Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 180

Phía trước có kịch độc, dù là nồng độ hay là số lượng đều cực lớn, hệ thống giải độc lại phân biệt không ra cụ thể là độc gì.

Không thể nghi ngờ, phía trước hẳn là “Cấm địa dược trì" trong miệng của Long Phi Dạ.

Long Phi Dạ che mặt, lại đích thân che cho Hàn Vân Tịch, lặng yên không một tiếng động nắm tay nàng né tránh giữa tảng đá lớn, dần dần xâm nhập vào trong rừng rậm. 

Rất nhanh, bọn hắn liền thấy phía trước có ngọn đèn.

Long Phi Dạ nắm tay Hàn Vân Tịch, trốn ở đằng sau một khối đá lớn, Hàn Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra xem xét, hít phải một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy phía trước có một cái hồ hình bầu dục, diện tích cũng không lớn, chỉ có hai cái miệng giếng lớn nhỏ, bên trong mọc đầy các thảm thực vật, những chiếc lá lớn lộ ra khỏi mặt nước, tựa như là một cái ao hoa sen. 

Trời ạ, nơi này tất cả đều là độc dược, độc dược mới phải nuôi trồng! Trách không được hệ thống giải độc của nàng suýt chút nữa nổ tung lỗ tai nàng.

Có trời mới biết người đàn ông đeo mặt nạ kia đã trồng độc dược ở đây bao lâu!

Trên cái hồ treo đầy đèn lồng, nhưng không thấy bất cứ người nào. 

"Người đâu?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.

Long Phi Dạ chỉ tập trung chú ý vào rừng cây, không hề trả lời, chỉ là tiện tay kéo đầu Hàn Vân Tịch trở về, ấn vào.

Bỗng nhiên Hàn Vân Tịch thoáng giãy dụa, ai biết rằng lúc này, trong rừng đột nhiên truyền tới một giọng nói rất lớn: "Ai ở đó?" 

"Bọn họ rất nhiều người, đợi ở chỗ này đừng lộn xộn!"

Long Phi Dạ thấp giọng, buông đầu Hàn Vân Tịch ra, lập tức liền hướng về chỗ trống, rất nhanh, phía trước liền truyền đến tiếng binh khí leng keng chạm vào nhau.

Hàn Vân Tịch giật bắn mình, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra nhìn, thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức bị dọa đến ngây người. 

Trời ạ!

Thật sự rất nhiều người, khoảng chừng năm mươi sát thủ áo đen vây quanh Long Phi Dạ, một địch năm mươi người?

Nói đùa sao? Chừng này người, chỉ chen thôi cũng chen chết Long Phi Dạ! 

Thế nhưng rất nhanh Hàn Vân Tịch liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa, thích khách áo đen căn bản không thể đến gần cơ thể của Long Phi Dạ.

Về mặt nhân số có thể Long Phi Dạ thiệt thòi, nhưng trên phương diện tốc độ hắn lại hoàn toàn chiếm thế thượng phong, kiếm thuật của hắn căn bản không thể dùng từ nước chảy mây trôi để hình dung, đơn giản là nhanh như tia chớp, hoàn toàn thấy không rõ chiêu thức, chỉ thấy nâng kiếm hạ kiếm, sát thủ áo đen liên tiếp ngã xuống mấy người!

Hàn Vân Tịch nhìn đến cảm thán không thôi, âm thầm cảm thấy may mắn mình không trở thành kẻ thù của tên này, nếu không, ban đêm đi ngủ cũng sẽ không an toàn, kiếm thuật của hắn thật sự đến mức độ nghịch thiên! 

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh dược trì có một đoàn người tử thương, hơn năm mươi tên thích khách áo đen chỉ còn lại mười mấy tên, nhao nhao lui lại, không dám tiến lên.

Mà đúng lúc này, hai tên nam nhân từ sâu trong rừng đi ra.

Một lão già gầy gò áo xanh, xấu xí, vừa nhìn liền biết là một tên quỷ tinh tế, một người khác thân hình cao to ngạo nghễ, mặc áo đen, mang trên mặt một cái mặt nạ màu xanh có răng nanh, chỉ lộ ra cái miệng, ánh mắt của hắn hung ác đến đủ để khiến người khác xem nhẹ mặt nạ kinh khủng của hắn, chỉ chú ý hai con mắt hắn. 

Là hắn, người đàn ông mang mặt nạ!!

Hắn ngạo nghễ nhìn Long Phi Dạ, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng, bản tôn cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bản tôn muốn nhìn thấy mặt của hắn!"

Vừa mới nói xong, mười mấy thích khách áo đen liền bao vây lại, lần này không giống với lần trước, bởi vì lần này, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch phát ra hơn mười âm thanh cảnh báo! 

Bọn hắn sẽ dùng độc!

Mà mỗi thích khách áo đen dùng độc khác nhau, trong đó vài cái là độc phấn, chỉ cần hít vào mũi sẽ trúng độc.

Người đàn ông mang mặt nạ này thật sự ức hiếp người quá đáng! 

Lòng Hàn Vân Tịch nóng như lửa đốt, làm sao để nhắc nhở Long Phi Dạ đây? Kiếm thuật của tên này lợi hại, thế nhưng một chút sức miễn dịch với độc cũng không có, chỉ cần không cẩn thận sẽ trúng độc.

Hàn Vân Tịch ngọ nguậy muốn cử động, nhiều lần đều muốn đứng lên, nhưng Long Phi Dạ cũng sớm phát hiện được không thích hợp, một tay nhấc kiếm, một tay để phía sau, không có vẻ nhẹ nhõm như lúc nãy, đáy mắt đã bắt đầu đề phòng.

Bỗng nhiên ở giữa, năm sát thủ áo đen tới gần Long Phi Dạ, kiếm Long Phi Dạ lóe lên, một kiếm năm mạng, trong nháy mắt muốn lui, nhưng ai biết được, năm người này lại làm bao cát, năm người đồng thời ngã xuống, độc phấn liền tỏa ra xung quanh Long Phi Dạ. 

Hàn Vân Tịch đang muốn kêu lên, may mắn là Long Phi Dạ cũng không phải đèn đã cạn dầu, hắn lập tức ngừng thở, lùi ra phía sau, mà ngay lúc hắn lui lại, đột nhiên rút kiếm, lẫm liệt quét ngang, trong lúc nhất thời kiếm phát huy tác dụng cực lớn, khiến các sát thủ áo đen còn lại bay ra ngoài, không vào trong rừng ngầm, không biết sinh tử thế nào.

Làm tốt lắm!

Hàn Vân Tịch không chớp mắt nhìn, tim đập bùm bùm bùm, bội phục Long Phi Dạ đến rạp đầu xuống đất, Tần Vương chính là Tần Vương, ngông cuồng đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng được! 

Người đàn ông đeo mặt nạ kích động đến nắm tay run bần bật, nhìn chằm chằm Long Phi Dạ, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ngươi lại là ai?" Long Phi Dạ hỏi lại, rút kiếm chỉ vào người đàn ông mặt nạ.

"Ngươi không có bản lĩnh để biết!" 

Người đàn ông mặt nạ rút trường kiếm ra, chỉ thẳng vào Long Phi Dạ, nhưng mà ai biết rằng, rút kiếm cũng chỉ là chiêu ảo mà thôi, trong lúc rút kiếm, mấy viên độc châm từ dưới trường kiếm như bão tố bay ra ngoài, bay thẳng về phía Long Phi Dạ.

Lần này, Hàn Vân Tịch bình tĩnh không được, nàng bỗng nhiên đứng lên, thất thanh kêu lên: "Tránh ra! Một khi độc phấn hoa của độc châm chạm đến da thịt sẽ trúng độc!"

Loại độc phấn hoa này khác với độc phấn thích khách áo đen dùng, chỉ cần không hít độc phấn thích khách áo đen dùng sẽ không trúng độc, thế nhưng loại độc phấn hoa này, một khi chạm đến, dù chỉ là một chút xíu, lập tức toàn thân như nhũn ra, ít nhất một canh giờ khôi phục không được. 

Nếu Long Phi Dạ trúng độc, vậy hoàn toàn sẽ nguy to!

Ai cũng không nghĩ đột nhiên Hàn Vân Tịch lại đứng lên, vốn dĩ Long Phi Dạ còn muốn đánh rơi độc châm kia, được Hàn Vân Tịch nhắc nhở như vậy, lập tức tránh đi, thân ảnh hơi biến hóa, kịp thời tránh xa.

Người đàn ông đeo mặt nạ kinh ngạc, híp mắt nhìn qua, lạnh giọng: "Người đâu, bắt lấy nàng ta!" 

Hàn Vân Tịch đang muốn chạy qua hướng Long Phi Dạ, phía sau đột nhiên xuất hiện một sát thủ áo đen, Long Phi Dạ muốn đi qua, độc châm của người đàn ông đeo mặt nạ lại xuất hiện, ngăn cản đường đi của hắn!

"Muốn người sống!"

Người đàn ông mang mặt nạ lạnh lùng hạ lệnh, khiêu khích nhìn Long Phi Dạ,  độc châm trên tay cũng không dừng lại, Long Phi Dạ không thể tới gần, chỉ có thể xa xa dùng kiếm đánh rơi, trong lúc nhất thời thoát thân không được, vừa đánh rơi độc châm, vừa chú ý tình huống bên Hàn Vân Tịch. 

Hàn Vân Tịch run sợ nhìn sát thủ áo đen đang tới gần, từng bước một lui lại, rất nhanh phía sau lưng dựa vào tảng đá lớn.

"Hi hi, đại ca giơ cao đánh khẽ, đừng động thủ với nữ nhi chứ." Hàn Vân Tịch miễn cưỡng nở nụ cười.

Sát thủ áo đen không trả lời nàng, đưa tay bắt nàng, Hàn Vân Tịch linh hoạt tránh về phía bên phải, quay người muốn chạy, bất đắc dĩ, sát thủ áo đen nắm chặt vai trái nàng, nàng đang muốn giãy dụa, sát thủ áo đen dùng lực hơn, nàng cảm giác toàn bộ vai trái suýt nữa bị rớt xuống! 

Ghê tởm!

Hàn Vân Tịch đau đến hít một ngụm khí lạnh, một cước đá vào hạ thân tên sát thủ, chiêu này là tuyệt chiêu con gái phòng sói khiến sát thủ áo đen không ngờ được, đạp thật mạnh, đau đến lập tức buông tay!

Hàn Vân Tịch thừa cơ hội liền chạy mất, nhưng mà ai biết, một tên sát thủ áo đen ngã xuống, nhưng bên cạnh liền có hai tên sát thủ áo đen, một trước một sau bắt lấy nàng. 

Hàn Vân Tịch liên tục né tránh, thở dốc không ngừng, tay chân nàng vô cùng linh hoạt, cũng có chút hình thức, thế nhưng sao có thể địch nổi sát thủ chuyên nghiệp chứ? Nếu như không phải người đàn ông đeo mặt nạ nói muốn để lại người sống, sát thủ áo đen đã sớm rút kiếm giết chết nàng rồi?

Lại một lần nữa, nàng bị ép đến bên cạnh tảng đá lớn, từ từ không còn đường thối lui, đột nhiên, một sát thủ áo đen đưa tay qua, muốn tháo khăn che mặt của nàng!

Đáng chết, Long Phi Dạ dẫn nàng tới là để giúp đỡ, không phải đến để cản trở, càng không phải đến để bại lộ thân phận! 

Đợi đã, nàng đến để giúp đỡ?

Hàn Vân Tịch giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức đổi từ bị động thành chủ động, đột nhiên vươn tay hung hăng vỗ vào tay của thích khách áo đen

"A..." 

Chỉ nghe sát thủ áo đen kêu thảm một tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Hàn Vân Tịch.

"Nhìn cái gì vậy chính là trúng độc đó!"

Hàn Vân Tịch một cước đạp tới, trực tiếp đạp ngã tên sát thủ áo đen, chỉ thấy sát thủ áo đen hôn mê tại chỗ, trên mu bàn tay sát thủ áo đen có đâm một thanh độc châm. 

Hàn Vân Tịch nhìn mà đau lòng, mới nãy kích động quá nên lệch tai lãng phí rất nhiều độc châm, thực ra hai, ba cây đã có thể giải quyết.

Một sát thủ khác không tin tưởng nhìn đồng bọn của mình, nhân cơ hội này, Hàn Vân Tịch vung tay lên, lập tức tung độc phấn hoa ra, sát thủ áo đen muốn tránh, đã không còn kịp nữa rồi! Dính phải độc phấn hoa, lập tức tứ chi mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Nàng đạp một cước vào tên sát thủ áo đen bất lực phản kháng, lạnh giọng nói: "Chỉ các ngươi biết hạ độc sao? Tặng độc của chủ ngươi cho ngươi!” 

Tuy câu nói trước kia của Lý thị hại nàng không ít, thế nhưng nói cũng không sai, người am hiểu giải độc là người càng có sở trường hạ độc, sao Hàn Vân Tịch luôn quên mất mình có thể hạ độc chứ?

Tốt lắm, mặc dù hạ độc không đúng với người thầy thuốc, nhưng tối nay nàng không quan tâm, nàng đến là để giúp Long Phi Dạ!

Xử lý xong hai tên sát thủ áo đen, Hàn Vân Tịch không dám chậm trễ, đi thẳng về phía Long Phi Dạ, thế nhưng rất nhanh, lại có thêm một đám người áo đen bao vây nàng lại. 

Sau khi thấy Hàn Vân Tịch hạ độc, bọn sát thủ áo đen cũng không dám khinh địch, tất cả đều lấy trường kiếm sáng chói ra, sắc mặt Hàn Vân Tịch trắng bệch, giờ này khắc này, hi vọng mình có thể giống người đàn ông đeo mặt nạ, có tuyệt chiêu ám khí, vung tay lên chính là tuyệt sát.

Nàng biết hạ độc, hơn nữa loại độc nào cũng có, nhưng phương thức hạ độc của nàng hoàn toàn giống trẻ con, ngoại trừ ghim kim, ngoại trừ vẩy độc ra, nàng không biết gì cả.

Từng thanh kiếm sáng trưng dưới ánh đèn, lấp lánh, sáng đến sắp mù mắt Hàn Vân Tịch, rất nhanh, một thanh trường kiếm phía sau áp vào cổ nàng. 

Hàn Vân Tịch rất muốn khóc, cuối cùng nàng cũng cản trở hắn, nhưng mà ai biết được, ngay lúc này, vô số đường kiếm lẫm liệt từ bên cạnh chém tới, khí thế ngút trời, dời núi lấp biển, đừng nói Hàn Vân Tịch, ngay cả đám sát thủ áo đen cũng chấn động, trong lúc nhất thời quên luôn cả động đậy.

Đột nhiên một tiếng keng keng vang lên, trường kiếm sau lưng Hàn Vân Tịch bị chặt đứt trong nháy mắt, mà sát thủ áo đen lại đồng thời bị lưỡi kiếm đánh văng ra, chỉ có một mình Hàn Vân Tịch đứng nguyên tại chỗ, lông tóc không tổn hao gì.

Hàn Vân Tịch không tưởng tượng được, vô ý thức muốn quay đầu nhìn, chỉ thấy Long Phi Dạ cầm kiếm đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, trên cánh tay trúng ba cây độc châm. 

Hắn trúng độc?

Bởi vì muốn bảo vệ nàng, cho nên tránh không được độc châm sao?

Trúng độc phấn hoa, chẳng mấy chốc toàn thân sẽ vô lực, chỉ là, sao nàng không cảm thấy được dấu vết trúng độc trên người tên này chứ? 

Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ ở một bên cũng nhìn Hàn Vân Tịch, ba người giằng co, ai cũng muốn cử động, lại không hề cử động, bầu không khí lập tức căng thẳng.

Ai ngờ đột nhiên chân Long Phi Dạ mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất!

Thấy thế, Hàn Vân Tịch càng thêm buồn bực, khoảng cách không xa, nàng hoàn toàn có thể chắc chắn Long Phi Dạ không trúng độc, nghĩ rằng chắc chắn độc châm trên cánh tay của hắn cũng không thật sự đâm vào, độc phấn cũng không trực tiếp chạm vào da thịt. 

Mặc dù kinh ngạc, Hàn Vân Tịch cũng chỉ kinh ngạc trong lòng, sắc mặt không thay đổi, nàng ra vẻ sốt ruột muốn chạy về phía Long Phi Dạ, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại lạnh lùng nói: "Ngươi dừng lại..."
Bình Luận (0)
Comment