Dưới tình huống song thành vây công, tình thế vô cùng bất lợi cho Long Phi Dạ bọn hắn.
Lãnh Sương Sương là người thông minh, trong tình thế này hạ Nữ Nhi Thành, cho dù rút lui, Long Phi Dạ đều không nhất định có thể bận tâm được Hàn Vân Tịch, mà chút tiểu thủ đoạn của Hàn Vân Tịch làm sao đối phó được với bầy dơi khổng lồ?
Nàng cố nén cảm giác toàn thân phát sốt, cũng không lập tức nói rõ lập trường, không nói một câu, nàng chờ, chờ Hàn Vân Tịch chủ động cho nàng thuốc giải, cầu xin nàng giúp đỡ.
Nữ Nhi Thành và Tiêu Dao Thành từ trước đến nay chưa từng hợp tác, hơn nữa, nàng đã nói đến rất rõ ràng, Nữ Nhi Thành mặc dù đã treo thưởng với giá trên trời, nhưng chủ yếu vẫn là vì lôi kéo Long Phi Dạ tới.
Chỉ cần Long Phi Dạ gật đầu, Nữ Nhi Thành nguyện ý bồi thường gấp đôi giá trên trời cho vị cung nhân Thiên Ninh kia.
Nếu như Hàn Vân Tịch có chút đầu óc, hẳn phải biết mình nên làm thế nào, có Lãnh Sương Sương nàng cùng mười đại sát thủ trợ lực, chặn đánh Tề Diệu Thiên liền dễ dàng.
Thấy Lãnh Sương Sương không nói lời nào, Tề Diệu Thiên cũng không hỏi nhiều, khách khí chắp tay vái Long Phi Dạ: “Tần Vương điện hạ, đắc tội.”
Nhưng mà hắn còn chưa ra tay, Long Phi Dạ lại hành động trước. Một tay hắn ôm lấy eo Hàn Vân Tịch, một tay cầm roi, nội công mạnh mẽ truyền vào roi dài, đầu roi sắc nét như lưỡi kiếm mũi dao, tư thế phá trúc phóng tới, ép thẳng đến trước mặt Tề Diệu Thiên. Tề Diệu Thiên cũng không phải là đèn đã cạn dầu, trong nháy mắt lui lại. Nhất thời, vô số con dơi khổng lồ chen chúc mà đến, che cản tầm mắt Long Phi Dạ, lít nha lít nhít, giống như bức tường dơi dày đặc, nếu có người yếu bóng vía, nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ phát điên.
Bức tường dơi tấn công về phía Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch. Long Phi Dạ vung roi, đánh cho bầy dơi tan tác thanh mảnh nhỏ, thế nhưng ngay lúc này, Tề Diệu Thiên thình lình xuất hiện phía sau bọn họ, quạt xếp chém ngang, chém thẳng về phía đầu Hàn Vân Tịch.
Phát hiện được khí lưu phun trào phía sau, Long Phi Dạ che chở Hàn Vân Tịch, nghiêng người, một cước đạp Tề Diệu Thiên ra ngoài.
Thế nhưng, gần như trong cùng một lúc, bầy dơi lại từ phía sau lưng chen chúc tới, rất có xu hướng muốn đem bọn hắn cắn xé.
Tề Diệu Thiên cũng không cam chịu yếu thế, lại chủ động tấn công, quạt xếp giương lên, đánh ra vô số hư ảnh quạt xếp, hư hư thật thật, làm cho người khác hoa mắt chóng mặt, không biết đạo công kích nào mới là thật sự.
Thời gian dần trôi qua, Long Phi Dạ che chở Hàn Vân Tịch, chú ý trước sau, bắt đầu chống đỡ không nổi, thế nhưng vẫn chưa từng buông lỏng ra Hàn Vân Tịch.
Đột nhiên, một con dơi thân hình khổng lồ từ dưới vọt lên, miệng rộng màu máu đỏ lòm xông về phía cánh tay Hàn Vân Tịch mà cắn. Long Phi Dạ một bên ứng phó Tề Diệu Thiên, một bên né tránh. Sau vài lần né qua né lại, dơi vương bị chọc giận, lại hung hăng cắn xuống, liền cắn lấy cánh tay đang ôm lấy Hàn Vân Tịch của Long Phi Dạ, còn gắt gao không chịu nhả ra.
Có trời mới biết răng nanh con dơi này sắc bén thế nào, cánh tay Long Phi Dạ lập tức chảy máu, hai hàng vết máu giống như là vòi nước chảy không ngừng.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch kinh ngạc, đang muốn lên tiếng, Lãnh Sương Sương rốt cục nhịn không được, tức giận: “Hàn Vân Tịch, nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi còn không cho ta thuốc giải, ngươi muốn hại chết Tần Vương sao?”
Lãnh Sương Sương đương nhiên biết Long Phi Dạ sẽ không cúi người cầu cứu, nàng một mực chờ, chờ Hàn Vân Tịch mở miệng, thậm chí, Hàn Vân Tịch dùng thuốc giải uy hiếp nàng cũng được.
Nhưng mà Hàn Vân Tịch cũng không có một chút động tĩnh nào, nàng ta không biết, làm một nữ nhân, khi nam nhân mất mặt, nàng ta cần phải ra mặt sao? Nàng ta muốn nam nhân mất mặt, buông xuống kiêu ngạo sao?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Long Phi Dạ sẽ gặp nguy hiểm!
Lãnh Sương Sương thực sự không nhịn được, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Nhưng mà ai ngờ, Hàn Vân Tịch chỉ lạnh lùng nhìn nàng, lại khinh thường yêu cầu của nàng, ngoài dự đoán bắt lấy con dơi đang cắn Long Phi Dạ, hung hăng kéo xuống.
Dơi lớn nhả ra, cánh tay Long Phi Dạ cũng lưu lại hai lỗ hổng rất sâu, máu tươi bắn tung tóe lên mặt nàng.
“Đau không?”
Long Phi Dạ lông mày đều không nhíu một cái, từ đầu đến cuối lực chú ý đều ở quạt xếp công kích của Tề Diệu Thiên. Hàn Vân Tịch biết hắn rất đau, nhưng nàng nhất định phải làm như vậy.
Kỳ thật, nàng cũng không nhàn rỗi, càng không có nhát gan đến mức núp trong ngực Long Phi Dạ, trở thành túi đồ cản trở hắn, nàng vẫn đang tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm biện pháp đối phó những con dơi này. Đương nhiên, nàng cũng không ngu ngốc, vừa rồi Lãnh Sương Sương còn chưa trả lời Tề Diệu Thiên, nàng liền biết Lãnh Sương Sương là có ý gì.
Thế nhưng, đừng nói là cầu xin Lãnh Sương Sương trợ giúp, coi như uy hiếp Lãnh Sương Sương, nàng đều khinh thường.
Vừa rồi Long Phi Dạ đối với mười đại cao thủ thái độ đã hết sức rõ ràng, hắn không cần trợ giúp, càng không có ý định cùng Nữ Nhi Thành giao hảo.
Có lẽ, có vài nữ nhân thực sự thức thời, biết tiến lui, tại thời điểm thích hợp có thể thay nam nhân hạ mình, Hàn Vân Tịch cũng làm được loại nữ nhân này, nhưng nam nhân bên cạnh nàng lại không cần nàng làm như thế. Hắn là nam nhân kiêu ngạo nhất thiên hạ, là nam nhân không muốn thỏa hiệp nhất, việc nàng cần làm chỉ là tự lo cho bản thân thật tốt.
Cho dù dơi vương trên tay mãnh liệt giãy dụa, miệng rộng đỏ lòm, răng nanh dữ tợn, Hàn Vân Tịch mắt cũng không nháy một chút, hai chiếc châm độc chuẩn xác đâm xuống, dơi vương rất nhanh liền bất động. Hàn Vân Tịch tiện tay đem dơi vương ném ra ngoài, vứt trên mặt đất.
Thấy thế, Tề Diệu Thiên động tác cứng đờ, một nữ sát thủ đứng cạnh nhịn không được kêu thất thanh: “Kia là dơi vương!”
Dơi vương, chính là thủ lĩnh của bầy dơi, mỗi lần dơi vương bị giết chết, theo tập tính của dơi, nhất định sẽ báo thù, mà lại là điên cuồng báo thù với bất kỳ giá nào, thậm chí ngay cả người điều khiển cũng không điều khiển nổi bọn chúng.
Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ nguy rồi!
Quả nhiên, dơi vương vừa rơi xuống đất, bầy dơi đang bay tán loạn trên không trung đột nhiên lắc lư đôi cánh, dừng lại.
Tề Diệu Thiên lập tức lui ra xa, đáy mắt lướt qua một tia mỉa mai. Hắn còn dự định cùng Long Phi Dạ đọ sức một lúc lâu, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch nữ nhân ngu xuẩn này, vậy mà lại giết chết dơi vương!
Nữ nhân ngu xuẩn như thế, làm sao xứng đáng Thiên Ninh Thái hậu ra giá cao như vậy? Lại làm sao xứng đáng Long Phi Dạ bảo vệ như thế?
Xung quanh hòan toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh đàn dơi vỗ cánh đầy kích động. Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, so với sự im lặng trước khi mưa to gió lớn ập tới còn yên tĩnh hơn.
“Hàn Vân Tịch, nữ nhân ngu xuẩn này! Người đâu, tiến lên cho ta!”
Lãnh Sương Sương thực sự không nhịn được, nàng không thèm đếm xỉa tất cả mặt mũi cùng tự tôn, thậm chí không để ý cảm giác khô nóng trong cơ thể kỳ thật đã giảm bớt, đột nhiên cầm kiếm bay tới, đứng bên cạnh Long Phi Dạ, cùng mười đại sát thủ muốn cùng Long Phi Dạ đối phó sự trả thù của bầy dơi.
“Lãnh Tứ tiểu thư, ngươi đây là ý gì?”
Tề Diệu Thiên cười lạnh hỏi.
“Chính là ý tứ này, Tần Vương là khách quý mà Nữ Nhi Thành của ta muốn mời!”
Lãnh Sương Sương lạnh giọng trả lời.
“Lãnh Tứ tiểu thư, ngươi có thể xem xét lại rõ ràng, làm hỏng chuyện tốt của Tiêu Dao Thành bọn ta, không phải là việc ngươi có thể gánh chịu nổi!”
Tề Diệu Thiên lạnh lùng cảnh cáo. Nữ Nhi Thành và Tiêu Dao Thành từ trước đến nay mặc dù không giao hảo, nhưng cũng bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.
“Ta nói, Tần Vương Điện hạ là khách quý của Nữ Nhi Thành, hôm nay chỉ cần người của Nữ Nhi Thành còn, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm càn!”
Lãnh Sương Sương kích động nói, càng nói càng hùng hồn, phản bác Tề Diệu Thiên, thái độ càng ngày càng cứng rắn.
Thế nhưng, hai người họ nói thì nói, người trong cuộc Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch lại nghe đều không thèm nghe, càng không nói đến chuyện để trong lòng. Long Phi Dạ cảnh giác nhìn chằm chằm bầy dơi lúc nào cũng có thể xông tới xung quanh, mà Hàn Vân Tịch thì hết sức tập trung, nhìn không chớp mắt dơi vương đã chết trên mặt đất, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Lãnh Sương Sương kích động nói, cũng không nghe thấy Long Phi Dạ lên tiếng, nàng nghĩ, ở thời điểm này đứng ra, Long Phi Dạ chí ít cũng sẽ thay đổi cách nhìn với nàng.
Nàng nhịn không được quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Long Phi Dạ căn bản không thèm để ý đến sự tồn tại của nàng. Giây phút này, Lãnh Sương Sương giống như là bị dội cho một xô nước lạnh, những lời nhiệt tình đều bị dập tắt.
Đến cùng, phải làm như thế nào, nam nhân này mới đem nàng để vào trong mắt, rốt cuộc phải làm như thế nào, nam nhân này mới nguyện ý giao hảo với Nữ Nhi Thành?
Nhìn tay Long Phi Dạ ôm bên hông Hàn Vân Tịch, Lãnh Sương Sương luôn luôn tỉnh táo lần đầu tiên không khống chế nổi cảm xúc ghen ghét. Ngay lúc này, tất cả lũ dơi xung quanh đột nhiên kích động vỗ cánh kịch liệt, âm thanh cánh dơi va đập khiến không khí lập tức trở nên ồn ào.
Bầy dơi quả nhiên muốn triển khai tập tính điên cuồng công kích để trả thù.
Đáy mắt Lãnh Sương Sương hiện lên một tia chờ mong, nàng chờ mong Long Phi Dạ nhìn một chút, nữ nhân như thế nào mới có trợ lực với hắn. Bên cạnh Tề Diệu Thiên càng thêm chờ mong muốn nhìn kịch hay, phải biết, hắn nuôi dơi lâu như vậy, cũng chưa từng thấy sự trả thù đáng sợ của chúng.
Thanh âm đập cánh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.
“Chú ý kỹ khuôn mặt của nàng!”
Long Phi Dạ thấp giọng, càng ôm Hàn Vân Tịch chặt hơn, Hàn Vân Tịch cũng có thể cảm giác được hắn đang khẩn trương.
Nhưng mà Hàn Vân Tịch một chút đều không cảm thấy lo lắng, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của hắn truyền đến bên hông, trong lòng nàng chảy qua từng tia ấm áp. Long Phi Dạ, cho dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù chỉ là lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần giờ phút này chàng thực lòng bảo vệ ta, ta cũng sẽ thực lòng bảo vệ chàng.
Đột nhiên, một con dơi tấn công trước, nó thu lại cánh, giống như mũi tên, bắn thẳng về phía Hàn Vân Tịch.
Bờ môi Hàn Vân Tịch nổi lên một tia ngoan tuyệt, kim châm phóng ra, chuẩn xác khiến cho con dơi đầu lĩnh kia bay về phía sau, rơi trên thi thể dơi vương.
“Tiểu súc sinh không biết tốt xấu!”
Nàng khinh miệt hừ lạnh.
Nghe xong lời này, Tề Diệu Thiên và Lãnh Sương Sương, thậm chí cả mười đại sát thủ đều không thể tưởng tượng nổi.
Lãnh Sương Sương nhịn không được gầm thét: "Hàn Vân Tịch, đến bây giờ ngươi còn chưa hiểu tình thế nghiêm trọng như thế nào sao? Nữ nhân ngu xuẩn này!”
“Ha ha, không nghĩ tới Tần Vương Phi là nữ nhân có ý tứ như thế, giết đi thì thật là đáng tiếc phải không?”
Tề Diệu Thiên cũng đều không nhịn được, cười mỉa mai.
Long Phi Dạ đáy mắt lướt qua một tia phức tạp, hoài nghi, chính lúc này, vô số con dơi trên không trung tất cả đều đồng loạt thu lại hai cánh, cùng nhau công kích, tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Sắp bắt đầu, ngay lập tức công kích sẽ bắt đầu!
Khẩn trương!
Tề Diệu Thiên không cười nữa, kích động nín thở, Lãnh Sương Sương vội vã rút kiếm, mười đại sát thủ cũng lập tức rút kiếm theo.
Một khắc này, bầu không khí mới chính thức căng thẳng đến cực điểm!
Đột nhiên, gần trăm con dơi nhanh chóng toàn bộ hội tụ lại cùng nhau!
Thế nhưng…