Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 230

Cười, cuối cùng có thể rút ngắn khoảng cách.

Thế nhưng, trước mắt người này cho dù cười cũng có một cảm giác cô đơn lạnh lẽo khiến người khác không thể tới gần.

Hàn Vân Tịch nghĩ, có một số người như vậy ư, bẩm sinh đã lạnh lẽo kiêu ngạo như vậy, đã thành một thế giới, như thế thì làm sao tiếp cận. Dù cho ngươi đứng ở trước mặt hắn cũng sẽ cảm thấy hắn xa cuối chân trời, vĩnh viễn không đến được thế giới của hắn.

Dường như là Long Phi Dạ.

Đúng, lúc này cảm giác cực kỳ giống đang đứng ở trước mặt Long Phi Dạ!

Khoảnh khắc như vậy, Hàn Vân Tịch đã nhanh chóng khẳng định người áo đen này chính là Long Phi Dạ rồi, thế nhưng, nàng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đó.

Thời thế triều chính rung chuyển, chuyện của Tô nương lại phơi bày, vinh thân vương ra mặt, tình thế cũng không lạc quan, Long Phi Dạ vì tránh hiềm nghi, đã từ bỏ nàng như một con tốt, sao có thể đến cứu giúp được?

Nếu muốn cứu, cũng đã cứu sớm rồi, sao phải chờ tới bây giờ, tên kia làm việc từ trước đến nay không thích dây dưa dài dòng.

Dù trong lòng có một sự mất mát khó che giấu nhưng Hàn Vân Tịch vẫn là kiêu ngạo phớt lờ, nàng nâng cằm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Người áo đen che mặt dường như muốn keo khăn che mặt xuống, chỉ là, tay cử động nhưng rồi lại thôi, hắn cũng không trả lời Hàn Vân Tịch mà là thản nhiên nói: “Đi, ta đưa nàng đến Y thành.”

Lần này, Hàn Vân Tịch buồn bực: “Ngươi rốt cuộc là ai, mang ta đi Y thành làm cái gì?”

Người áo đen dường như không thích nói nhiều, ngón tay thon dài nhẹ đặt trên môi, ra hiệu Hàn Vân Tịch không cần hỏi nữa, tay kia duỗi ra là muốn dắt nàng.

Hàn Vân Tịch phản xạ có điều kiện lùi lại, một mặt cảnh giác, hoa lê lệ vũ ẩn trong tay áo chờ sẵn để lao ra.

Ánh mắt sâu thẳm của người áo đen lướt qua rồi hình bóng lại đột nhiên rơi vào phía sau Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch lập tức quay người cũng không còn kịp nữa, cánh tay mang theo hoa lê lệ vũ bị người áo đen nắm lấy, ám khí hoàn toàn không phóng được.

Đây là tử huyệt của nàng.

“Buông ra!”

Hàn Vân Tịch tức giận, khuỷu tay kia lập tức chọc lui sau, độc châm giấu trong khuỷu tay nhô ra, đáng tiếc, dường như người áo đen đó biết trước và tránh rất dễ dàng.

Hàn Vân Tịch cũng không hề từ bỏ giãy dụa, liên tục giẫm chân lên người áo đen, tiếc rằng, người áo đen không chỉ tránh được mà ngược lại đạp lên bàn chân của nàng, kiềm chế nàng lại.

Trên người nàng ẩn giấu nhiều độc châm như vậy, cũng không tin không thể đâm tên này một châm.

Chân còn lại của nạng lại vung lên, tay kia đánh dồn dập, quay đầu phun ra mấy châm, thậm chí một cái nghiêng đầu, trong cổ đều có thể bay độc châm ra, thực sự rất liều lĩnh.

Thế nhưng!

Nó đã nhanh chóng chứng minh Hàn Vân Tịch đã đánh giá quá thấp đối phương, nàng đã xuất hết tất cả mánh khóe, nam nhân phía sau cuối cùng đã nắm lấy cổ tay của nàng, một tay điêu luyện ứng phó mà không hề bị thương.

Cuối cùng khiến cho một người luôn bình tĩnh như Hàn Vân Tịch sụp đổ, nàng tức giận: “Đáng ghét, ngươi thả ta ra, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi nói một câu sẽ mang thai sao?”

Thế nhưng nam tử áo đen hết lần này tới lần khác không lên tiếng, nếu như tên này vừa nãy không lên tiếng thì nàng nhất định xem hắn là câm.

Sao hắn có thể nhẫn nại tốt đến vậy, mặc kệ nàng giãy dụa, hỏi biết bao nhiêu lần cũng không hề lên tiếng?

Cuối cùng, Hàn Vân Tịch tự mình hít thở tỉnh táo lại, nàng thở dài một hơi, xoay lưng về phía hắn, cũng không nói gì.

Tên áo đen vẫn không nói gì, lại một tay đưa sang nắm lấy eo thon của Hàn Vân Tịch, cái ôm này là thuận tay nên ôm rất chặt.

Không biết là do tay của hắn lớn, nhưng vẫn rất lạnh, lúc bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve qua xiêm y của nàng, vậy mà nàng không hề có chút run rẩy, hắn ôm nàng để nàng đối mặt với hắn.

Hàn Vân Tịch là một người biết thời thế, mặc dù giận nhưng trong lòng đã sớm từ bỏ giãy dụa, mặc kệ tên này lai lịch thế nào, đã muốn dẫn nàng đi Y thành thì đi thôi, đi được tới đâu hay tới đó.

Nhưng mà lúc nàng vô tình nhìn lên đôi mắt lạnh của tên áo đen, nàng đã nhìn thấy sự đùa giỡn trong ánh mắt hắn.

Cho nên... hành động của tên này trên thực tế là đang đùa giỡn nàng ư?

Sau khi Hàn Vân Tịch cảm nhận, đôi lông mày đẹp bỗng nhiên nhíu lại, nhìn chằm chặp vào người áo đen, hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương.

Thấy thế, tên áo đen vốn muốn đi đột nhiên dừng lại, sự đùa giỡn trong ánh mắt càng sâu hơn, cũng không biết Hàn Vân Tịch có phải đã bị ảo giác hay không, trong sự đùa giỡn này có còn ẩn giấu một chút cười.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt sâu như biển, lạnh tựa như băng vậy cười lên chắc chắn rất đẹpt, dường như tan chảy bang tuyết, xuân về hoa nở.

Hàn Vân Tịch càng nhìn càng cảm thấy có chút quen thuộc, càng nhìn chăm chú, nàng khẳng định nhất định đã từng gặp tên này ở đâu đó rồi, nàng nghĩ mãi nhưng vẫn không ra.

Nam nhân che mặt cũng nhìn nàng, cũng không biết là ánh mắt lờ mờ của nàng ảnh hưởng tới hắn, hay là hắn chăm chỉ, ánh mắt lạnh lẽo của hắn đột nhiên ấm lên, lẳng lặng nhìn nàng.

Hai người ôm nhau, bốn mắt nhìn nhau, bốn phương tám hướng im ắng, trên đỉnh rừng rậm, trên vách đá, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, đột nhiên... Hàn Vân Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hung dữ cắn vào cánh tay của nam nhân!

Người nam nhân áo đen bất ngờ, đột nhiên thu hồi ánh mắt ấm áp, đừng nói là ánh mắt, toàn bộ lông mi đều trở nên lạnh lẽo đến lạ thường.

Hàn Vân Tịch tiếp tục cắn mạnh không buông ra, máu tươi chảy ra, người đàn ông chỉ chăm chú nhìn, cũng không đẩy nàng ra, thậm chí vẫn không rên một tiếng.

Tên này rốt cuộc là người thế nào đây?

Nhưng một lát sau máu tươi liền biến thành màu đen, không ngờ Hàn Vân Tịch đã hạ độc.

Thế nhưng dù như vậy nhưng tên áo đen che mặt cũng không nhúc nhích, hai mắt lặng im mà nhìn máu đen từ khóe miệng Hàn Vân Tịch chảy ra mà cũng không có ý cử động.

Giấu độc trong miệng trừ phi là muốn tự sát, nếu không bình thường sẽ giấu một chút thuốc độc thường, nếu không may nuốt vào bụng hoặc là ô nhiễm khoang miệng thì phiền phức lớn.

Mặc dù độc thường có độc tính không mạnh, nhưng chỉ cần vào da thịt thấm sâu vào trong máu một chút thì độc tính cũng không hề yếu đi. Cho nên, Hàn Vân Tịch cố gắng cắn, muốn cho độc vào sâu một chút, xâm nhập vào thêm một chút.

Tên che mặt này là cao thủ, nếu độc không vào sâu một chút thì Hàn Vân Tịch cũng không yên tâm.

Thế là, nàng tiếp tục bán mạng, muốn hạ xong độc trong miệng trước khi tên bịt mặt đẩy nàng ra, nhưng ai ngờ từng chút một thời gian trôi qua, tên che mặt không hề cử động.

Cuối cùng Hàn Vân Tịch đã dùng hết độc trong miệng, tên áo đen vẫn không nhúc nhích.

Không phải bị trúng độc nên ngớ ngẩn rồi đó chứ, trên thế giới này vẫn chưa có độc khiến người ta ngớ ngẩn! Chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng là mình ám toán thành công, thế nhưng là, như thế trầm mặc phản ứng, để Hàn Vân Tịch cái ót đều có chút lạnh, vô cùng bất an.

Nàng chần chờ một chút, cẩn thận buông ra miệng, ngẩng đầu nhìn lại, lại bắt gắp ánh mắt tên che mặt đó không hề nhúc nhích cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia dường như có chút suy nghĩ.

Cái tên này, không đau sao?

Hay là đau đến ngây người rồi?

Nếu như thường ngày, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ đẩy tên che mặt ra, tiện thể hung hăng đá một cước rồi bỏ chạy, thế nhưng lần này nàng cũng không dám cử động, mà cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta có thể cho ngươi thuốc giải, chỉ cần ngươi thả ta ra.”

Cuối cùng tên che mặt lên tiếng rồi, giọng nói lạnh như băng: “Hàn Vân Tịch, lúc nãy nàng hoàn toàn có thể giết ta, đây không phải là lần đầu tiên.”

Hơn 20 năm nay, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tiếp cận hắn ở một khoảng cách gần như vậy huống chi là làm hắn bị thương, giết hắn.

Thế nhưng nữ nhân này lại không chỉ một lần, vừa mới đây mạng của hắn một lần nữa rơi vào trong tay nàng.

Hắn cũng không thích loại cảm giác này, nhưng hết lần này tới lần khác đều không ý thức được liền rơi vào tay nàng.

Chuyện này đối với một người từ nhỏ vốn thận trọng từng bước, bố trí phòng vệ khắp nơi mà nói không thể ngờ rằng hắn đem tính mạng của mình giao cho nàng.

Hắn xác định, nữ nhân này đáng tin, nhưng đáng để tin tưởng đến vậy sao?

Lời của tên che mặt khiến Hàn Vân Tịch có chút mơ hồ, nàng đang muốn thoát ra, ai biết ngay lúc này, một hình bóng màu trắng từ đằng xa xoay người đi tới.

Người đi đến không ai khác đó chính là Giả Trích Tiên, Đường Cách.

Hàn Vân Tịch thấy Đường Li liền sợ hãi, thốt ra: “Cứu ta!”

Đường Li thấy nam tử che mặt ôm lấy Hàn Vân Tịch, trên cánh tay của hắn còn bị thương, cũng sợ hãi buột miệng nói ra: “Long Phi Dạ, ngươi bị cắn ư?”

Long Phi Dạ?

Á...

Long Phi Dạ! Là hắn?

Hàn Vân Tịch sợ hãi trắng bệch cả mặt, hai mắt mở to, không nghĩ dược gì cứ nhìn chằm chằm vào mặt nạ che mặt của Long Phi Dạ, đồng thời lúc đó Long Phi Dạ cuối cùng cũng thu lại nét mặt đăm chiêu, nhẹ nhàng đẩy Hàn Vân Tịch ra.

Thế là ở trạng thái sốc đến cao độ, “bịch” một tiếng Hàn Vân Tịch trực tiếp ngã xuống đất.

“Long Phi Dạ, chàng...”

Hàn Vân Tịch không thể ngờ rằng hắn lại đến cứu nàng, càng không nghĩ rằng hắn đã cứu nàng, thế mà còn nhàn hạ thoải mái như vậy để “trêu đùa” nàng!

Đây suy cho cùng là trong giấc mơ của nàng hay là trong giấc mơ của Long Phi Dạ chứ, Hàn Vân Tịch không rõ nữa.

“Các ngươi... làm cái gì vậy?” Đường Li cuối cùng đã lên tiếng.

Hàn Vân Tịch không nói được gì, Long Phi Dạ không quan tâm, xoay người đi, bỏ khăn che mặt xuống cúi đầu hút máu độc ở cánh tay ra.

“Hàn Vân Tịch ngươi cắn hắn, ngươi còn hạ độc? Ngươi thật là...”

Đường Li cũng không biết nói gì nữa, hắn thực tình muốn khen Hàn Vân Tịch một tiếng, trên thế giới này một người có thể làm khổ Long Phi Dạ thành như vậy ước chừng chỉ có mỗi nữ nhân này thôi.

Hàn Vân Tịch nào biết trong lòng Đường Li sợ hãi thán phục, chỉ nghĩ là hắn tức giận.

Được rồi, Long Phi Dạ cứu giúp, nàng lại không biết phân biệt tốt xấu đúng là có lỗi, thế nhưng ai bảo cái tên Long Phi Dạ ngoài lạnh trong nóng này không lên tiếng, không nói rõ thân phận?

Nếu như nàng không cắn hắn, chẳng lẽ hắn sẽ mang nàng đến y thành mà không nói lời nào, mãi mãi sẽ không tiết lộ thân phận, phải chăngmãi mãi không tiết lộ thân phận?

Hàn Vân Tịch càng ngày càng phát hiện rằng mình không hiểu được tên này.

Trong lòng uất ức, Hàn Vân Tịch cũng lười giải thích, vội vàng đến trước mặt Long Phi Dạ: “Chàng ngồi xuống, ta châm cứu giải độc cho chàng, độc tố nhiều lắm, hút không sạch được đâu.”

Long Phi Dạ không lên tiếng nhưng lại nhìn thẳng vào mặt Hàn Vân Tịch, ánh mắt lại có chút né tránh, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống ở đó.

Lúc này, Hàn Vân Tịch cũng không hỏi nhiều, nói nhiều lời mà chỉ yên lặng châm cứu giải độc.

Hết lần này tới lần khác, cái tên Đường Li đáng ghét kia không bớt nhiều chuyện, cứ đứng một bên nhìn, không kiên nhẫn lại hỏi: “Long Phi Dạ, lúc nãy ngươi che mặt, có phải ngươi muốn trêu đùa nàng không?”

Trêu chọc nữ nhân ư?

Chuyện như thế này sao Long Phi Dạ lại có thể làm được chứ?
Bình Luận (0)
Comment