Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 192

Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ và Đường Li, khóe miệng co giật, nàng vô cùng hoài nghi, chỉ biết Long Phi Dạ muốn dẫn nàng đi hạ độc giết người, về tình huống cụ thể, cái gì nàng cũng không hiểu rõ, nhưng từ tình huống này, đoán chừng chuyện này không dễ.

Hai người đàn ông giằng co, Long Phi Dạ bá đạo, cường thế khí tức rõ ràng cao hơn một bậc.

"Ngươi và nàng đều phải đi, bớt nói nhiều lời, giao đồ ra, nếu không bản vương lập tức đưa ngươi về Đường Môn." Long Phi Dạ nói thông điệp cuối cùng.

"Ngươi!" Đường Li chán nản, hắn vất vả lắm mới đào hôn trốn tới đây, đánh chết cũng không quay về.

Tay Long Phi Dạ đã vươn tới trước mặt hắn, cuối cùng Đường Li chỉ có thể thỏa hiệp: "Long Phi Dạ, tốt nhất ngươi nên cam đoan nữ nhân này có thể hạ độc giết chết đám người kia, nếu không không có lần sau đâu!"

Nói xong, hắn rất không tình nguyện ném một đống đồ bằng sắt màu đen hình thoi, cỡ một bàn tay phóng tới tay Long Phi Dạ.

Thứ này chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong truyền thuyết sao?

Hàn Vân Tịch lập tức lại gần nhìn, con mắt lóe sáng đến giống như đèn pha.

Long Phi Dạ nghiền ngẫm nhìn vài lần, đang muốn khởi động cơ quan, Đường Li vội vã ngăn lại: "Thôi đi, đừng lãng phí được hay không?"

Cơ quan vừa khởi động, sẽ lãng phí hết một viên kim châm, phải biết rằng một cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng chỉ có hai mươi bảy viên kim châm, chỉ có thể xử lý hai mươi bảy cao thủ.

Có trời mới biết thiên tài địa bảo thế nào mới thực sự có thể khiến Long Phi Dạ nhìn trúng, mặc cho Đường Li khẩn trương, hắn cũng vô cùng bình thản, đương nhiên, cũng không thật sự khởi động cơ quan.

Hắn chỉ khua tay, dạy Hàn Vân Tịch dùng như thế nào.

Ám khí tốt, không chỉ ở chỗ lực lượng và tốc độ, mà tốt ở chỗ cách sử dụng, Long Phi Dạ giới thiệu sơ lược một chút, Hàn Vân Tịch lập tức hiểu rõ.

Hai mươi bảy viên kim châm ứng với hai mươi bảy cơ quan, chỉ cần nhẹ nhàng bấm vào nó, kim châm sẽ lập tức bay ra ngoài, nổ chết đối phương.

Hàn Vân Tịch âm thầm cảm khái, thứ này sắp nhanh bằng súng ngầm thời hiện đại.

"Rõ chưa?" Lòng kiên nhẫn của Long Phi Dạ cũng không tệ lắm.

Hàn Vân Tịch gật nhẹ đầu, nhận lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ai biết vừa tới tay thì suýt nữa rơi mất, thứ này nhìn qua không lớn lắm nhưng không nghĩ tới nặng như vậy.

Thấy thế, Đường Li khinh thường cười lạnh: "Long Phi Dạ, đây chính là nữ nhân ngươi nhìn trúng sao?"

Nhìn trúng?

Mặt Long Phi Dạ không biểu cảm, cũng không biết có nghe hay không.

Hàn Vân Tịch suýt nữa bị nghẹn vì nước bọt của mình, nhìn trúng có rất nhiều ý nghĩa đó, Đường Li có ý gì vậy!

"Có hơi yếu đúng không?" Đường Li lại cười.

Tên này, lúc không nói lời nào tựa như tiên giáng trần, vừa mở miệng thật sự khiến người ta không vừa mắt chút nào, lúc này mới là lần thứ nhất gặp mặt, nàng thật không biết nàng đã trêu chọc hắn cái gì.

Hàn Vân Tịch tức giận, thủ thế như cầm súng, một tay cầm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một tay nâng cổ tay, ngón trỏ chế trụ cơ quan, lấy phương thức vô cùng chuyên nghiệp híp mắt nhắm ngay Đường Li, lạnh giọng: "Yếu hay không ngươi có thể thử một chút?"

Đường Li giật mình, dọa đến lập tức chạy mất, toàn thế giới ngoại trừ cha của hắn, không còn có người rõ hơn hắn về uy lực của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, sơ ý một chút, chính là mất mạng!

Hàn Vân Tịch thu hồi Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bĩu môi lặng lẽ nhìn: "Người đàn ông cao lớn như thế mà dễ dàng kinh sợ vậy sao? Thật sự yếu quá đi!”

Thấy bộ dạng thoải mái anh tuấn của Hàn Vân Tịch, Đường Li không khỏi có chút sững sờ, trong lúc nhất thời quên mất phản bác, chỉ cảm thấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm cứ như vốn là đồ của Hàn Vân Tịch, tư thế nàng cầm châm, nhìn thế nào cũng vô cùng thuận mắt.

Tốt thôi, Long Phi Dạ đã dẫn theo nàng, tạm thời tin tưởng nàng một lần vậy.

Long Phi Dạ cũng để tư thế kia của Hàn Vân Tịch vào trong mắt, trên mặt hắn lướt qua một tia hài lòng, tiếp theo sẽ có một trận ác chiến, nếu là một trận ác chiến cũng sẽ là một lần thử nghiệm, hắn hi vọng nữ nhân này sẽ tiếp tục khiến hắn hài lòng.

Long Phi Dạ và Đường Li đang muốn rời đi, Hàn Vân Tịch lại ngăn lại: "Chờ một chút!"

Nàng chỉ vào rất nhiều loại kim châm trên bàn đá, tò mò hỏi: "Những này đều là ám khí sao?"

"Hỏi thừa." Đường Li lạnh lùng trả lời.

"Vậy ngươi bỏ sao?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.

Đường Li cười lạnh, khinh thường trả lời, so với Bạo Vũ Lê Hoa Châm, những kim châm trên bàn đá đều nên vứt bỏ, không thể so sánh một chút nào.

Long Phi Dạ muốn hắn cung cấp ám khí cho Hàn Vân Tịch dùng, hắn liền tùy tiện lấy một chút tới, ai ngờ qua loa như thế.

"Ngươi không dùng thì cho ta đi, nhân tiện dạy ta dùng như thế nào đi, ta học rất nhanh."

Tuy Bạo Vũ Lê Hoa Châm tốt, thế nhưng dùng qua liền coi như phế đi, muốn tạo ra cái thứ hai có trời mới biết cần bao nhiêu năm bao nhiêu tiền, mà những kim châm này, vừa nhìn đã biết sản xuất số lượng lớn.

Lúc trước khi ở rừng dược liệu bị sát thủ áo đen vây quanh, Hàn Vân Tịch lĩnh ngộ được năng lực hạ độc của mình yếu thế nào, biện pháp học tập ám khí cũng không tệ, những kim châm ám khí này đều rất khéo léo, nếu như nàng phun độc trên kim châm, dùng ám khí hạ độc, chỉ cần nàng siêng năng luyện tập, nhất định có thể sử dụng nhuần nhuyễn.

Hàn Vân Tịch có việc nhờ người, cười vô cùng dịu dàng.

Đường Li vừa bị uy hiếp nên còn sợ hãi, sẽ không nể mặt Hàn Vân Tịch, hắn nhíu mày nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Những vật này bản công tử còn cần, ngươi đừng lộn xộn."

Hẹp hòi lắm đồ cặn bã, tên này chính là người đàn ông đầu tiên nàng không thể nhìn tướng mạo!

Hàn Vân Tịch lập tức vứt bỏ kim châm trong tay, nàng không thèm!

Ai ngờ Long Phi Dạ sắp đi lại quay trở lại, tự tay chọn lấy mấy cây kim châm, ném cho Hàn Vân Tịch: "Lấy đi, lần này ngươi về được, bản vương đích thân dạy ngươi."

Về được?

Hàn Vân Tịch sửng sốt, có cần nói nghiêm trọng vậy không?

"Điện hạ, rốt cuộc chàng muốn mang ta đi hạ độc với người nào?" Hàn Vân Tịch thật thà hỏi.

"Đi rồi sẽ biết." Long Phi Dạ dứt lời xoay người rời đi.

Trên đường đi, băng núi vượt đèo, phi nhanh như mũi tên rời cung, Hàn Vân Tịch chỉ biết là vị Đường công tử không nên nhìn tướng mạo này là Đường Môn Thiếu chủ thần bí, bởi vì bất mãn khi phụ thân an bài hôn sự nên chạy khỏi Đường Môn, bị Đường Môn hạ lệnh bắt giữ.

Những chuyện khác, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Đã hỏi Long Phi Dạ hai lần, hắn không nói gì cả, tất nhiên Hàn Vân Tịch bất an.

Muốn nàng hạ độc, lại cho nàng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, trời mới biết người nàng muốn giết đáng sợ thế nào?

Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch len lén huấn luyện lực tay, trên đường đi nàng đều một tay nắm chặt Bạo Vũ Lê Hoa Châm, dần dần cũng lên tay rồi.

Mấy ngày sau, bọn hắn đến một Sơn trại tử lưng chừng núi cách Dược thành không xa.

Đêm đen gió lạnh, ba bóng người quỷ mị xuất hiện ở cửa của sơn trại, mai phục ở hàng rào một bên.

Sơn trại này không lớn, thế nhưng nhiều người vô cùng, tất cả đêu mặc đồ đen che mặt, ngay cả thủ vệ cổng, cũng tỏa ra một sát khí nồng nặc.

Rốt cụộc, Hàn Vân Tịch không bình tĩnh nổi, thấp giọng: "Điện hạ, rốt cuộc chàng muốn làm gì, bây giờ có thể nói chưa?"

"Phòng bên trong cùng có một Độc Sư, chỉ giữ lại một mình nàng ta sống." Rốt cuộc Long Phi Dạ cũng mở miệng.

"Cho nên..." Hàn Vân Tịch vẫn không hiểu.

"Trong viện này mai phục ít nhất một trăm tên sát thủ áo đen, giao cho Đường Li, các lầu kia mai phục mười cao thủ, đều là độc nhân, giao tất cả cho nàng." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Độc nhân?

Hàn Vân Tịch quá bất ngờ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy độc nhân là lần bị bắt cóc ở Thiên Hương trà trang, Lý Thị và Hắc Sát đều là độc nhân.

Sau đó nàng và Long Phi Dạ có nói qua chuyện này, chắc hẳn Lý Thị và Hắc Sát đều do Khang vương nuôi.

Độc nhân, đó chính là người có sức miễn dịch với đại đa số độc thảo, nuôi một người cũng không dễ dàng gì, không ngờ nơi này có tận mười người!

Mà Hàn Vân Tịch càng không nghĩ đến chính là, Long Phi Dạ muốn dựa vào sức mạnh một mình nàng đối phó mười cao thủ độc nhân! Chả trách hắn cho nàng Bạo Vũ Lê Hoa Châm ám khí thượng đẳng như thế.

Khóe miệng Hàn Vân Tịch co giật: "Vậy chàng làm cái gì?"

Ai ngờ, vừa mới nói xong, Long Phi Dạ đột nhiên kéo nàng đẩy về không trung!

Hàn Vân Tịch không có chút chuẩn bị nào, hai tay vô ý thức ôm lấy Long Phi Dạ, vừa nghe động tĩnh này, sát thủ áo đen trong viện lập tức bay xẹt tới.

Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, bóng trắng lướt qua, Đường Li xuất thủ.

Tốc độ của Đường Li nhanh đến mức quả thực không giống người, mà so với tốc độ bay lượn của hắn thì tốc độ giết người của hắn càng nhanh hơn, trời mới biết hắn dùng ám khí gì, chỉ thấy từng sát thủ áo đen ngã xuống, nhưng lại không biết chết như thế nào.

Hàn Vân Tịch lại cảm thấy người không thể xem bề ngoài, lại có cách nhìn khác về Đường Li.

Đương nhiên Hàn Vân Tịch cũng không có cơ hội nhìn nhiều, một lát mà thôi, Long Phi Dạ liền dẫn theo nàng thuận lợi xuyên qua đám sát thủ áo đen, tới sân thượng của các lầu.

Long Phi Dạ buông tay, Hàn Vân Tịch cũng vô ý thức buông eo hắn ra, chỉ là vừa buông ra nàng liền hối hận, vừa nãy Long Phi Dạ nói trên các lầu có mười độc nhân!

Tay Hàn Vân Tịch còn chưa buông ra, lại muốn ôm lấy hắn, Long Phi Dạ lại lập tức lui lại, chỉ để lại một câu: "Đừng khiến bản vương thất vọng."

Dứt tiếng, người cũng đã biến mất.

Vèo!

Hàn Vân Tịch tức giận, Long Phi Dạ đây là ý gì chứ! Mặc dù độc nhân đều biết dùng độc, nhưng không thể lợi hại hơn vị Khang vương kia, mười độc nhân, Long Phi Dạ vẫn giải quyết được, dựa vào cái gì để một mình nàng đối phó chứ?

Dù cho muốn nàng hạ độc chết độc nhân, hắn cũng phải giúp nàng một tay không phải sao?

Long Phi Dạ, chàng mới khiến bổn vương phi thất vọng đó!

Ngay lúc Hàn Vân Tịch uất ức, hệ thống giải độc đột nhiên nhắc nhở sau lưng nàng có độc tố đang nhanh chóng tới gần, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà phía sau xuất hiện một nữ sát thủ áo đen, cầm trường kiếm trong tay gấp rút đâm về phía nàng.

Nếu như không phải trên kiếm này có độc, Hàn Vân Tịch nghĩ chắc chắn mình chết thế nào cũng không biết!

Nàng lập tức nghiêng người tránh, trường kiếm đâm vào khoảng không bên người nàng, lập tức quét ngang tới, Hàn Vân Tịch lại cúi xuống tránh, lưỡi kiếm sắc bén từ đỉnh đầu nàng đảo qua, chém trúng một ít tóc của nàng, thiếu chút nữa đã đả thương nàng.

Ngay chính lúc này, Hàn Vân Tịch xoay người lăn trên mặt đất vài vòng, miễn cưỡng kéo dài khoảng cách với nữ sát thủ áo đen, tựa trên vách tường, thở hồng hộc, dọa chết người rồi!

Hàn Vân Tịch thở dài một hơi nhưng nữ sát thủ áo đen không hề dừng lại, lưỡi kiếm lập tức tới gần, Hàn Vân Tịch không đường thối lui, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cuối cùng nghĩ đến trên tay mình có vũ khí.

Lần này, nàng không tránh nữa, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đối diện trực tiếp với lưỡi kiếm, nhanh chư chớp lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra, bóp cơ quan, lấy ra một viên kim châm: "Bụp..."

Nữ sát thủ áo đen căn bản không nghĩ tới Hàn Vân Tịch có loại vũ khí này, có thể xuất chiêu này, kim châm trúng vào ngực nàng, nàng kinh ngạc đứng dậy, bờ môi đầy máu, rất nhanh liền ầm ầm ngã xuống đất!

Thấy thế, Hàn Vân Tịch nhổ ngụm khí bẩn, đang muốn đứng dậy, nhưng mà ai ngờ từng bóng đen đột nhiên xuất hiện trong không khí, ngay trước mặt nàng, tổng cộng chín người, tất cả đều là nữ sát thủ áo đen!

Chín người cùng lên? Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy tê cả da đầu, trong lòng rủa Long Phi Dạ trăm ngàn lần, nhưng nàng rất rõ ràng, Long Phi Dạ đặt nàng ở chỗ này, nếu nàng muốn sống, cũng chỉ có thể dựa vào mình!
Bình Luận (0)
Comment