Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 206

Chuyện Hàn Vân Tịch nghĩ mãi không hiểu không phải gì khác mà chính là thái độ của Nghi thái phi.

Trong Hoàng tộc, tâm khí của Nghi thái phi có tiếng cao, thậm chí so với Thái hậu còn không thể khuất phục, rốt cục là vì nguyên nhân gì khiến bà cam tâm tình nguyện vì Mộ Dung Uyển Như mà buông bỏ tư thái đây?

Phải biết là hôn sự của Mộ Dung Uyển Như vốn dĩ là một sự sỉ nhục. Một ngưới thích thể diện như Nghi thái phi lại có thể trong thời gian ngắn như vậy lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, làm thân gia với Hầu phủ Bắc Bình, thật không thể tưởng tượng nổi.

Sự hi sinh này thật lớn?

Lại bộ Thượng thư có thực quyền, phủ Quốc công quyền cao chức trọng, bây giờ ngược lại lại phải xem sắc mặt của Hầu phủ Bắc Bình. Nghi thái phi vì nâng Hầu phủ Bắc Bình lên, thật không tiếc hạ thấp tư thái.

Mà, không nói tới mấy tháng nay Nghi thái phi và Hầu phủ Bắc Bình đã gần gũi đến bao nhiêu thì vẻn vẹn trong ngày đi săn mùa xuân này, tin tức ba gia đình này cùng với phủ Tần vương đồng hành một khi truyền ra ngoài, địa vị ở Đế Đô của ba gia đình này chắc chắn sẽ một mạch được thổi lên cao, cũng sẽ gây ra biến đội đối với sự giao thiệp vòng tròn quyền quý ở Đế đô.

Nghi thái phi vì Mộ Dung Uyển Như mà làm như vậy, nhưng đã từng hỏi xem Tần Vương điện hạ có đồng ý hay không?

Tần vương điện hạ đã ra mặt để Trưởng Tôn Triệt có vị trí ở Lại bộ, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?

Phủ Tần vương sở dĩ tôn quý, tất cả đều là vì sự tồn tại của Long Phi Dạ. Nếu như không có Long Phi Dạ, tâm khí của Nghi thái phi có cao đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một Thái phi nương nương quá thời.

Vì một người con gái nuôi không hăng hái tranh giành đánh mất đi giá trị con người của con trai mình, không giống với chuyện mà người có tính cách như Nghi thái phi làm ra.

Hàn Vân Tịch trăm mối vẫn không giải thích được, ngầm cảm thấy sau khi Mộ Dung Uyển như xuất giá, Nghi thái phi ngược lại càng thương nàng ta hơn, mãi đến khi lên xe ngựa rồi, Hàn Vân Tịch vẫn còn cau mày. Mà Mộ Dung Uyển Như không ngồi xe của Hầu phủ Bắc Bình, khoác tay ngồi bên cạnh Nghi thái phi.

Nhưng mà, cùng lúc này cũng không hiểu còn có Long Phi Dạ, hắn nhìn theo bóng đoàn xe ngựa đi xa, lạnh lùng hỏi: “Năm nay sao lại đi sớm trước vậy?”

Những năm qua hắn đều không đi cùng Nghi thái phi, nhưng mà, Nghi thái phi đều sau khi nghỉ trưa mới lên đường.

“Quế ma ma trong viện của Thái phi nương nương kia nói đây là chủ ý của Vương phi, trên đường có thể ngắm cảnh, còn nói là để tránh những đoàn xe khác, chọn con đường kênh rạch Vương gia, tương đối vắng vẻ.” Ám vệ thấp giọng bẩm báo.

Chủ ý của Hàn Vân Tịch? Để ngắm cảnh?

Hững thú của nữ nhân này cũng không tệ nhỉ, chỉ là, đã nghĩ tới vấn đề an toàn chưa?

Đáy mắt Long Phi Dạ thoáng qua vẻ không vui, không hỏi nhiều, lạnh lùng nói: “Phân phó Sở Tây Phong tất cả hành động theo kế hoạch.”

“Rõ!” Ám vệ nhận mệnh lệnh rời đi, thế nhưng đáy lòng buồn bực. Tại sao Điện hạ đối với việc thái phi nương nương đồng hành cùng ba nhà kia một chút ý kiến cũng không có vậy?

Xe ngựa phi nhanh, nhanh chóng ra khỏi Hoàng thành, xe mở đường đi ở phía trước, thứ hai là xe ngựa của Nhi thái phi, còn xe của ba nhà khác theo sát phía sau.

Trên đường đi, Mộ Dung Uyển Nhi đều tiếp chuyện Nghi thái phi. Qủa nhiên là mẫu nữ nhiều năm chung sống, Mộ Dung Uyển Như luôn có thể một câu đã chọc cười Nghi thái phi. Chủ đề nói chuyện cứ cái này nối tiếp cái khác, dường như không bao giờ nói hết. Mà như vậy khiến cho Hàn Vân Tịch ở bên cạnh muốn ngủ cũng không ngủ được, mà chủ đề bọn họ nói Hàn Vân Tịch lại không quen thuộc, không chen lời vào được.

Nàng cũng lười tham gia náo nhiệt, ghé mắt qua cửa sổ ngắm cảnh trên đường, chỉ là dần dần Hành Vân Tịch cảm thấy không được bình thường, đường mà xe ngựa đi, sao lại càng ngày càng hoang vu vậy.

Nàng quay đầu nhìn ra: “Mẫu phi, chúng ta không đi đường lớn sao?”

Từ Đế đô đến huyện Bắc Trạch có một đường lớn nối thẳng, một đường bằng phẳng, rất dễ đi. Mặc dù Hàn Vân Tịch không biết đường, nhưng mà, theo như tất cả những gì nhìn thấy xung quanh, chắc chắn không phải là đường lớn!

Nghi thái phi đang nói chyện vui vẻ cũng không nghe rõ vấn đề Hàn Vân Tịch nói, thuận miệng hỏi một câu: “Sao cơ?”

“Mẫu phi, có phải chúng ta đi nhầm đường hay không? Đây là nơi nào?” Hàn Vân Tịch thật thà hỏi.

Nghi thái phi lúc này mới nghi ngờ, tự thò người ra phía ngoài cửa sổ nhìn, ai biết, chính lúc này, xe ngựa đột nhiên im bặt dừng lại!

“A...”

Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như đồng thời hét rầm lên, cùng nhau ngã về phía trước, may mà Hàn Vân Tịch phản ứng nhanh, một tay giữ lấy cửa, một tay kéo tay Nghi thái phi lại. Nghi thái phi ổn định rồi, nhưng Mộ Dung Uyển Như lại đâm vào khung cửa.

Vẫn còn chưa tỉnh táo lại, bên ngoài đã truyền đến âm thanh của thị vệ: “Có thích khách, bảo vệ các chủ tử!”

“Thích khách? Trời ạ!”

Nghi thái phi hét ầm lên, gương mặt xinh đẹp thất sắc, bản năng cúi thấp đầu lại. Không phải bà không bình tĩnh mà là đời này nàng hiếm khi gặp nguy hiểm, mắt Mộ Dung Uyển Như lướt một vòng lãnh ý, cũng vội vàng thu mình đến bên cạnh Nghi thái phi, kinh hoảng hỏi “Mẫu phi, làm sao đây! Sao lại có thích khách?”

Nghi thái phi làm sao biết, hai mẹ con rất nhanh cùng ôm lấy nhau.

Lúc này, bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, tiếng binh khí va chạm “Keng keng keng” vang lên, người nghe thấy mà lòng kinh động, nghe theo âm thanh này, thích khách kéo tới sẽ không hề ít!

“Uyển Như, chăm sóc tốt mẫu phi!”

Hàn Vân Tịch quyết định thật nhanh, để lại lời này, xuống xe ngựa. Thấy thế, Mộ Dung Uyển Như vừa bất ngờ vừa vui mừng, Hàn Vân Tịch à Hàn Vân Tịch, không ngờ ngươi lại dám xuống xe. Nếu ngươi đã xuống xe rồi, vậy thì chuyện càng dễ làm rồi!

Nghĩ đến đây, nàng ta lại sợ hãi ôm mẫu phi càng chặt, tay kia yên lặng mò ba chiếc châm trong tay áo, tùy thời mà hành động.

Hàn Vân Tịch sao có thể nghĩ tới tình hình ở trên xe, Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như kia là những người có thể dùng chung một trái tim, để hai mẹ con họ ở trên xe là an toàn nhất.

Nàng vừa xuống xe ngựa, liền thấy thị vệ vừa bảo vệ xe ngựa, vừa sống chết đánh bọn thích khách áo đen, mấy chiếc xe phía sau cũng có tình trạng như vậy.

Nàng đứng ở một bên cũng không động thủ, lạnh lùng nhìn chiêu thức của thích khách áo đen ở quanh mình.

Xe ngựa tại sao không đi đường lớn, đi vào nơi vắng vẻ này, rút lui không nói, cữ cho là đi đường này là chuyện bình thường, vùng đất kinh kỳ, kẻ nào có lá gan lớn như vậy dám uy hiếp xe ngựa của phủ Tần Vương?

Đám thích khách áo đen này là cướp tiền bạc hay là nhắm đến ai trong đoàn xe này?

Hàn Vân Tịch lập tức nghĩ đến Khang vương Bắc Lệ, thế nhưng đám thích khách áo đen này không phải là cao thủ, sống chết đánh nhau với thị vệ lâu như vậy mà không phân thắng bại, thủ hạ của Khang vương Bắc Lệ không yếu thế đâu nhỉ?

Ngay lúc Hàn Vân Tịch trầm tư, đột nhiên một tên thích khách đột phá phòng tuyến của thị vệ, cầm kiếm bay tới xe ngựa. Ánh mắt Hàn Vân Tịch lạnh lẽo, đưa tay nhắm chuẩn. Một cây châm từ cổ tay như bão tố bay đi, chuẩn xác nhắm trúng chính giữa ấn đường của tên thích khách áo đen!

Thấy thế, thị vệ bên cạnh đều ngây người, mà thích khách áo đen cũng nhao nhao nhìn qua, đương nhiên đó chỉ là trong chốc lát mà thôi, rất nhanh bọn họ lại cùng nhau chém giết.

Bờ môi Hàn Vân Tịch nở ra nụ cười nhạt, lơ đãng xoay người một cái, châm phóng ra, tiêu diệt tên thích khách đánh lén ở sau lưng nàng.

Đối mặt với cao thủ như Sở Tây Phong kia, nàng phải nghiêm túc, thành thật mà đánh. Đối mặt với đám thích khách áo đen này, dường như nàng có thể thả lỏng chân tay chơi một phen!

Khó có được cơ hội thực chiến, còn nhiều người như vậy, Hàn Vân Tịch hào hứng tới, nàng dần dần rời xa xe ngựa, chủ động trà trộn vào chiến đấu.

Thấy nàng tới, thích khách đều hướng về phía nàng, nhưng mà, cơ thể nàng nhẹ nhàng bay như chim nhạn, giơ tay nhấc chân cực kỳ đẹp mắt. Nhưng mà, trong sự đẹp mắt này, từng cây châm im hơi lặng tiếng phóng ra, đánh gục từng tên thích khách áo đen. Thấy thế, tất cả thị vệ đều không hẹ mà dừng lại, thích khách áo đen cũng không bao vây xe ngựa nữa, toàn bộ hai mấy tên cùng tụ tập lại, bao vây lấy Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch không sợ hãi chút nào, càng chơi càng thoải mái, vừa né lưỡi kiếm của thích khách áo đen, vừa phóng châm. Nàng khi ngửa ra sau, khi lại cúi về phía trước, khi thì nghiêng người, khi lại xoay tròn, động tác cũng càng ngày lưu loát, dần dần trong chốc lát như nước chảy mây trôi, giống như một điệu nhảy động lòng người.

Sở Tây Phong mai phục ở một bên thấy thế, khóe miệng liên tục run rẩy, cũng không biết đánh giá nữ nhân này như thế nào nữa, không chịu được, lại một lần nữa nghi ngờ, nữ nhân này thật sự là phế vật sao?

Mà Long Phi Dạ đứng ở sau lưng hắn, cũng nhìn không chớp mắt, khóe môi lạnh lùng lại hiện nên ý cười cưng chiều.

Vốn là đến mai phục Khang vương Bắc Lệ, không ngờ lại gặp đám thích khách này, đương nhiên hắn cũng không định ra tay.

Người trong những xe ngựa khác không dám xuống, mà tất cả thị vệ đều thành khán giả. Ngay lúc Hành Vân Tịch đang chơi đùa một cách vui vẻ, Nghi thái phi... đang đứng bên bờ sinh tử!

Trong xe ngựa, Nghi thái phi cuộn thành một đống, miệng đã bị chặn lại, bà mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Uyển Như, sắc mặt kia so người chết còn trắng hơn nhiều.

Đứa con gái một khắc trước còn khoác tay bà cười nói, giờ khắc này lại muốn giết bà!

Đứa con gái bà thương yêu mấy chục năm, toàn tâm toàn ý lo nghĩ, thế mà lại giết chết cõi lòng bà?

Tại sao?

Đây là tại sao chứ?

Nghi thái phi không thể tin được mình đang tận mắt nhìn thấy, cho dù nằm mơ, bà cũng không dám tin là mình có thể nằm mơ loại ác mộng này!

Bà luôn nhút nhát, giờ khắc này, kinh hoàng tới mức vượt xa sự sợ hãi.

Không, bà không thể nào chấp nhận được sự thật này!

Mà Mộ Dung Uyển Như không để tâm đến bà, tập trung tinh thần, nhàn rỗi lấy ra ba cây châm sắc nhọn, đếm từng cây một cách đầy hào hứng. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia của nàng ta dần dần hiện lên nụ cười lạnh gần như là biến thái, ngữ khí rất nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng lại đủ để khiến người ta run rẩy. “Mẫu phi, bà biết không? Có đại phu từng nói với ta, chỉ cần trên huyệt minh không của người... hung ác căm lên ba cây châm, bảo đảm... một mạng, hỡi ôi!”

Lời này vừa nói ra, Thái phi rốt cục đã sợ hãi, cảm giác sợ hãi lập tức vượt qua kinh sợ, bà sợ đến hốc mắt đỏ lên, ánh mắt đảo đi đảo lại giữa mặt Mộ Dung Uyển Như và châm, sợ hãi không ngừng lắc đầu, phát ra âm thanh ô ô. Hốc mắt đỏ đến mức như tràn đầy máu, nước mắt lưng tròng.

“Bà nhìn tôi như thế làm gì chứ mẫu phi?”

Mộ Dung Uyển Như vô cùng ngây thơ, vô hại: “Mẫu phi? Bà khóc cái gì chứ? Tính xem, tôi đã gọi bà mẫu phi nhiều năm như vậy...”

Nói đến đây, giọng nói của nàng ta trở nên sắc bén, ác liệt, chất vấn: “Mẫu phi kêu không lên tiếng sao?”

Vừa nói xong, nàng ta đột nhiên tới gần, cây kim hạ thấp tới bên cạnh huyệt vị trên cổ Nghi thái phi, lạnh buốt mà bén nhọn tiếp xúc, khiến Nghi thái phi run mạnh, cả người lông tơ đều lập tức dựng đứng lên.

Bà thậm chí có thể cảm nhận được máu chả ra, chậm rãi dọc theo cổ bà mà chảy xuống.”

“Ô ô... ô”

Bà không dám lắc đầu, liên tục phát ra tiếng kêu lo lắng ô ô, tiếng ngày càng lớn.

Mộ Dung Uyển Như quá hiểu bà, áp sát đến thật gần, hiểu rõ hơn nàng nha, làm cho rất gần rất gần, thu lại nhẫn lại hỏi: “Bà muốn nói gì? Nói bà thu dưỡng ta, ta còn lấy oán báo ơn sao? Nói bà tốt với tôi, tôi còn không biết mang ơn đội nghĩa sao?”

Nghi thái phi muốn lắc đầu nhưng lại không dám động: “Ô ô ô” mà đáp lại.

Mộ Dung Uyển Như khinh thường mà cười: “Nghi thái phi, bà luôn tự cho là đúng, cao cao tại thượng, bố thí chút ân nghĩa liền muốn người khác mang ơn. Bà có biết những năm qua tôi sống bên bà mệt mỏi biết bao nhiêu không hả?”
Bình Luận (0)
Comment