Hai vợ chồng Lý đại phu tự sát, không nghi ngờ là vì bảo vệ chủ nhân và cũng vì bảo vệ an nguy và tương lai của con gái họ.
Kẻ dám trêu chọc Hàn gia và Vương phi nương nương, kỳ thật trong lòng Âu Dương đại nhân cũng có dự tính.
Án đã giải quyết tới nước này rồi, tiếp tục thế nào nữa đây?
Chỉ có kết thúc công việc.
Mắt Âu Dương đại nhân rủ xuống, bản thân im lặng tổn thương, ông ta nên thu xếp tàn cuộc thế nào mới có thể không quá đắc tội với vị đứng đầu trong cung đó, lại khiến vị trước mắt nguôi giận đây?
Âu Dương đại nhân là một cái đầu lớn lơn hai cái, không biết phải làm sao nữa.
“Âu Dương đại nhân, tiếp tục!” Hàn Vân Tịch nghiến rang, nói từng chữ, cả mặt viết nên chữ không vui.
“Vâng vâng!”
Âu Dương đại nhân liên tục gật đầu, ông ta không để ý nhiều như vậy, trước tiên vẫn là giải quyết đại Phật trước mặt, về phần vị đứng đầu trong cung đó, chỉ đành gặp mặt rồi giải quyết.
Âu Dương đại nhân lập tức sửa án thành Lý phu nhân là hung thủ, xét thấy Lý phu nhân tự sát, không truy cứu tội giết người nhiều, còn Trần thị biết chyện không báo, phán tội đồng lõa, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phạt tù mười năm.
Kỳ thật, đơn thuốc Lý đại phu kê có sai, y quán của Hàn gia dù ít dù nhiều cũng có chút trách nhiệm, chỉ là, Vương phi nương nương so với Tần Vương điện hạ mặt còn lạnh hơn nhiều. Âu Dương đại nhân thật sự không giám truy cứu thêm trách nhiệm của Hàn gia. Vậy nên, chuyện bồi thường, sửa án thành do Lý gia phụ trách hậu sự của Trần thị bà bà, đồng thời nuôi dưỡng cô nhi Trần thị để lại.
Sau khi đọc xong bản án, Thất Di nương cuối cùng cũng thở phào, vô cùng vui mừng. Còn Dương đại nhân sợ hãi nhìn qua Hàn Vân Tịch, nghĩ thầm, Hàn gia toàn thân lui về, Vương phi nương nương cũng có thể bớt giận.
Nhưng ai biết được, Hàn Vân Tịch lại lạnh lùng hỏi: “Cứ như vậy sao?”
Tim Âu Dương đại nhân lạc một nhịp, lỡ miệng hỏi lại: “Thế người muốn sao nữa đây?”
Đều biết đứng sau là vị đứng đầu trong cung kia, đến nước có thể rửa tội cho Hàn gia đã không dễ dàng rồi, muốn tốt thì thôi đi chứ!
Đương nhiên, Âu Dương đại nhân có lòng này cũng không có can đảm để nói ra miệng.
Ông ta đứng dậy, một mực cung kính: “Mời Vương phi nương nương bổ sung.”
Hàn Vân Tịch ngồi ngay ngắn ở một bên, mặt không biểu tình vân tịch ngồi ngay ngắn ở một bên. Mặc dù không ở vị trí làm chủ, nhưng lại tản ra khí thế nữ vương mạnh mẽ. Nàng lạnh lùng nói: “Trần thị sang qua ở cửa lớn của phủ Thuận Thiên kêu oan, hủy hoại danh dự của Thành Nam y quán của ta, bù đắp thế nào đây?”
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Âu Dương đại nhân liền co quắp lại.
Có rất nhiều cách bù đắp, nhưng mà, một khi ông ta đã quyết, vị đứng đầu trong cung kia há nào không tới đập bàn?
Phải biết, lần này không bức tử được Hàn gia, hỏa khí của lão thái thái đã không nhỏ rồi.
Âu Dương đại nhân do dự mãi, nghĩ đi nghĩ lại, một bên là Tần Vương phi, một bên là Thái hậu, thậm chí có thể là Hoàng thượng, người sau lớn hơn, nói thế nào thì cũng phải nghĩ tới người phía sau.
Thế là, Âu Dương đại nhân đánh bạo mở miệng: “Vương phi nương nương, đơn thuốc Lý đại nhân kê người cũng xem rồi, thật sự sai sót. Lý đại nhân là người của y quán Thành Nam, Hàn gia… ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, Trần thị cũng không coi là hoàn toàn vu oan hãm hại mà.”
Hàn vân tịch nhíu mày nhìn qua, như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Âu Dương đại nhân nói có lý, bổn phi chính là suy nghĩ chuyện Lý đại phu và Lý phu nhân rốt cục là vì sao lại hạ độc hại người. Hai phu thê một trước một sau động tác còn không giống nhau, hỏi xem gần đây Lý đại phu và Lý phu nhân gặp ai, đi đâu, có gì bất thường! Âu Dương đại nhân cũng đừng vội kết án, tiếp tục truy xét đi.”
Hàn Vân Tịch đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trần trụi!
Không nói đến chuyện nàng tới Lý gia có tra được gì hay không, chỉ cần một ngày án còn chưa kết, Âu Dương đại nhân sẽ phải đau đầu ngày đó. Hơn nữa, vạn nhất nàng tìm ra được đầu mối gì, Âu Dương đại nhân chắc chắn là người gặp họa đầu tiên!
Âu Dương đại nhân trong lòng đã khóc ngất trong nhà vệ sinh, người không muốn vụ án kéo dài thêm nhất chính là ông ta.
Vạn bất đắc dĩ, Âu Dương đại nhân chỉ có thể nhượng bộ, lấy danh nghĩa Đại Lý Tự giao trách nhiệm cho phủ Thuận Thiên dán thông báo bố cáo rửa oan tình cho Thành Nam y quán, trả danh dự cho Thành Nam y quán.
Ai biết được Hàn Vân Tịch vậy mà lại đưa ra vấn đề thứ hai. Nàng nói: “Thành Nam y quán đóng cửa, tổn thất không nhỏ, bổn Vương phi và Thất Di nương của Hàn gia vì vụ án này mà hao tâm tốn sức, tốn thời gian. Đại Lý Tự có phải nên bồi thuồng hay không?”
Chuyện này…
Âu Dương đại nhân sụp đổ, hít một hơi khí lạnh. Ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy ở Đại Lý Tự, từ chủ bộ ngao đến Đại Lý Tự khanh, đây vẫn là lần đầu có người bắt đền Đại Lý Tự!
Đây là ân oán giữa Hàn gia, Lý gia và Trần Thị, là chuyện của bọn họ. Hao tâm tổn trí, tốn thời gian, đó cũng là vì chuyện của bọn họ, Đại Lý Tự chẳng qua chỉ là thẩm phán chủ trì mà thôi, dựa vào cái gì mà muốn Đại Lý tự bồi thường chứ!
Âu Dương đại nhân thật tức không chịu được, nghiêm túc hỏi: “Vương phi nương nương, vu oan hãm hại người là Trần thị, giết người là Lý phu nhân, Đại Lý Tự sai ở đâu vậy?”
Ai ngờ, Hàn vân tịch lại cười lạnh nói: “Khi án ở bên phủ Thuận Thiên, thời gian một ngày là có thể thẩm tra rõ rang, có thể nhìn ra mánh khóe của đơn thuốc này, bắt được hung phạm. Vụ án đơn giản như vậy, nếu như Đại Lý Tự không nhúng tay vào, sang ngày hôm qua đã kế án tại chỗ rồi, đâu cần phải kéo dài tới hôm nay? Những tổn thấy này, không tìm Đại Lý Tự bồi thường thì tìm ai?”
Nghe lời này, lửa giận của Âu Dương đại nhân liền bị dập sạch, thay vào đó là một loại sợ hãi dày đặc.
Hắn rốt cục nghe hiểu rồi, Vương phi nương nương nhìn như nhắm vào Đại Lý Tự nhưng thực ra là muốn đánh vào mặt Thái hậu nương nương! Càng là thị uy với Thái hậu nương nương!
Phải biết, đưa vụ án này tới Đại Lý Tự là Thái hậu nương nương hạ lệnh, tất cả người của Thuận Thiên phủ, Đại Lý tự đều biết!
Mặc dù, mọi người đều biết là Thái hậu ra lệnh, thế nhưng, trong tình thế này, Âu Dương đại nhân không dám đưa Thái hậu nương nương ra, một khi đưa ra, há không phải là công khai thừa nhận không phải là Đại Lý Tự sai mà là Thái hậu sai sao?
Âu Dương đại nhân tưởng tượng tỉ mỉ, lưng đã phát lạnh.
Thiệt thòi này, Đại Lý Tự chỉ có thể âm thầm nhận lấy.
“Âu Dương đại nhân, bổn vương phi nói... không sai chứ?” Hàn vân tịch lạnh lùng hỏi.
“Không sai không sai! Nên là Đại Lý Tự bồi thường!” Âu Dương đại nhân chỉ có thể thừa nhận.
“Vậy Âu Dương đại nhân định bồi thường thế nào đây?” Hàn Vân Tịch nói, tâm tình ổn định nghịch ngón tay tinh xảo, nhẹ nhàng thổi thổi ngón tay, thuận miệng nói: “Y quán cứu người, thời gian như mạng, thời gian của bổn vương phi cũng rất quý giá.”
Lời này vừa nói ra ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Thất Di nương đều không tưởng tượng nổi mà nhìn tới…
Nếu như đây là được voi đòi tiên thì Hàn Vân Tịch cũng thừa nhận, nàng thậm chí còn chưa thấy đủ!
Đây không phải là chuyện của Thành Nam y quán mà là một âm mưu. Vì tư lợi của vài người nào đó, liên tiếp hại chết ba tính mạng vô tội, hại Trần thị cùng đứa trẻ nhỏ tuổi kia, hủy hoại hai gia đình, thậm chí suýt nữa hủy đường sống duy nhất của Hàn gia.
Nàng yêu cầu Đại Lý Tự bồi thường, nàng mượn Ddại Lý Tự tát vào mặt Thái hậu, không quá đáng chút nào!
Đại Lý Tự không có bồi thường đến mức nàng hài lòng, nàng cũng không ngại làm chuyện ầm ĩ lên, ầm ĩ đến cả thành mưa gió, mọi người đều biết. Đến khi đó, ngược lại nàng muốn biết ai sẽ chột dạ, ai sẽ càng mất mặt.
Nàng muốn để vị đứng đầu trong cung kia biết, Hàn Vân Tịch nàng hành động không nương tay hơn bất cứ kẻ nào!
Âu Dương đại nhân cúi đầu, giọng nói đã nhỏ lại: “Bồi thường thế nào, tất cả đều do Vương phi nương nương làm chủ là được.”
Hàn Vân Tịch không do dự, vẫn là ngữ khí tâm tình ổn định, nói: “Không nhiều, đủ một vạn lượng… đương nhiên thứ bổn phi muốn là vàng.”
Lời này vừa nói ra, Âu Dương đại nhân suýt nữa bị khẩu khí của mình làm nghẹn, một vạn lượng vàng!
Trong nhất thời, Đại Lý Tự làm sao có thể xuất ra lượng công khoản lớn như vậy?
Hàn Vân Tịch đương nhiên biết Đại Lý Tự không bỏ ra nổi nhiều vàng như vậy. Nhưng, sau lưng không phải vẫn còn vị lão thái thái sao? Bà ấy chắc chắn có cách làm ra tiền.
“Âu Dương đại nhân ngại nhiều rồi sao? Bổn vương phi phải cùng Tần Vương điện hạ, thời gian này tính toán nghiêm túc ra, vẫn là không tính rõ được.”
Cùng Tần Vương!
Nghe xong “ba chữ” này, liền nghĩ tới gần đây thịnh truyền chuyện Tần Vương phi được sủng ái, hai chân Âu Dương đại nhân đều mềm nhũn, như thấy Tần Vương điện hạ ton quý đứng trước mắt.
Hắn nào dám ngại nhiều, kiên trì lập tức đáp ứng.
Hàn Vân Tịch, nữ nhân này thật sự không đắc tội được đâu. Âu Dương đại nhân đáp ứng rồi, vậy mà nàng lại truy vấn: “Vậy Âu Dương đại nhân định khi nào thanh toán khaorn bồi thường này đây?”
“Mười vạn lượng vàng dù sao cũng không phải số lượng nhỏ, vẫn xin Vương phi nương nương khoan dung cho mấy ngày.” Âu Dương đại nhân vội vàng nói.
“Khoan dung cho mấy ngày, vậy rốt cục là mấy ngày đây?” Hàn Vân Tịch vẫn cứ muốn hỏi rõ ràng.
“Mười ngày, mười ngày...” Âu Dương đại nhân đã có cảm giác muốn bỏ chạy tán loạn.
Hắn cũng không biết nên báo cáo vụ án này với Thái hậu như thế nào. Tóm lại, hắn quyết định giả ngu cái gì cũng không biết. Dù sao là Thái hậu hạ lệnh để Đại Lý Tự xử, chuyện này trên dưới Đại Lý Tự đều biết, Đại Lý Tự không có tiền, Thái hậu dù sao cũng phải nghĩ biện pháp.
Sau khi đã định khoản bồi thường và thời gian thanh toán, trong lòng Hàn Vân Tịch đã dễ chịu không ít. Mặc dù không tìm ra chứng cứ, bắt được chủ mưu phía sau màn, tốt xấu gì cũng đã phản kích được một đòn.
Thái hậu đã có thể nhanh như vậy diệt khẩu Lý phu nhân, chắc hẳn bà ta luôn chú ý tới động thái của Đại Lý Tự. Lúc này, sắc mặt bà ta chắc chắn vô cùng đặc sắc!
Nghĩ đến đây, Tâm tình Hàn Vân Tịch khoái trá không ít. Lúc này mới cùng Thất Di nương phóng khoáng rời đi.
Mà lúc này, Đại Lý Tự tình huống tờ báo buổi sáng đến trong cung.
“Bộp!”
Chén trà tinh xảo từ trong tay Thái hậu rơi xuống. Bà ta run lên, thật sự không tin được những gì mình nghe thấy. Mộ Dung Uyển Như ở bên cạnh cũng không dám ngồi nữa, hãi hung khiếp vía, chậm rãi đứng lên.
Cả gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Thái hậu thở ngày càng nặng nề. Đột nhiên, bà ta bỗng vung tay lên quét bộ bàn trà rơi xuống.
“Phế vật! Một đám phế vật!”
“Ngay cả chuyện nhỏ này cũng không xử lý ổn thỏa, ai gia nuôi các ngươi làm gì nữa?”
...
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trắng bệch, lui về sau hai bước, tim thình thịch đập loạn.
Nàng ta lấy tiền đồ con trường của Lý gia uy hiếp, muốn Lý đại phu hãm hại Hàn gia. Đêm hôm đó, Lý địa phu và Lý phu nhân đều đến nhà Trần thị. Ở bên ngoài cửa sổ thấy bà lão Trần thị sau khi uống thuốc về không chết, Lý phu nhân lòng hung ác liền tới nhà trực tiếp dùng độc Qùy Ngạnh hạ độc chết bà lão Trần thị, đồng thời mua chuộc Trần thị.
Hôm sau chuyện đã bại lộ, Lý đại phu không qua nổi cửa ải kia trong lòng mình đã lựa chọn tự sát.
Mộ Dung Uyển Như cho rằng hạ độc chết bà lão Trần thị thì tất cả sẽ không có vấn đề gì nữa. Mà Lý phu nhân sau khi chồng chết, vì con trai, vì Lý gia, chỉ đành đè nén đau thương xuống.
Ai biết, phân lượng trên đơn thuốc và phân lượng độc thực tế lại bị Hàn Vân Tịch nhìn qua đã nhìn ra chứ?
Cũng không phải là Mộ Dung Uyển Như đánh giá thấp Hàn Vân Tịch, mà là nàng ta căn bản không nghĩ tới Quỳ Ngạnh sẽ xảy ra vấn đề như vậy.
Phải biết, ngay cả khi lúc trước Lý đại phu lựa chọn Quỳ Ngạnh cũng không biết rằng phân lượng Qùy Ngạnh và thời gian phát độc có liên hệ!
Lần này, Hàn Vân Tịch lại thắng, thắng không kẽ hở. Ai cũng không phản bác lại được kết quả của vụ án này. Nếu truy đuổi đến cùng, trời mới biết Hàn Vân Tịch có thể truy xét tới chỗ nàng ta không.
Nghĩ đến đây, lại thấy phản ứng của Thái hậu, Mộ Dung Uyển như không nhin được mà run rẩy.
Phế vật từ miệng Thái hậu nương nương nói ra, không phải là nàng ta sao?
Chính lúc Mộ Dung Uyển Như sợ hãi, Thái hậu đột nhiên trấn tĩnh lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng ta…