Lúc Long Phi Dạ sắp mất kiên nhẫn, Nghi thái phi cuối cùng cũng xem xét xong, hỏi cũng hỏi xong rồi, biết được tại sao Long Phi Dạ có thể rời khỏi Hối Tư cung.
Hàn Vân Tịch nhìn biểu cảm lạnh lùng của Long Phi Dạ, vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, người này sao lại lạnh lùng với mẫu phi thân sinh của mình đến vậy chứ? Chỉ là, Nghi thái phi cũng quen rồi.
Hàn Vân Tịch cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy Nghi thái phi đi qua, nàng liền thu lại khóe môi đang cười trộm, bộ mặt thản nhiên ung dung.
Nghi thái phi nhìn nàng, dường như muốn nói nhưng lại thôi, hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: "Muộn rồi, cùng điện hạ về nghỉ ngơi đi."
Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng không đến để giành công, mà nàng chỉ muốn chính minh rằng mình không phải phế vật mà thôi.
Nàng cũng không nói thêm gì, nhẹ gật đầu, cùng Long Phi Dạ rời đi.
Nhưng mà, hai người đến cửa viện rồi, Nghi thái phi lại nói một câu: "Phi Dạ, nếu như con không thích Vinh Lạc công chúa, thì mẫu phi cũng không làm khó con."
Nếu như nói là Nghi thái phi nói câu này cho Long Phi Dạ nghe, thì không bằng nói là nói cho Hàn Vân Tịch nghe.
Câu nói này, không cần nghi ngờ gì nữa, chính là câu trả lời tốt nhất dành cho Hàn Vân Tịch, cũng là sự khẳng định lớn nhất đối với nàng!
Long Phi Dạ biết, Hàn Vân Tịch vừa trở về đã kéo hắn đến đây, nhất định là do lúc trước bị mẫu phi làm khó, nghe đến câu này, có lẽ là có liên quan đến Vinh Lạc công chúa.
Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua một tia ngoài ý muốn, không hề trả lời, tiếp tục đi về phía trước, Hàn Vân Tịch đột nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nàng nghĩ, không cần biết Nghi thái phi thật lòng đến đâu, ít nhất, có câu nói này là đủ rồi.
Hàn Vân Tịch không quay đầu lại, đứng một lúc rồi đuổi theo Long Phi Dạ, dưới ánh trăng, hai người dường như đều cố ý chậm bước, yên lặng đi.
Trở lại Phù Dung viện, đi đến chỗ bồn hoa, hai người lại một đi bên trái, một đi bên phải.
Nhưng mà, lần này, Long Phi Dạ lại không hề đi ngay, mà lại dừng chân, nhàn nhạt hỏi: "Hàn Vân Tịch, chọc giận Hoàng đế rồi, nàng có biết hậu quả không?"
Nàng đương nhiên là đã nghĩ đến kết quả, nhưng mà, nàng không có sự lựa chọn, Long Phi Dạ nếu thật sự có mệnh hệ gì, người tiếp theo gặp họa sẽ là nàng, nàng đáp lời: "Là chàng chọc giận ông ấy... "
Không ngờ là Hàn Vân Tịch sẽ trả lời như vậy, Long Phi Dạ đột nhiên cười nhẹ: "Ngày mai đến thái y viện, bệnh dịch hạch không thể trì hoãn được."
Hắn nói xong liền đi, bỏ lại Hàn Vân Tịch ở chỗ cũ, tim đập thình thịch.
Vừa nãy... vừa nãy nàng không nghe nhầm chứ?
Người này vậy mà cười rồi, không phải cười lạnh, cũng không phải nụ cười trào phúng, mà là cười nhàn nhạt, cười nhẹ.
Giọng nói của chàng lạnh lẽo, trầm thấp, không nghĩ tới cười lên lại dễ nghe như vậy, có loại ma lực rất hấp dẫn người khác, dường như rất ấm áp.
Ấm áp?
Nghĩ đến từ này, Hàn Vân Tịch tự cảm thấy khó tin, một người lạnh lùng như vậy, sao có thể có thái độ ấm áp được chứ?
Nhìn bóng lưng cao lớn nhưng cô đơn của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch đột nhiên muốn đuổi theo, xem xem có phải chàng thật sự đang cười không...
Sáng sớm hôm sau, Thiên Huy hoàng đế liền phái Tiết công công đi hạ lệnh, yêu cầu Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch ba ngày sau nhất định phải giao ra thuốc giải bệnh dịch hạch.
Là giao thuốc giải lên, chứ không phải đơn thuốc, hôm qua ở cổng Hối Tư cung Hàn Vân Tịch đã nói với Thiên Huy hoàng đế, trên đơn thuốc có một vị thuốc mà chỉ có Long Phi Dạ mới tìm được.
Long Phi Dạ vốn cho rằng Hàn Vân Tịch chỉ cố ý nói vậy, không ngờ lại là thật, nàng thật sự thiếu mất một vị thuốc.
"Gọi là Tử Ngải Thảo, vô cùng hiếm thấy, theo như ghi chép thì ba mươi năm mới nẩy mầm, ba mươi năm mới có lá, quả còn nhỏ đã lớn bằng bàn tay, có thể chế thành vô số thuốc giải."
Hàn Vân Tịch vừa đưa đơn thuốc giải, vừa ngại ngùng giải thích.
Long Phi Dạ hoàn toàn không biết gì về Tử Ngải Thảo, nhưng mà, hai cái "ba mươi năm", kẻ ngốc cũng biết rằng Tử Ngải Thảo là thứ hiếm thấy trên đời!
Hắn không hề nhìn đơn thuốc, mà nhíu mày nhìn Hàn Vân Tịch, không chút hào hứng hỏi: "Nàng khẳng định bản vương... có thể tìm được trong vòng ba ngày?"
Có trời mới biết Thiên Huy hoàng đế nếu như biết được sự thật có thổ huyết mà chết hay không chứ?
Hàn Vân Tịch vặn ngón tay, ngại ngùng, nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác, đưa đơn thuốc lên, Thiên Huy hoàng đế còn đòi dược liệu?
Phải biết rằng, tính mạng của tam công tử phủ quốc cữu, không hề được bảo toàn hoàn toàn.
Lần này nàng có thể uy hiếp được Thiên Huy hoàng đế, không phải là vì có đơn thuốc, mà là có thể giải quyết được ôn dịch lần này, cứu người.
Nếu như thật sự không làm được, lại bị Thiên Huy hoàng đế nắm thóp, thì đoán chừng Long Phi Dạ sẽ càng phiền phức.
"Bất kể thế nào, điện hạ phải chọn ra được, không phải sao?" Hàn Vân Tịch cười trừ nói.
Long Phi Dạ không nói lời nào, vẫn nhìn nàng, trong lòng vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, có cảm giác phục người phụ nữ này.
Vừa uy hiếp vừa lừa gạt Thiên Huy hoàng đế, nàng đúng thật là dám làm!
"Điện hạ, việc này không nên chậm trễ, theo thần thiếp thấy, hay là chúng ta đến Dược Quỷ Cốc một chuyến đi." Hàn Vân Tịch đề nghị.
Dược Quỷ Cốc có nhiều kỳ dược, Hàn Vân Tịch nghĩ đến chỗ kia, cho dù không có, thì dược quỷ đại nhân có lẽ cũng sẽ biết ở đâu có.
Long Phi Dạ cũng nghĩ đến Dược Quỷ Cốc, hắn gật gật đầu, đang chuẩn bị xuất phát, Hàn Vân Tịch lại nói: "Điện hạ, dẫn theo cả Cố thái y nữa."
"Vì sao?" Long Phi Dạ bất ngờ.
"Trong phương thuốc còn có vài vị thuốc quý, cần tỉ mỉ chọn lựa, trong kho của thái y viện không đủ, Dược Quỷ Cốc lại trồng rất nhiều, Cố thái y rất quen thuộc đối với dược liệu, để ngài ấy tự đi chọn thì tốt hơn." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.
Long Phi Dạ cũng không vui vẻ gì, dẫn theo một người không biết khinh công, là thêm một phần phiền phức, chỉ là, lý lo này khiến cho hắn không từ chối được.
Hắn nhẹ gật đầu, căn dặn hạ nhân chuẩn bị ngựa.
Rất nhanh, liền có vấn đề.
Long Phi Dạ và Cố Bắc Nguyệt cữa trên ngựa lớn, dừng ở cổng thành, một người mặc trang phục hắc y, một người bạch y, một người cao lãnh thần bí, một người ôn hòa, nho nhã, trở thành một cảnh tượng thu hút ở cổng thành.
Mà Hàn Vân Tịch... trang phục chỉnh tề, cưỡi ngựa ở phía sau, chăm chú kéo dây thừng, biểu lộ cứng nhắc, thân thể nghiêng đông nghiêng tây, vất vả lắm mới theo kịp bọn họ.
Nàng biết cưỡi ngựa, nhưng kỹ thuật thật chẳng ra sao cả.
Chỉ có ba ngày ngắn ngủi, từ đây đến Dược Quỷ Cốc, ra roi thúc ngựa ít nhất cũng cần một ngày, đi về là hai ngày, thời gian rất gấp, không thể trì hoãn.
Cố Bắc Nguyệt nhìn nhìn, khóe miệng như cười như không, không hề thúc giục, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Long Phi Dạ khuôn mặt lạnh giá, nhếch miệng, bất thình lình bay vút lên, rơi xuống đằng sau Hàn Vân Tịch, người đột nhiên xuất hiện, không chỉ dọa Hàn Vân Tịch mà còn khiến cho con ngựa khiếp sợ.
Vó ngựa phía trước đột nhiên giơ lên, Hàn Vân Tịch hét ầm lên, mất khống chế ngửa ra sau dựa vào trong lòng Long Phi Dạ, mặt Long Phi Dạ không có biểu cảm gì, hai chân chống lấy bàn đạp, chiếm lấy dây cương trong tay Hàn Vân Tịch, hai tay siết lấy dây cương, thuần phục được con ngựa một cách thần kỳ.
Ở con đường này, chỉ có người cưỡi ngựa giỏi mới nhìn được đường.
Hàn Vân Tịch không hiểu, nàng sợ đến toát cả mồ hôi, không ý thức tới mình bị Long Phi Dạ vây chặt trong lòng ngực.
"Đi thôi." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói với Cố Bắc Nguyệt.
"Điện hạ, mời." Cố Bắc Nguyệt không kiêu ngạo.
Long Phi Dạ thúc vào bụng ngựa, tuấn mã phi về phía trước như mũi tên bắn, tốc độ này khiến cho Cố Bắc Nguyệt phải bái phục, hắn lập tức đuổi theo.
Con ngựa phi nhanh, gió từ hai bên gào thét, lúc này, Hàn Vân Tịch mới chợt nhận ra hoàn cảnh của mình, nàng hoàn toàn nằm trong lòng của một người khác, chỗ trên lưng ngựa có hạn, nói đúng ra thì, phía sau lưng cô đang hoàn toàn dán vào lòng của người khác, mà hai tay của người khác, đang vòng qua eo cô, kéo dây cương, lúc lỏng lúc chặt, lắc lư.
Lần trước cùng chàng đến Dược Quỷ Cốc, bị chàng ôm ở trong lòng, trốn dưới áo choàng của chàng, lần này dường như còn gần hơn nữa.
Như vậy... không tốt lắm thì phải.
Hàn Vân Tịch trong lòng cảm thấy rối loạn, không nhịn được, cẩn thận ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấy yết hầu gợi cảm của Long Phi Dạ, vừa nhìn thấy, Hàn Vân Tịch liền không dời mắt nổi, chưa từng biết rằng một người đàn ông, ngay đến cả yết hầu mà cũng hoàn mỹ đến vậy, mê người!
Nhưng mà, đúng lúc này, Long Phi Dạ cúi đầu nhìn xuống, trong chớp mắt hơi thở ập xuống, xen lẫn là mùi long diên hương nhàn nhạt, có một loại ma lực khiến người ta không nhịn được muốn nhào tới.
Hàn vân tịch sững sờ, lập tức liền luống cuống, quên mất mình đang ở trên lưng ngựa, xoay người muốn nhảy, sau đó một tay Long Phi Dạ liền tóm lấy eo của nàng, lạnh giọng ra lệnh: "Ngồi yên!"
Tốc độ nhanh như vậy, nữ nhân này muốn chết sao?
Không hiểu nổi, giãy dụa cái gì?
Hàn Vân Tịch bị hung dữ trong nháy mắt lấy lại tinh thần, ngồi xuống, cúi đầu.
"Nàng làm gì vậy?" Long Phi Dạ chất vấn.
"Không có..." Hàn vân tịch thấp giọng trả lời, có tật giật mình.
"Không có thì làm loạn lên cái gì vậy?" Long Phi Dạ lại hỏi.
"Không cẩn thận." Hàn Vân Tịch cảm thấy may mắn, may mắn vì người này không phát hiện ra cô vừa mới nhìn trộm, nếu không thì mất mặt chết đi được!
Long Phi Dạ không hỏi nhiều nữa, trong đầu hiện ra cặp mắt mê li vừa mới hiện ra trong mắt lúc cúi đầu xuống, hắn đã gặp rất nhiều ánh mắt si mê rồi, chỉ là, ánh mắt của người phụ nữ này khác với những người khác, rốt cuộc là khác ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.
Buông eo của Hàn Vân Tịch ra, hắn tiếp tục nắm dây cương, mạnh mẽ lắc, con ngựa liền phi đi như bay.
Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn theo sau bọn họ, tất cả mọi thứ đều lọt vào trong mắt, mặc dù tốc độ của Long Phi Dạ càng ngày càng nhanh, nhưng mà, cuối cùng hắn cũng theo kịp, chứ không hề tụt lại.
Đêm hôm đó, cuối cùng cũng đến được Dược Quỷ Cốc.
Cho dù là đêm khuya, nhưng Dược Quỷ Cốc vẫn nháo nhiệt như vậy, sân của Dược Quỷ đại nhân tối om, thế nhưng bên ngoài sân lại sáng như ban ngày, người đến xin thuốc đem theo đèn lồng, nhìn từ phía xa, sáng lập lòe, giống như một bầy đom đóm vậy.
Hàn Vân Tịch bọn họ lần trước đem theo nội tạng của Độc Cự đến lấy thuốc, lần này, lại là đến tay không.
Ba người đều đến cửa viện, Cố Bắc Nguyệt có chút lo lắng, chần chờ một lúc rồi cuối cùng vẫn là mở miệng: "Điện hạ, dược liệu của Dược Quỷ Cốc rất khó mà có thể lấy được."
Long Phi Dạ còn chưa trả lời, Hàn Vân TỊch liền vui vẻ, đến gần Cố Bắc Nguyệt, thấp giọng nói bên tai hắn.
Lần trước nàng tỉ thí tài tìm thuốc với Đoan Mộc Dao, cuối cùng ngay đến một vị thuốc Quỷ Đả Tường nàng cũng không tìm thấy, vậy nên huynh muội Đoan Mộc Dao liền tự nhận thua.
Còn về chuyện nàng rốt cuộc có tìm được Quỷ Đả Tường không, Dược Quỷ đại nhân cũng cực kỳ tò mò, đuổi theo đến bên ngoài viện để dò hỏi, hôm nay, nàng đem đáp án đến để ra điều kiện với Dược Quỷ đại nhân.
Cố Bắc Nguyệt không ngờ được là sẽ như vậy, không nhịn được cười.
"Suỵt..." Cẩn thận một chút, đừng để chàng ấy kia nghe được.
Dược Quỷ đại nhân nếu như biết Hàn Vân Tịch lại chê cười hắn như vậy, thì chắc là bọn họ sẽ chẳng đổi được gì nữa.
Cố Bắc Nguyệt liền lập tức yên lặng, cùng với Hàn Vân Tịch nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý, Long Phi Dạ ở bên cạnh thấy vậy, hồi lâu mới chuyển tầm mắt, gõ cửa: "Cốc cốc cốc", tiếng gõ rất nặng nề.
Gõ một hồi, lại không có ai trả lời, ánh mắt Long Phi Dạ trầm tĩnh, lại càng nặng nề hơn: "Bộp bộp bộp", khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh viện đều phải chú ý.
Rốt cục, giọng nói giận dữ của lão quản gia truyền đến: "Ai vậy, muộn như vậy rồi, ai còn dám gõ cửa thế!"
Cửa vừa mở ra, lão quản gia đang muốn bùng giận, vừa nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc là Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, ông lập tức liền sợ đến mức á khẩu... lại là bọn họ!
Lần trước, sau khi hai người này đi, Dược Quỷ lão đại liền mất ăn mất ngủ ba ngày vì vụ việc "Dược Đả Tường", sau đó liền đi du ngoạn, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về!