Khi Hàn Vân Tịch vẫn không biết phải làm thế nào, Tiểu Dật đã vội kéo lấy tay nàng: "Tỷ, tỷ nhìn đi, không bị thương ở tim, vẫn còn hy vọng, vẫn có thể cứu được!"
Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Dật đã vạch áo trên ngực của Cố Bắc Nguyệt, lau sạch sẽ vết máu, chỉ có một vị trí vẫn còn đang rỉ máu, mà vị trí kia nằm lệch bên phải trái tim.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là miệng vết thương, nơi Mai Hoa châm đâm vào. Mai Hoa châm sớm đã đâm sâu vào trong cơ thể, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Mà vị trí này, tuy rất gần trái tim, nhưng dù sao cũng không đâm vào!
Sao Cố Thất thiếu có thể trượt tay?
Lại vừa khéo như vậy, chỉ lệch một chút?
Nếu chỉ lệch thêm một chút nữa thôi, mạng này xem như không thể nào giữ được!
Hàn Vân Tịch biết không có nhiều thời gian để xem xét nhiều chi tiết như vậy, nàng chỉ cảm thấy bầu trời đang âm u bỗng nhiên tan mây, cả thế giới bỗng vụt sáng lên!
Có hy vọng!
Phải lập tức cứu người!
Hàn Vân Tịch nhanh chóng vực lại tinh thần, nhanh chóng lấy thuốc tới cầm máu cho Cố Bắc Nguyệt, sau đó nói Thất di nương tìm người đưa Cố Bắc Nguyệt vào phòng.
Độc châm này khác với độc châm từng đâm vào Mục Thanh Võ lúc trước. Lần này không hề có chất độc, vì thế nàng chỉ đơn giản rút châm ra, không có gì phức tạp.
Tiểu Dật nhanh chóng lấy tới một thang thuốc, gọi là "Bạt Châm Tán", phương thuốc gồm Linh Từ Thạch (nghiền nhỏ) 3 tiền, Ba Đậu Sương (khử dầu) 1 tiền, Bế Ma Tử (khử dầu) 5 tiền, sáu con bọ hung và hai phần Xạ Hương.
*Tiền (錢) ở đây là đơn vị đo lường, đồng cân, 1 tiền = 5g.
Thuốc này tác dụng như tên, dùng để rút châm từ trong cơ thể.
Không thể không cảm khái sức mạnh của Trung y, Linh Từ Thạch trong này là vị thuốc mấu chốt nhất, từ tính của Linh Từ Thạch rất mạnh, trong khi kim châm thời xưa đều có chứa sắt, vì thế có thể lợi dụng lực hút để rút châm ra, những thành phần còn lại có công hiệu làm trơn, tiêu viêm, giảm đau, cầm máu.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch dùng ba thang thuốc Bạt Châm Tán, nhưng vẫn không có chút công hiệu nào.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch có chút hoài nghi, vội vàng lấy ra một ám khí Đường Môn đặt cùng chỗ với Linh Từ Thạch, ai ngờ không hề xuất hiện lực hút.
Hay nói cách khác, châm của Đường Môn có độ tinh khiết rất cao, hàm lượng sắt thấp đến mức không đáng kể.
Ám khí Đường Môn, quả nhiên danh bất hư truyền! Nếu đâm sâu hơn một chút, trong tình huống không thể cầm máu thì cơ bản là không cứu được, nếu còn có độc trên châm thì cho dù có hệ thống giải độc như nàng cũng rất khó khăn, đừng nói tới độc y khác.
Vì thế, ám khí chứa độc của Đường Môn, thực sự rất đáng sợ.
Hàn Vân Tịch phát hiện ra điều này, không biết nên buồn hay nên vui. Được rồi, hiện giờ đối mặt với Cố Bắc Nguyệt, nàng có chút đau lòng.
"Chết tiệt!"
Hàn Vân Tịch rít lên, không phải để ấy nguyền rủa ám khí Đường Môn mà là đang nguyền rủa kẻ đã gây ra thương thế cho người vô tội, Cố Thất thiếu!
"Tỷ, phải làm sao đây? Rạch ra lấy châm là quá mạo hiểm."
Tiểu Dật không có nhiều kinh nghiệm, nhưng đã đọc qua khá nhiều ca bệnh, điều nó lo lắng là rất chính xác.
Nếu Mai Hoa châm không có độc, Hàn Vân Tịch không thể dùng hệ thống để quét xem vết thương sâu thế nào, nếu không xác định được độ sâu, vậy thì không thể mạo hiểm lấy dao rạch ra.
Nếu như tình cờ cắt quá sâu, sau khi rạch ra rồi không thể cầm máu, chẳng khác gì là đang mưu sát.
Ánh mắt Hàn Vân Tịch tối lại, nhìn chằm chằm vào ngực Cố Bắc Nguyệt, khuôn mặt bình thản tràn ngập ngưng trọng.
Thấy vậy, Tiểu Dật cũng không dám quấy rầy. Nó thật sự rất lo lắng cho Bắc Nguyệt ca ca. Ban đầu vốn là đến để ăn mừng, không ngờ vô duyên vô cớ thành ra thế này.
Sau một lúc im lặng, Hàn Vân Tịch đột nhiên búng tay một cái, nghiêm túc nói: "Dật nhi, đệ ra cửa xem chừng, không cho bất cứ kẻ nào đến đây quấy rầy, nhanh lên!"
Tiểu Dật mừng rỡ. Hắn biết Vân Tịch tỷ đã nghĩ ra cách, rất muốn ở lại học hỏi, nhưng Vân Tịch tỷ đã nghiêm giọng dặn dò như vậy, cứu người cấp bách, nó không thể kéo dài thời gian.
Nó nghiêm túc gật đầu: "Vâng, tỷ tỷ yên tâm!"
Cửa vừa đóng lại, Hàn Vân Tịch quay đầu liếc nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái, thấy hắn còn đang hôn mê, cũng không mang bao dụng cụ ra che mắt nữa, trực tiếp rút ra mấy cây Mai Hoa châm mang theo trong người, động ý niệm, Mai Hoa châm bỗng nhiên biến mất, ẩn vào hệ thống giải độc.
Hệ thống giải độc đối với nàng cũng giống như một không gian trí năng, bất kể là rút ra lấy vào hay ẩn giấu đồ vật, đều có thể tùy theo ý mình, có điều ẩn giấu đồ vật thì mất nhiều tinh lực hơn.
Nhưng nàng không biết rằng, hết thảy này đều bị Cố Bắc Nguyệt trông thấy. Hắn thực ra vẫn chưa hôn mê, chỉ không còn sức lực mặc thôi. Khi thấy Hàn Vân Tịch bước tới, hắn đã nhắm mắt lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Bắc Nguyệt vô cùng khó hiểu, không lâu sau lại lén mở mắt ra, chỉ thấy Hàn Vân Tịch đang ngồi bên giường, dầu tựa vào thành giường.
Hàn Vân Tịch có vẻ như đang nghỉ ngơi, thực ra đã rất hao phí tinh lực. Bất cứ vật nào muốn để vào hệ thống, nhất định phải có liên quan đến độc dược, thành phần độc, nguyên liệu chế độc, dược liệu thuốc giải, và những vật liệu đơn giản cần thiết để giải độc.
Mai Hoa châm có thể đặt vào là vì thực ra kim châm cũng là một trong những vật liệu để chế độc.
Lúc này, hệ thống giải độc đang tự phối chế độc dược, loại nước thuốc này có thể phản ứng với kim châm, hòa tan để nó trở thành chất lỏng kim loại. Chất lỏng này khi kết hợp với những nguyên liệu độc dược khác sẽ tạo ra phản ứng, tạo thành một độc dược hoàn chỉnh khác.
Quá trình này rất phức tạp, đòi hỏi rất tỉ mỉ chi tiết, nếu như để con người làm thì không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian, nhưng để hệ thống giải độc làm, Hàn Vân Tịch chỉ tốn một chút tinh lực.
Thật ra việc chế độc với nàng mà nói cũng khá nhàn hạ, nhưng không hiểu vì sao những lần gần đây mỗi lần nàng khởi động hệ thống đều thấy mệt hơn nhiều so với trước kia, cũng tốn nhiều thời gian hơn.
Hệ thống giải độc chưa sử dụng được bao lâu, không thể sẽ xuất hiện tình huống lỗi thời sớm như vậy. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng nửa năm nay gặp phải hết chuyện này tới chuyện khác, cho nên bản thân quá mệt mỏi nên chưa có thời gian điều dưỡng cơ thể.
Rất nhanh, hệ thống đã cho ra một phối phương tốt nhất, cái gọi là tốt nhất này chính là một độc tố có thể hoàn toàn hòa tan kim châm với mức thương tổn thấp nhất, khuếch tán chậm nhất.
Độc y không chỉ giải độc, còn có thể dùng độc cứu người, chỉ cần hòa tan cây châm trong thân thể Cố Bắc Nguyệt thành độc dược, vậy Hàn Vân Tịch không cần phải rút châm ra nữa, chỉ cần giải độc mà thôi.
So với hệ thống giải độc thì Hàn Vân Tịch thấy việc nàng nghĩ ra một biện pháp tinh tế như vậy, quả thực chính là thiên tài!
Nàng mở mắt, tuy rằng đáy mắt phủ đầy tơ máu, nhưng vẫn sáng rực, hiện ra nụ cười tự tin. Nàng tao nhã vươn tay, một lọ độc dược bỗng nhiên xuất hiện ở trên tay nàng.
Nàng cũng không biết, giờ khắc này trông nàng như một nhà ma thuật thần bí mà tôn quý, ít nhất trong mắt Cố Bắc Nguyệt, nàng rất đẹp, rất đẹp.
Sau đó là công việc sở trường của nàng.
Ở ngoài cửa, Tiểu Dật ngồi ngay ngắn trước cửa phòng, lưng thẳng tắp, hai tay khoanh lại trước ngực, khuôn mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc, đúng chuẩn thần giữ cửa.
Thất di nương và quản gia đều đến hỏi Tiểu Dật, mà nó cũng có biết gì đâu, bọn họ đứng ở một bên, lòng nóng như lửa đốt. Phải biết rằng nếu như ngự y xảy ra chuyện ở Hàn gia, vậy thì phiền phức không phải là nhỏ.
Sau nửa canh giờ, vẫn không có động tĩnh gì.
Hàn Vân Tịch giải độc, hơn nữa còn là độc do chính mình hạ, còn cần đến nửa canh giờ hay sao?
Nàng chỉ rạch một vết nhỏ trên ngực Cố Bắc Nguyệt, lợi dụng châm thuật bí truyền rút hết độc tố ra, miệng vết thương lúc này đã được xử lí sạch sẽ, bôi thuốc sát trùng, đắp thuốc cầm máu, băng bó cũng đã xong, có thể nói là thành công mĩ mãn.
Giờ khắc này, nàng đang ngẩn người trước giường.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Áo của Cố Bắc Nguyệt đã bị xé hơn phân nửa, lộ ra cơ ngực có thể nói là hoàn hảo. Không thể tưởng tượng nổi, một nam tử ôn nhã như ngọc, dịu dàng tựa trăng, thân thể gầy yếu trói gà không chặt, từng là một cái ấm sắc thuốc lại có cơ ngực gợi cảm như thế. Cơ bắp hắn chắc nịch rộng lớn, tràn ngập sức mạnh nam tính, khiến bất cứ nữ tử nào trông thấy cũng đều nhịn không được mà suy nghĩ xa xăm.
Lúc trước Hàn Vân Tịch vẫn vội vàng cứu trị, chưa từng để ý tới Cố Bắc Nguyệt có dáng người rất đẹp. Lúc này, nàng giống như đã phát hiện ra một bí mật kinh người, sợ hãi ngắm nhìn, tầm mắt nàng nhìn theo da dẻ mê người kia, không kiềm chế được mà lướt nhìn xuống dưới.
Nàng nhịn không được nghĩ về dáng người bên dưới y phục, nam nhân này có thân thể thon dài săn chắc, hoàn mỹ đến mức nào?
Đúng lúc này, Cố Bắc Nguyệt đột nhiên chuyển động.
Bàn tay hắn chậm rãi nắm lại, Hàn Vân Tịch mới giật mình tỉnh táo, nhận ra mình đã thất thần quá xa.
Được rồi, nàng thừa nhận vừa rồi mình thực sự mê muội bởi thân hình nam nhân ấm áp dịu dàng. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng giả vờ như chưa thấy gì, vội vàng tiến lên. Cố Bắc Nguyệt từ từ mở mắt ra, trước khi Hàn Vân Tịch hạ độc đã cho hắn dùng thuốc mê, tới bây giờ hắn mới tỉnh lại.
"Đừng nhúc nhích, miệng vết thương vừa mới được xử lí xong!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Cố Bắc Nguyệt nhìn nàng một hồi lâu, mới nói ra một câu: "Vương phi nương nương, ta... ta chưa chết sao?"
"Ta cũng nghĩ ngươi sẽ chết, nhưng ngươi là người tốt, người tốt đều được phù hộ."
Hàn Vân Tịch nói thực sự rất nghiêm túc, nàng còn nghĩ Cố Thất thiếu sẽ một châm giết chết Cố Bắc Nguyệt, ai biết lại lệch một chút như vậy!
Nàng giải thích chuyện này với Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm: "Có lẽ nhờ phúc của Vương phi nương nương mới thoát được một kiếp này."
Hàn Vân Tịch nhịn không được trợn mắt: "Cố Bắc Nguyệt, ngươi từ bao giờ đã biết nịnh nọt như vậy? Rõ ràng là ta liên lụy tới ngươi."
Cố Bắc Nguyệt cười ngượng ngùng: "Vương phi nương nương, lúc ấy ta rất sợ hãi, khi nhận ra có chuyện gì cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp gọi người. Cố Thất thiếu không phải là bạn của ngươi và điện hạ sao? Sao lại..."
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười: "Ai là bạn của hắn chứ? Cùng lắm chỉ quen biết sơ sơ mà thôi. Dù sao chuyện cũng rất dài dòng."
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt có chút phức tạp, hỏi tiếp: "Vương phi nương nương, lúc đó nghe hai người nói châm ám khí kia là của Đường Môn?"
"Ngươi cũng biết Đường Môn?" Hàn Vân Tịch hoài nghi. Ngay cả một thầy thuốc như Cố Bắc Nguyệt, cũng biết tới chuyện giang hồ?
"Ám khí Đường Môn nổi tiếng khắp đại lục Vân Không, trước đây khi còn ở Y thành cũng nghe mọi người nói đến." Cố Bắc Nguyệt đáp.
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, cũng không định tiếp tục đề tài này, nàng thuận tay kéo chăn đắp cho Cố Bắc Nguyệt, sau đó gọi Thất di nương và Tiểu Dật vào.
Cố Bắc Nguyệt lúc này mới phát hiện mình đang bán khỏa thân, tai hắn hơi ửng đỏ, yên lặng kéo chăn kĩ hơn.
Thấy Cố Bắc Nguyệt không sao, Thất di nương và Tiểu Dật đều vui vẻ ra mặt, Thất di nương giữ Cố Bắc Nguyệt ở phủ mấy ngày để dưỡng thương, nhưng Cố Bắc Nguyệt khăng khăng đòi trở về phủ.
Hàn Vân Tịch đích thân đưa hắn về Cố phủ, sắp xếp xong xuôi, hướng dẫn dược đồng cách thay thuốc. Lúc sắp rời đi, Hàn Vân Tịch quay lại và nói: "Cố Bắc Nguyệt, chuyện hôm nay..."
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Cố Bắc Nguyệt đã thản nhiên cười nói: "Vương phi nương nương yên tâm, tại hạ sẽ không nói ra bất cứ điều gì."
Đúng thật là người thông minh!
Hàn Vân Tịch phát hiện mình càng lúc càng thích nam tử này, nàng cười tươi rói, lúm đồng tiền như hoa, gật gật đầu yên tâm ra về.
Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên ngực mình, nhỏ giọng thì thầm: "Cố Thất thiếu, chẳng lẽ ngươi cũng như ta, đến từ nơi đó, đang tìm độc nữ hay sao?"
Hàn Vân Tịch có thể biến ra độc dược, đây là năng lực gì? Nàng liệu có phải người hắn đang tìm kiếm không?