Bỏ trốn?
Chuyện này sao có thể!
Tên Cố Thất Thiếu đáng chết, chạy thì chạy, lại còn hãm hại nàng như vậy.
Hàn Vân Tịch vừa nãy còn bạo gan lúc này lại giống như quả bóng xì hơi, cười nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, Cố Thất Thiếu chỉ đùa giỡn vậy thôi.”
“Đùa giỡn? Đùa giỡn mà có thể động tay động chân?” Long Phi Dạ lạnh giọng chất vấn.
Động tay động chân?
Hàn Vân Tịch ngẫm nghĩ nửa ngày, thực sự không hiểu sao Long Phi Dạ có thể hình dung như vậy.
“Điện hạ, có phải chàng có hiểu lầm gì không?”
“Đùa giỡn? Đùa giỡn mà có thể cho hắn ăn bánh ngọt?” Long Phi Dạ hỏi tiếp.
Lần này Hàn Vân Tịch mới bừng tỉnh, kêu lên: “Chàng vẫn luôn theo dõi chúng ta!”
Thảo nào hắn tới kịp thời như vậy, chuẩn bị đầy đủ như thế, hóa ra hắn vẫn luôn ẩn nấp trong góc tối, theo dõi mọi chuyện.
“Trả lời câu hỏi của bản vương!”
Long Phi Dạ vô cùng tức giận, cho dù ở xung quanh đang chém giết hỗn loạn, hắn cũng không bận tâm.
“Vì sao lại theo dõi ta?” Hàn Vân Tịch không trả lời mà hỏi ngược lại, nàng cũng tức giận rồi.
“Hàn Vân Tịch, vì Cố Thất Thiếu mà nàng dám hạ độc bản vương, nàng thật có bản lĩnh!”
Long Phi Dạ cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, khiến Hàn Vân Tịch rất ngứa mắt, nàng vội vàng giải thích: “Ta và Cố Thất Thiếu thật sự không có chuyện gì cả, ta chỉ tìm hắn nhờ giúp đỡ mà thôi, ta…”
Lời này còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã ngắt lời nàng: “Nàng và hắn không có gì thì cũng chẳng liên quan gì đến bản vương!”
Ách...
Chốc lát, Hàn Vân Tịch sửng sốt, trong đầu là những dòng suy nghĩ ngổn ngang, không liên quan đến hắn, vậy hắn còn ở chỗ này nổi giận cái gì?
Hàn Vân Tịch đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm Long Phi Dạ.
Cái tên này... chẳng lẽ đang ghen?
Hàn Vân Tịch cứ im lặng nhìn hắn như vậy, suy đoán ý tứ của hắn, bỗng nhiên không thấy giận như vậy nữa, do dự một lúc, nàng nói: “Long Phi Dạ, chàng để ý cái gì vậy?”
Ai ngờ, lời của Long Phi Dạ cũng vang lên cùng lúc: “Hàn Vân Tịch, đã mang danh Tần Vương phi thì cảm phiền nàng nghiêm túc giữ đạo làm vợ, bằng không, tự gánh lấy hậu quả!”
Hai người đồng thời lên tiếng, dứt lời, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Hai người đều không nói gì thêm, bốn mắt nhìn nhau, mặc cho trận chiến quyết liệt xung quanh, mặc cho ám khí bay qua bên người, hai người tự nhốt mình trong thế giới yên tĩnh.
Chỉ là, rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nàng nghĩ, mình quả thực đã nghĩ quá nhiều rồi.
Long Phi Dạ đương nhiên để ý, hắn vẫn luôn coi nàng là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn, cũng chỉ là nữ nhân trên danh nghĩa mà thôi.
Sự ngang ngược của hắn, mối bận tâm của hắn, nụ hôn hắn từng trao cho nàng, cả câu nói “Giang sơn cũng không đổi”, chỉ bởi vì nàng là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn, cũng giống như những đồ vật mang tên hắn, là người của hắn, nên hắn có thể mặc ý chơi đùa, tuyệt đối không cho phép người khác chiếm hữu, chỉ thế mà thôi.
“Điện hạ thật sự hiểu lầm rồi, ta và Cố Thất Thiếu không có gì, đúng lúc ta gặp phiền phức thì gặp được hắn, tìm hắn nhờ giúp đỡ một việc mà thôi. Điện hạ cũng biết, không có giải dược thì Thái tử sẽ chết, thần thiếp cũng khó giữ lại mạng sống.”
Hàn Vân Tịch thẳng thắn giải thích, thực ra nàng có đầy đủ lí do vì sao nàng đi tìm Cố Thất Thiếu, Lạc Túy Sơn cần Cố Thất Thiếu giải quyết sự việc, không phải sao?
Nhưng nàng sẽ không nói, điều này có liên quan đến bí mật của Cố Thất Thiếu, mặc dù Cố Thất Thiếu chưa từng yêu cầu nàng giữ bí mật gì, nhưng nàng biết, nói ra chẳng khác nào bán đứng hắn.
Long Phi Dạ mãi cũng không nói thêm lời nào nữa, ngược lại Hàn Vân Tịch lại tung ra “quả bom”: “Nếu như điện hạ cảm thấy thần thiếp không xứng với cái danh Vương phi hữu danh vô thực này, thì có thể bỏ thần thiếp.”
Cái tội không giữ đạo làm vợ, nàng thực sự không gánh nổi.
Trước đây do Thái hậu chỉ hôn, thì có thể bỏ vợ dễ dàng, thế nhưng, bây giờ nếu Long Phi Dạ muốn bỏ nàng, Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế nhất định là người ủng hộ nhất.
Lúc nói lời này, ở một nơi nào đó trong tim Hàn Vân Tịch nhói đau, chỉ là, nàng vẫn là ung dung nhìn thẳng Long Phi Dạ, không có chút ý định né tránh.
Nàng Hàn Vân Tịch có thể rất thích, rất thích một người, thế nhưng, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân mình chịu uất ức, càng sẽ không say mê hắn mà đánh mất chính mình.
Lời đã nói đến mức này, nàng chờ đợi Long Phi Dạ đưa ra một câu trả lời dứt khoát, ai ngờ, Long Phi Dạ vốn không còn chút sức lực bỗng nhiên đưa tay về phía nàng, cánh tay nhanh chóng bóp chặt cổ nàng, cúi đầu dùng nụ hôn mạnh mẽ bịt kín miệng nàng.
“Ưm…”
Hàn Vân Tịch bất ngờ, phản ứng đầu tiên chính là giãy dụa, nhưng nàng càng giãy dụa, Long Phi Dạ càng tức giận, càng dùng sức, không ngừng khiến nụ hôn này sâu thêm.
Giống như lần đầu ở Tần Vương phủ, hắn cũng như vậy, chỉ là, lần này đột ngột hơn, nóng bỏng hơn.
Hàn Vân Tịch đừng nói đến chuyện vùng vẫy, ngay cả việc tiếp nhận nụ hôn này cũng có chút khó khăn, tên nam nhân ngang ngược này nhất định là đang chiếm đoạt!
Cuối cùng, lúc nàng sắp không thở nổi, hắn mới chịu buông nàng ra, nhưng lại không buông ra hoàn toàn, mà môi hắn vẫn gần sát môi nàng, tiếng thở hổn hển của hai người đan cài vào nhau.
“Hàn Vân Tịch, nàng đã là người chủ động bước vào cửa, thì đời này cho dù có chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở Tần Vương phủ. Về sau không cần phải nói cái chuyện bỏ vợ nực cười này.”
Tiếng thở dốc làm xao xuyến lòng người, lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, nam nhân này, quả thực chính là ma quỷ.
Hắn nói xong, cuối cùng cũng hoàn toàn buông Hàn Vân Tịch ra, mặc cho Hàn Vân Tịch nặng nề ngã xuống, ngồi phịch ở bên tường. Cả người nàng đều đang run rẩy, đôi môi mềm mại sưng đỏ, sắc mặt lại tái nhợt.
Lúc này, trận chiến ở xung quanh đã dừng lại từ lâu, độc nhân áo đen thương vong nghiêm trọng, cũng chạy trốn không ít, Đường Li đứng ở phía xa xa, khiếp sợ nhìn Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, cho đến khi Long Phi Dạ đến trước mặt hắn, hắn mới hoàn hồn lại, kêu khẽ: “Huynh... huynh vừa mới…”
Hắn không nhìn lầm chứ, cái tên này vừa rồi dám hôn Hàn Vân Tịch trước mặt bao người!
Cái tên tính cách lạnh lùng, không ham mê dục tình này thế mà lại hôn nữ nhân! Còn hôn lâu như vậy! Chẳng lẽ hắn thật sự nghiêm túc?
Có được nụ hôn của Tần Vương, đó là cảm giác như thế nào?
Đáng chết, Đường Li phát hiện mình làm một nam nhân mà suy nghĩ vấn đề này có vẻ không hay ho lắm.
"Quân Diệc Tà đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Hắn và Đường Li mang trận pháp “Đường Môn Phong Sát” đến, chính là muốn bắt Quân Diệc Tà, đương nhiên, Cố Thất Thiếu sa bẫy cũng không nằm ngoài kế hoạch.
Quân Diệc Tà đã trúng độc của Hàn Vân Tịch, lại trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Đường Li chắc hẳn có thể đối phó được.
Lúc này, Đường Li mới hoàn hồn lại, vội vã trả lời: “Được một nữ tử áo trắng cứu đi rồi, nữ tử kia kiếm thuật vô cùng lợi hại, rất giống phong cách Thiên Sơn Kiếm Tông.”
Thiên Sơn Kiếm Tông và Thục Sơn Đường Môn nổi tiếng ngang nhau, kiếm thuật của Long Phi Dạ được lĩnh hội từ Thiên Sơn Kiếm Tông.
Lời của Đường Li rõ ràng đang ám chỉ, Long Phi Dạ không nói gì thêm, chỉ thấp giọng phân phó: “Chuẩn bị một chút, đêm nay đột nhập Độc Tông, tiên hạ thủ vi cường.”
“Cái gì?” Đường Li lập tức kêu lên.
Tiên hạ thủ vi cường? Cho nên, ý của Long Phi Dạ là đêm nay không phải đi thăm dò, mà là trực tiếp đi trộm độc thú?
Tên này rốt cuộc bị làm sao vậy? Cần gì phải gấp như thế?
Phải biết rằng, người của Mộc gia còn chưa đưa thuốc đến, độc thú còn chưa hôn mê, liều lĩnh tiến vào là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Long Phi Dạ nói xong, quay người đi thẳng, Hàn Vân Tịch ở sau lưng hắn im lặng mà nhìn theo, mặt không biểu cảm.
Đường Li ngập ngừng một lúc mới đi về phía Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng lau mùi vị mờ ám vương lại trên khóe môi, đứng dậy chỉnh lại y phục, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng, ánh mắt nặng nề đã bán đứng nàng.
“Khụ khụ... lại để Quân Diệc Tà được một nữ tử áo trắng cứu đi, thật là đáng tiếc.” Đường Li chỉ đơn giản là tìm chuyện để nói.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại thản nhiên nói: “Yên tâm, lần này cánh tay hắn trúng phải loại độc ngoại trừ ta ra, ai cũng không giải được, hắn sẽ còn tới.”
Mấy lần trước đều quá vội vàng, lần này mượn nước trong ao độc, Hàn Vân Tịch lần đầu tiên có đầy đủ thời gian hạ độc Quân Diệc Tà, nàng tự nhiên là sẽ để lại đường lui.
Đường Li rất bất ngờ: “Ngươi cũng không ngốc nhỉ!”
Hàn Vân Tịch lườm hắn một cái, cũng không nói gì thêm, giống như trong lòng mang đầy tâm sự, lại giống như rất mệt mỏi, yên lặng quay người rời đi.
Đường Li rối rắm, rốt cuộc có nên nói với Hàn Vân Tịch chuyện độc thú không đây?
Nữ nhân này mặc dù võ công không giỏi, thế nhưng lại có độc thuật hạng nhất, nếu Long Phi Dạ thật sự muốn mạo hiểm một chuyến, mang theo nữ nhân này đi, thì tương đương với việc có thêm một tấm bùa hộ thân!
Có điều, Long Phi Dạ vừa rồi tại sao không nói với nàng? Chẳng lẽ là không có định để nàng đi cùng?
Đường Li phát hiện mình càng ngày càng không hiểu hai người kia, lòng hắn rối như tơ vò, vẫn không dám nói với Hàn Vân Tịch, chỉ yên lặng nhìn Hàn Vân Tịch rời đi.
Hàn Vân Tịch đã đi xa, lúc này thống lĩnh ám vệ mới tiến lên, cung kính bẩm báo: “Thiếu chủ, Tần Vương phi dùng ám khí giết chết hai ám vệ của chúng ta! Ám khí kia không phải ám khí Đường Môn của chúng ta, lại rất lợi hại!”
Nghe xong lời này, Đường Li thật muốn đâm đầu vào tường, nửa ngày hắn mới tỉnh táo lại, thấp giọng: “Chuyện này không được phép truyền đi, nhất là không được truyền đến tai cha ta, hiểu chưa?”
Ám vệ không hiểu, nhưng vẫn lập tức gật đầu như giã tỏi.
Một mình Hàn Vân Tịch đi trên đường không có mục đích, cuối cùng vẫn quay về Viện y học, Lạc Túy Sơn đã đợi nàng hơn nửa ngày ở trong viện tử kia của nàng.
“Cố Thất Thiếu đâu?” Giọng nói Hàn Vân Tịch rất thấp, mang vẻ phiền muộn.
Lạc Túy Sơn rõ ràng đã bị Cố Thất Thiếu cảnh cáo, đối mặt với Hàn Vân Tịch, hắn không còn sự gian xảo nguy hiểm như trước nữa.
“Hắn bảo ngươi chờ hắn, hắn nói trước giờ Tý đêm mai nhất định sẽ đến mang ngươi đi.” Lạc Túy Sơn nói ra lời này cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lời này chính là nguyên văn Cố Thất Thiếu giao phó.
Tên kia rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đứng đắn một chút?
Nàng rất bất lực, nghĩ đến chuyện Long Thiên Mặc vô phương cứu chữa làm nàng càng bất lực hơn, nàng cũng không đặt lời này vào trong lòng, chỉ tùy tiện gật đầu.
Thấy Hàn Vân Tịch gật đầu, Lạc Túy Sơn đã không còn chuyện gì nữa, trong mắt hắn câu nói kia của Cố Thất Thiếu chính là một trò đùa, hắn không hề biết Hàn Vân Tịch còn chưa giải được độc mà Long Thiên Mặc trúng phải, bây giờ việc hắn cần làm là tuân theo sự phân phó của Cố Thất Thiếu, nói cho Hàn Vân Tịch chuyện Tỉ Ngọc Bá hạ cổ Long Thiên Mặc.
Dù sao hội chẩn công khai đã hủy bỏ, ba vị trưởng lão sẽ không cho phép chuyện hạ cổ truyền đi, chỉ có thể nghiêm trị Tỉ Ngọc Bá.
“Tần Vương phi, bệnh cũ của Thiên Ninh Thái tử tái phát ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra.” Lạc Túy Sơn cười đầy thần bí.
Vậy mà, Hàn Vân Tịch chẳng còn hứng thú với chuyện này, bây giờ chuyện nàng quan tâm nhất chính là sống chết của Long Thiên Mặc.
Đêm mai chính là thời hạn giao hẹn cuối cùng rồi, muốn giải được độc của Long Thiên Mặc trong đêm mai là điều không thể, dựa vào phán đoán hôm qua của hệ thống giải độc, nếu như không có giải dược, Long Thiên Mặc nhiều nhất cũng chỉ còn mười ngày.
Cho dù nàng có cố gắng kéo dài thời gian độc tính bộc phát hoàn toàn như thế nào, tám ngày sau Long Thiên Mặc cũng phải chết.
Bỏ lại Lạc Túy Sơn ra vẻ thần bí ở một bên, Hàn Vân Tịch đột nhiên đứng dậy liền đi, nàng phải đi tìm kẻ cùng vận mệnh với nàng là Cố Bắc Nguyệt để bàn bạc.