Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 203

Hàn Vân Tịch cảm thấy rất may mắn vì mình không tự chạy qua nhờ cậy hắn, tuy mặt mũi không đáng tiền nhưng bớt được một lần thì cũng không lỗ.

Nàng biết lần trước giết độc nhân là Long Phi Dạ cố tình giúp nàng, điều kiện không cản trở khi làm việc bên ngoài này, nàng rất vui vẻ đồng ý!

Quan hệ phu thê hữu danh vô thực không thể kéo dài lâu, cho dù lời đồn được sủng ái truyền có rộng thế nào đi chăng nữa, đừng nói người ngoài, ngay cả Triệu ma ma bên cạnh nàng đều tìm nhiều cách thử nàng, muốn biết rốt cuộc nàng có được sủng ái hay không.

Những quý phu nhân có chỗ dựa có bối cảnh có danh có thực có nhi có nữ còn phải tranh đấu để giữ vững địa vị, huống chi nàng chỉ có hai bàn tay trắng?

Một thân phận gượng gạo như vậy, có thể giúp nàng chống đỡ ở Tần vương phủ, chống đỡ ở Thiên Ninh hoàng tộc bao lâu?

Từ ngày thứ hai đặt chân vào cửa, nàng đã biết mình không thể thoát khỏi gông xiềng định mệnh này, chỉ có thể giữ chặt chỗ dựa lớn nhất, là Long Phi Dạ.

Cách tốt nhất để chinh phục một người đàn ông là chinh phục dạ dày người đó, câu này thật nhảm nhí!

Thực ra, cách tốt nhất để chinh phục một người đàn ông là để hắn phải chủ động đến chinh phục bạn.

Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch vô thức liếm liếm môi, một màn kinh tâm động phách trước kia lại không kiềm được xuất hiện trong đầu, hắn nói: "Hàn Vân Tịch, từ giờ trở đi, sự trong sạch của nàng là của bổn vương."

Hắn như vậy, có coi là chinh phục không?

Không, chẳng qua hắn chỉ tuyên bố quyền sở hữu một món đồ mà thôi.

Từ "chinh phục" này dùng với một kẻ cao cao tại thượng như Long Phi Dạ, dù là chủ động hay bị động thì Hàn Vân Tịch đều cảm thấy ngớ ngẩn sao sao.

Nàng lắc lắc đầu, gạt ý nghĩ này qua một bên, nàng muốn được sống yên ổn trong Tần vương phủ thì phải để tên kia thấy được giá trị của mình, miễn cho ngày nào đó hắn khó ở lại đạp nàng khỏi phủ.

Hừm, phải cố học cho được ám khí Đường Môn!

Hàn Vân Tịch đang ngẩn người suy nghĩ thì Triệu ma ma đã vui vẻ hào hứng chạy lại đây.

"Vương phi nương nương, thái y đã chờ ở khách đường đại viện, thái phi nương nương cũng đã ở đó, người mau qua đó đi."

Quả nhiên, chuyện này đã kinh động đến Nghi thái phi.

Hàn Vân Tịch thực sự rất buồn ngủ nhưng không thể không vực tinh thần đi cùng Triệu ma ma, ai biết là không chỉ Nghi thái phi mà Mộ Dung Uyển Như cũng đã đến.

Theo cấp bậc lễ nghi thì nữ nhân đã gả ra ngoài thì không thể dễ dàng về nhà mẹ đẻ, nhưng Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như cũng không quan tâm nhiều như vậy, dạo gần đây Mộ Dung Uyển Như có chút siêng năng tới Tần vương phủ nhỉ.

Thấy nàng lại đây, Nghi thái phi mau chóng đứng lên đón, cẩn thận đỡ Hàn Vân Tịch ngồi xuống, so với trước kia còn thân thiết hơn ba phần: "Vân Tịch, không thoải mái lâu như vậy sao không nói cho mẫu phi? Lỡ mệt quá ngã bệnh thì phải làm sao? Mau mau, để Lý thái y bắt mạch xem thử!"

Thấy ánh mắt khó nén vui sướng cùng chờ mong của Nghi thái phi, Hàn Vân Tịch liền biết tiêu chắc rồi, nhịn không được chửi rủa Long Phi Dạ, tên kia chỉ nói một câu đã đẩy nàng vào thế nước sôi lửa bỏng rồi!

Còn chưa hết, vẫn chưa bắt mạch, Mộ Dung Uyển Như đã nịnh nàng lên trời: "Tẩu tâu, chúc mừng chúc mừng, mẫu phi trông tin của tẩu từ lâu rồi, lần này rốt cuộc cũng đã thành công!"

Vừa nghe vậy, Hàn Vân Tịch đã rút tay về, cười nói: "Nếu Uyển Như muội muội đã khẳng định như vậy, ta thấy đành mời Lý thái y trở về đi thôi."

Mộ Dung Uyển Như chơi chưa chán trò bưng lên đạp xuống, nàng đã phát ngấy rồi.

Tay Lý thái y cứng ngắc giữa không trung, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Tẩu tẩu, muội không phải..." Mộ Dung Uyển Như không biết phải giải thích thế nào, tủi thân nhìn Nghi thái phi: "Mẫu phi, con không có ý đó, con chỉ mừng thay cho tẩu tử thôi."

Nghi thái phi đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch lại nói: "Nếu Uyển Như muội muội không có ý này, lẽ nào muội thấy ta không phải mang thai?"

"Không phải!" Mộ Dung Uyển Như lập tức phủ nhận, nàng vô cùng hận, tại sao mỗi lần đấu với Hàn Vân Tịch, nàng đều bị chặn họng không thể nói gì chứ?

Thái hậu cho nàng ba tháng, nàng lại hận không thể khiến nữ nhân này lập tức cút khỏi Tần vương phủ!

"Vậy muội rốt cuộc có ý gì?" Hàn Vân Tịch hỏi dồn.

Mộ Dung Uyển Như hoàn toàn không nói, đáng thương vô cùng nhìn sang Nghi thái phi, hốc mắt đỏ lên như thể tủi thân dữ dội lắm.

Nghi thái phi trừng mắt nhìn Hàn Vân Tịch: "Vân Tịch, sao có thể đem chuyên này ra đùa, Uyển Như đang mừng thay cho con mà! Mau để Lý thái y bắt mạch đi."

Nghi thái phi vừa giải vây vừa vỗ nhè nhẹ lên tay Mộ Dung Uyển Như, Mộ Dung Uyển Như nhìn nàng một cái, ấm ức hệt một cô vợ nhỏ.

Nghi thái phi tuy là không nói gì, lại nắm chặt tay nàng, rõ ràng là đang an ủi.

Hình ảnh này không thoát khỏi ánh mắt của Hàn Vân Tịch, nàng thực sự không hiểu rõ, một người khôn khéo như Nghi thái phi, tại sao không nhìn rõ bản chất bạch liên hoa của Mộ Dung Uyển Như chứ?

Không phải chỉ là con nuôi sao, không có chút quan hệ huyết thống nào, Mộ Dung Uyển Như nợ ân của Nghi thái phi chứ đâu phải Nghi thái phi nợ tình gì nàng, theo tính cách của Nghi thái phi sao lại luôn dung túng nàng như vậy chứ?

Thôi được rồi, quan hệ giữa nàng và Nghi thái phi mới dịu đi bao lâu đâu, còn Mộ Dung Uyển Như đã ở bên nàng mười mấy năm trời.

Lý thái y vừa bắt mạch, hai mẹ con đều nhìn qua.

Giờ khắc này, nếu Nghi thái phi đang chờ mong, thì Mộ Dung Uyển Như lại đau khổ trong lòng, thực ra cho dù có thai hay không, nàng đều không thể chấp nhận được.

Triệu ma ma nói rằng Tần vương điện hạ đích thân mời Lý thái y, điều này đủ để chứng minh nữ nhân này thực sự được lâm hạnh!

Từ nhỏ đến lớn, sự tồn tại của Tần vương trong lòng nàng đều cao quý như một vị thần, mỗi khi nghĩ đến có người có thể hầu hạ hắn, cùng hắn nước sữa giao hòa, lục phủ ngũ tạng của nàng đều run lên!

Khách đường lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều căng thẳng, không biết có phải bị không khí căng thẳng này cuốn theo không mà Hàn Vân Tịch vốn dĩ đã biết kết quả cũng nhịn không được suy tư, Long Phi Dạ sẽ cho phép nữ nhân nào đó mang thai con của hắn sao?

Đột nhiên, Lý thái y buông tay nàng ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

Lý thái y vội vàng đứng dậy, sợ hãi khom mình hành lễ: "Bẩm Thái phi nương nương, mạch của Vương phi nương nương hình như..."

Tuy Lý thái y không muốn nói, nhưng không thể không nói ra: "Có lẽ không phải hỉ mạch."

Lời vừa ra, Nghi thái phi bật người đứng dậy: "Cái gì gọi là có lẽ? Bổn cung muốn một câu trả lời chính xác!"

Lý thái y sợ tới mức lui về phía sau vài bước, kiên trì nói ra lời khẳng định: "Thái phi nương nương, hạ quan xác định Vương phi nương nương không có hỉ mạch."

Vừa nghe thấy vậy, Mộ Dung Uyển Như thầm thở ra, bất kể thế nào thì đây cũng là kết quả tốt nhất.

Nghi thái phi không nói gì, ngồi xuống, gương mặt khi nãy tràn ngập vui sướng chờ mong lập tức liền sa sầm lại, thật sự không để tâm chút nào đến mặt mũi của Hàn Vân Tịch, cơn giận dữ không chút kiềm nén mà trút hết lên người Lý thái y: "Vô dụng, mau cút đi!"

Hàn Vân Tịch biết nàng sẽ thất vọng, nhưng cũng không ngờ tới nàng lại trắng ra như vậy, hoàn toàn coi khinh mặt mũi của mình. Cho dù nàng có đối xử tốt với Nghi thái phi như mẹ đẻ nàng, nhưng dù gì chăng nữa nàng cũng chỉ là con dâu, không phải con ruột của bà, còn vọng tưởng gì nữa?

Liếc nhìn bàn tay nắm chặt của Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như, Hàn Vân Tịch không chút buồn rầu, nàng trước giờ chưa từng có ý định lấy lòng ai để hưởng lộc, nàng chỉ muốn sống thoải mái một chút trong cái phủ này thôi.

Hiện giờ trong lòng nàng, đối với một số người, có những việc càng thêm hiểu rõ.

Đúng lúc này, Triệu ma ma vội vàng mở miệng: "Thái phi nương nương, Vương phi nương nương ngủ nhiều cũng không bình thường, nên để Lý thái y xem mạch lại lần nữa ạ."

Lý thái y rất thức thời, vội vàng trả lời: "Mạch của Vương phi nương nương trầm dài, e là mệt mỏi quá độ, ảnh hưởng nguyên khí, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng, nhất định có thể có hỉ."

Vế sau tất nhiên là Lý thái y cố tình nói cho Nghi thái phi nghe, Nghi thái phi nghe vậy mới miễn cưỡng có tinh thần, thản nhiên nói: "Vân Tịch, từ giờ con đừng chạy khắp nơi nữa, điều dưỡng thân thể cho tốt đi."

Hàn Vân Tịch ngoài cười trong không cười, gật đầu đáp: "Vâng."

Lý thái y kê một thang thuốc cho nàng, dặn dò vài câu mới đi, Hàn Vân Tịch thấy đó là một thang thuốc bổ rất tốt, liền nhận lấy.

"Mẫu phi, đầu tháng sau là ngày săn bắn mùa xuân rồi, nếu vậy chẳng phải tẩu tẩu không thể tham gia sao?"

Mộ Dung Uyển Như hôm nay tới đây chính là vì việc này, hội săn mùa xuân vào dịp thanh minh là một sự kiện lớn ở Thiên Ninh quốc, Bình Bắc hầu phủ đã nhận được thiếp mời, Tần vương phủ tất nhiên cũng nhận được thiếp mời từ sớm.

Hội săn mùa xuân là một cơ hội rất tốt, thái hậu chỉ cho nàng ba tháng thời gian, nàng không thể không gấp rút chuẩn bị.

"Vân Tịch, mùng năm tháng sau là hội săn, đây là lần đầu tiên con tham gia cho nên không thể vắng mặt, nghỉ ngơi cẩn thận, đến lúc đó đừng để lỡ dịp." Nghi thái phi mất hết hưng trí, dặn dò qua loa.

"Vâng." Hàn Vân Tịch không nhiều lời, ngoan ngoãn gật đầu.

Có Mộ Dung Uyển Như bên cạnh thái phi, Hàn Vân Tịch không ngồi bao lâu liền đi về cùng Triệu ma ma, dọc đường đi Triệu ma ma cũng an ủi liên tục.

"Vương phi nương nương, người đừng đau lòng, chuyện này phải có duyên, không phải nói có là có, trước tiên người hãy bồi bổ thân thể, trời sinh voi sinh cỏ mà."

"Vương phi nương nương, người đi chậm một chút, nghe nói Hồ lang trung ở thành Tây có một phương thuốc, có mấy vị nương nương trong cung đều đi xin rồi, thực sự rất có công hiệu, hay là để lão nô đi bốc cho người một thang nhé."

"Vương phi nương nương, người đừng buồn nữa, thân thể người vốn không tốt, giận dữ hại thân, chuyện con cái cứ từ từ rồi sẽ có, người và điện hạ đều còn trẻ, không cần phải vội vàng."

Hàn Vân Tịch rốt cuộc dừng chân, nàng nhìn Triệu ma ma, vừa bực mình vừa buồn cười, thế nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, thật tốt, trên đời này vẫn có người thực lòng quan tâm đến nàng.

Không muốn lừa gạt vị ma ma tốt bụng này, Hàn Vân Tịch đổi đề tài: "Ma ma, ngươi kể cho ta nghe chuyện của Uyển Như tiểu thư đi."

"Vương phi nương nương muốn biết chuyện gì? Nếu lão nô biết nhất định sẽ nói hết cho người." Triệu ma ma rất tích cực.

"Nàng được Nghi thái phi nhận nuôi thế nào, cha mẹ ruột của nàng đâu?" Hàn Vân Tịch chăm chú hỏi.

Triệu ma ma nhớ lại: "Năm đó tiên hoàng còn tại thế, vẫn chưa có Tần vương phủ. Khi đó Thái tử phi, cũng là Hoàng hậu bây giờ chọn một vài cung nữ cùng chơi với Trường Bình công chúa, Uyển Như tiểu thư cũng là một trong những người được đề cử. Nghi thái phi lúc đó vừa hay trông thấy nàng. Từ sau khi sinh Tần vương, Nghi thái phi không thể mang thai được nữa, lại vẫn luôn muốn có một người con gái. Có lẽ đó là duyên phận, Nghi thái phi vừa trông thấy Uyển Như tiểu thư đã thích rồi, sau đó nhận nuôi nàng, nhưng thân phận vẫn là con nuôi, không sắc phong Công chúa, về sau tiên đế băng hà cũng không người sắc phong nữa rồi."

Hàn Vân Tịch nghiêm túc nghe, lại hỏi: "Vậy cha mẹ ruột của nàng đâu? Những năm qua chưa từng đến thăm sao?"

Cho dù vào cung làm nô phó, cũng có thể xin ra ngoài gặp người thân, Hàn Vân Tịch đã vào phủ lâu như vậy, lại chưa từng nghe Mộ Dung Uyển Như có thân thích lui tới.

"Nghe nói nàng là cô nhi, được người thân nuôi lớn, trước đây có đến thăm mấy lần, về sau thì họ đều qua đời rồi." Triệu ma ma thành thật trả lời.

Hàn Vân Tịch như có suy tư, gật gật đầu, lại hỏi: "Lúc ấy tại sao không sắc phong Công chúa cho nàng?"

Nếu có sắc phong, vậy thân phận của Mộ Dung Uyển Như sẽ khác hoàn toàn so với hiện giờ, mọi người trong phủ hiện giờ cũng sẽ không gọi nàng là Uyển Như tiểu thư.

Nhìn Nghi thái phi yêu chiều Mộ Dung Uyển Như như vậy, tại sao lại không làm vậy chứ.

Triệu ma ma cũng không hiểu rõ, nàng đoán: "Có thể khi đó Nghi thái phi chỉ muốn nuôi thử xem thế nào, về sau tiên đế băng hà, thái tử kế vị, Nghi thái phi cũng không tiện nhắc đến việc này."

Hàn Vân Tịch luôn cảm thấy có chuyện gì đó, nhưng không thể miêu tả rõ ràng, nàng gật gật đầu, không hỏi gì thêm.
Bình Luận (0)
Comment