâm vận sức rồi trở tay nắm lấy tay nàng, mười ngón đan chặt vào nhau, cùng bước vào trong khe nứt trên vách tường.

“Chúng ta đi thôi.” Mộ Sơ Lương nói.

Hai người đồng thời cất bước, bóng cả hai chìm vào trong khoảng không đen ngòm đằng sau khe nứt.

Trời đất như đột nhiên đảo lộn, khung cảnh trước mắt đều biến đổi xoành xoạch, thứ đằng sau khe nứt đó chẳng phải bóng tối mà là một màn ánh sáng xa xôi, tới khi ánh sáng tắt lịm hoàn toàn thì tầm nhìn mới dần rõ lại.

Lúc này nàng đang ở trong một căn phòng hẹp mờ tối, trong căn phòng này bày biện vô cùng giản dị, trông như nơi ở của người bần hàn, chỉ liếc thoáng qua Vân Khâm đã đoán được sơ sơ. Nơi này giống hệt với nhà ở Nhân giới, chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn khiến nàng nghi ngờ rốt cuộc mình có tới Huyền giới thật hay không.

Tiếc là giờ phút này Vân Khâm chẳng còn lòng dạ đâu để tham quan, vì Mộ Sơ Lương vốn nắm tay nàng bước tới nơi đây, đã biến mất từ lúc nào không hay.

Bên trong căn nhà này chỉ có một mình nàng.

Ở xa xa ngoài nhà vọng vào tiếng động náo loạn, nghe như thứ gì đó va vào nhau rất mạnh, đầu óc Vân Khâm rúng động, muốn mở cửa ra ngoài xem thử, nhưng lúc nàng sắp đẩy cửa ra thì cánh cửa đã tự bật mở

Vân Khâm khựng lại ngay tức khắc, một tay đã ghì chặt lấy trường kiếm bên hông, chuẩn bị động thủ, nhưng xuất hiện ở cửa lại là một đôi phu thê bình thường chừng ba mươi tuổi.

Khi trông thấy Vân Khâm đột nhiên ở trong nhà mình, đôi phu thê ngớ ra một giây, ngay sau đó người phụ nữ bỗng tái mặt rúc nhanh ra sau lưng người đàn ông.

Người đàn ông che chắn cho người phụ nữ, cau mày nhìn Vân Khâm từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô là ai hả, sao lại ở trong nhà ta?!”

Trong khi người đàn ông quan sát Vân Khâm thì Vân Khâm cũng nhìn họ cảnh giác, tới khi chắc chắn rằng hai người này không hề có linh lực hay năng lực huyết mạch gì cả, chỉ là hai người bình thường không hơn, thì Vân Khâm mới lên tiếng hỏi: “Xin lỗi, hai vị xin cho hỏi có thấy nam tử nào ở đây không?”

Vừa hỏi nàng vừa miêu tả lại hình dáng của Mộ Sơ Lương, nhưng hai người nghĩ ngợi chốc lát rồi chỉ lắc đầu.

Không thấy đâu cả, vậy là Mộ Sơ Lương mất tích thật rồi sao.

Vân Khâm thấy hơi thất vọng, họ tới đây cùng nhau cơ mà, sao tự dưng lại bị tách ra? Rốt cuộc thì Mộ Sơ Lương đã đi đâu, nếu hắn phát hiện nàng mất tích thì thể nào cũng lo lắng tìm kiếm khắp nơi cho xem, mới đó nàng đã mất tích một lần, bây giờ lại thêm một lần nữa, chẳng biết Mộ Sơ Lương sẽ tìm nàng kiểu nào đây.

Nghĩ tới đây Vân Khâm bất giác ngó xuống thanh kiếm trong tay mình, lần trước Mộ Sơ Lương dựa vào khí tức trên thanh kiếm này để lần ra vị trí của nàng, liệu tới chỗ này rồi hắn có thể tìm được nàng bằng cách đó không đây?

Trong lúc Vân Khâm còn đang mải băn khoăn thì đôi phu thê im lặng nhìn nhau, như thấy vẻ ngoài của Vân Khâm điềm đạm nho nhã, không khiến người đối diện cảm thấy bị uy hiếp, thế nên sau một hồi yên lặng, người phụ nữ đã bước ra, hỏi Vân Khâm với giọng ôn tồn: “Người cô muốn tìm là ai?”

Vân Khâm không muốn để lộ thân phận của mình, nếu xưng sư huynh thì thể nào họ cũng hỏi nàng thuộc môn phái nào, mà nếu nơi đây thật sự là Huyền giới thì bảo đảm chẳng có môn phái nào gọi là Không Thiền phái. Thế là sau một hồi đăm chiêu, óc nàng bỗng lóe sáng, kêu lên: “Người mà ta đang tìm là… phu quân của ta.”

Bịa được câu này rồi thì những câu sau cũng như nước chảy mây trôi: “Hai chúng ta đi cùng nhau, nào ngờ giữa đường gặp chuyện rắc rối nên mới lạc nhau, nếu hai vị nhìn thấy phu quân của ta thì hãy báo cho ta biết nhé.”

Giọng điệu của nàng mang theo lo lắng rất tự nhiên, hai phu thê nghe nàng nói vậy thì lại quay sang nhìn nhau, người đàn ông rốt cuộc cũng thu hồi địch ý, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Quả thật hai chúng ta chưa thấy ai như thế cả.”

“Tướng công.” Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn phu quân nhà mình: “Nghe giọng của cô nương này có vẻ là người vùng ngoài, cô ấy một thân một mình tới nơi xa lạ đi tìm tướng công như vậy rất đáng thương, hay là chúng ta giúp cô ấy một tay đi.”

Vân Khâm có hơi kinh ngạc, không ngờ hai người này lại tốt bụng nhiệt tình như vậy, lẽ ra nàng không muốn làm phiền người ngoài, nhưng bây giờ Mộ Sơ Lương đã mất tích, mà nàng thì chẳng có chút đầu mối nào, cứ lần mò kiểu này đúng là không phải cách hay, nếu có người giúp đỡ thì dĩ nhiên không thể tốt hơn rồi.

Nghe người phụ nữ nói thế người đàn ông cũng sáng tỏ, bèn gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Cũng tốt, để ta đi hỏi những nhà lân cận thử xem sao, mọi người cùng đi tìm nên cô nương cũng đừng quá lo, trong thành của bọn ta rất thái bình, dù tướng công của cô nương bị tách ra thì cũng không có gì nguy hiểm đâu.”

Lòng Vân Khâm hơi ấm lại, nghe vậy thì cũng an tâm hơn đôi chút, không từ chối sự giúp đỡ của hai người: “Đa tạ hai vị.”

Hai người mỉm cười với Vân Khâm, sau đó người đàn ông nói vài câu với người phụ nữ rồi ra khỏi phòng, Vân Khâm cũng muốn theo nhưng đã bị người phụ nữ kia gọi giật lại: “Khẩu Tử nhà ta đi gọi thêm người ấy mà, chốc nữa họ sẽ đi tìm người hộ cô, một cô nương yếu đuối như cô có đi theo cũng chẳng giúp được gì đâu, thôi thì cứ ở lại đây một lát đã.”

Nói đoạn dẫn Vân Khâm vào phòng, khép cửa lại rồi rót một tách trà đẩy tới trước mặt Vân Khâm: “Tên của cô nương là gì?”

Vân Khâm đáp ngay mà chẳng hề do dự: “Thần Nguyệt.”

“Thần Nguyệt à, cái tên này nghe hay thật.” Phụ nhân cười một tiếng, đang muốn nói thêm thì Vân Khâm đã ngập ngừng chen vào: “Xin hỏi… đây là đâu?”

Phụ nhân ngớ ra: “Hóa ra cô nương không biết à, mà cũng phải thôi, thành Xạ Nguyệt của bọn ta ở khá xa kinh thành, cô nương chưa nghe tới cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Chỉ vì ta rất ít ra ngoài nên mới không biết chỗ này thôi.” Vân Khâm lên tiếng giải thích, lòng thì có suy nghĩ khác.

Thành Xạ Nguyệt, Vân Khâm có thể khẳng định ở Trung Nguyên… hoặc phải nói là cả Nhân giới cũng không có thành nào mang tên này hết.

Từ đó nàng có thể khẳng định, mình đã rời Nhân giới tới Huyền giới rồi.

Nhưng khiến cho người ta kinh ngạc là, Huyền giới cũng giống hệt như Nhân giới vậy, người và quang cảnh ở nơi này chẳng có gì khác với Nhân giới, thậm chí có thể gọi nó là —- một Nhân giới khác.

Trong lúc Vân Khâm đang nghĩ ngợi xa xôi thì phụ nhân kia bỗng che môi mỉm cười, ánh mắt ra chiều trêu ghẹo: “Nhìn Thần Nguyệt cô nương hệt như một tiểu thư nhà đại hộ ấy, cô với vị phu quân đó lạc mất nhau… để tỷ tỷ này đoán thử xem nào, có phải là cô bỏ nhà trốn theo người ta không đấy?”

Mắt Vân Khâm đờ ra, chẳng biết mình làm gì mà khiến phụ nhân hiểu lầm tới nông nỗi này, phải tội chuyện đã thế này càng giải thích thì chỉ tổ phiền thêm thôi. Vân Khâm càng lặng thinh không phân bua thì phụ nhân càng nghĩ là mình đoán trúng, bèn ngồi xuống hỏi han nhiều hơn. Vân Khâm đang lo cho Mộ Sơ Lương nên đầu óc cứ lơ mơ, mãi tới khi nghe thấy ngoài nhà vang lên tiếng nổ đì đùng mới quay đầu nhìn qua.

Tại sao trong thành cứ vang lên tiếng nổ lớn thế này nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra, lẽ nào đang tập trận à?

Vân Khâm hơi cau mày, đứng dậy đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thì phải?”

Phụ nhân cũng đứng dậy theo Vân Khâm ra ngoài nhà, vừa đi vừa nói: “Cô nương đừng lo.”

Vân Khâm có vẻ kinh ngạc, cảm thấy phụ nhân này dường như đã quen với loại âm thanh này rồi vậy, lúc nãy nàng đã ra đến cửa nhưng lại bị hai phu thê nhà này lôi về phòng, tới tận bây giờ mới đẩy cửa phòng để ra ngoài.

Ngay lúc cửa được mở ra, một luồng sáng tím đột nhiên bắn vụt lên ở phía chân trời xa xa, hệt như sợi dây màu bạc rạch qua bầu trời một đường cong duyên dáng, vào khoảnh khắc luồng sáng nhỏ ấy chạm tới bầu trời thì đột nhiên nổ vang, rã tan thành hàng trăm đốm sáng li ti, thắp sáng cả một vùng trời đêm.

Và gần như ngay lúc đó, vô số pháo hoa nối đuôi nhau bắn vụt lên rồi nổ vang đì đùng, nhuộm sáng bầu trời đêm với năm màu rực rỡ, hệt như trăm hoa đua nở, đẹp đến khó tả.

Vân Khâm đứng sững ra tại chỗ, nhìn cảnh này tới thất thần, bên tai còn vọng tới giọng của phụ nhân: “Hôm nay là tiết hoa đăng của thành Xạ Nguyệt nên náo nhiệt hơn bình thường một chút, cô nương tới đây thật là đúng dịp, hay là chờ tìm được tướng công nhà cô rồi hãy đi dạo một chuyến đi.”

Vân Khâm ngoái đầu nhìn phụ nhân sau lưng, rồi nhẹ gật đầu, đang muốn nói gì đó thì giọng bỗng nghẹ lại, quay phắt đầu nhìn sang bên.

Trên bờ tường cách đó không xa có một người đang đứng, người ấy mặc y phục trắng tinh, sáng trong như trăng rằm, ánh sáng sặc sỡ của pháo hoa hắt lên y phục của hắn trông như mạ lên cả một thế giới phồn hoa.

Người ấy đang nhìn Vân Khâm, tầm mắt vượt qua bóng đêm trùng trùng rồi lặng lẽ dừng lại trên người nàng.

Rốt cuộc Vân Khâm cũng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, thứ còn sót lại trong lòng chỉ có mừng rỡ.

Cũng may lần này chỉ tách ra chốc lát, bây giờ hai người đã tìm được nhau rồi.

Mộ Sơ Lương bay xuống từ bờ tường rồi lướt nhanh tới gần Vân Khâm, trong khi ánh mắt nàng vẫn bám sát theo hắn, đang muốn lên tiếng thì phụ nhân bên cạnh đã nhìn ra, bước tới gần Vân Khâm, hỏi han: “Đây là tướng công nhà cô sao?” Rồi phụ nhân lại mỉm cười chọc ghẹo: “Cô coi ta nói đừng lo có đúng không nào, bây giờ người ta đã tìm tới tận nơi rồi đấy thôi?”

Phụ nhân vừa nói vừa nhìn Mộ Sơ Lương.

Lúc Mộ Sơ Lương nghe thấy phụ nhân nói tới hai chữ “Tướng công” thì hơi chau mày, trong mắt ánh lên ý cười như có như không.

Trong khi Vân Khâm thì đỏ ửng mặt, không biết phải giải thích ra sao.

Thế mà Mộ Sơ Lương lai bật cười, gật đầu nói: “Phải, ta là tướng công của nàng ấy.”
Bình Luận (0)
Comment