Theo sát tảng đá lớn rơi xuống lại là một con chuột to màu đen, kích thước lớn gấp đôi con chuột thông thường. Nó ngã trên đất, bốn chân hướng lên trời, không ngừng vùng vẫy.
"Chính là nó?" Hàn Vân Tịch nhìn ra xa, gương mặt hoài nghi.
Độc thú trong tưởng tượng của nàng có lẽ là giương nanh múa vuốt, hung mãnh cao lớn.
"Đây không phải Cổ Thử, Cổ Thử bị nhốt bên trong, không dễ dàng ra đây vậy đâu." Cố Thất Thiếu giải thích nói.
Hàn Vân Tịch thở phào một hơi, còn tưởng là độc thú ra đây nữa. Nàng nghĩ độc thú tên là Cổ Thử chắc cũng là một con chuột vô cùng to lớn.
Lực chú ý của Long Phi Dạ và Đường Li đều ở sau cửa sắt, trên người Quân Diệc Tà và Đoan Mộc Dao, cũng không để ý con chuột lớn này. Một ổ rắn chuột, trong mật đạo có rắn chắc chắn sẽ có chuột, cũng không có gì hiếu kỳ cả.
Hàn Vân Tịch hòa tan sắt không hề thốt ra tiếng nào, mật thất rất lớn, Quân Diệc Tà và Đoan Mộc Dao cách bên này rất xa, cũng không phát hiện sự khác thường của nơi này.
"Lúc này không giết, chờ đến khi nào?"
Đường Li đang muốn lấy Bạo Vũ Lê Hoa châm để tập kích Quân Diệc Tà. Ai ngờ nam tử áo trắng lại đột nhiên thấp giọng: "Chuột lớn như vậy, e là ăn thịt người lớn lên."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi lớn lao!
Chuột ăn thịt người mà lớn lên? Đây không phải mãnh thú chuột ăn người trong truyền thuyết sao?
Nhìn vào hình thể, chuột này và chữ "thú" hoàn toàn không ăn khớp nhưng lực công kích của chúng lại rất không phải thứ mãnh thú có thể hình dung.
Bọn chúng giống kiến ăn người, trước nay không đơn độc hành động mà một tổ lớn thống nhất hành động. Một ổ chuột ăn người cũng sẽ có hàng trăm con, thậm chí ổ lớn là hàng ngàn con.
Nói một cách khác, chỉ cần có một con chuột ăn người xuất hiện, vậy thì ý là xung quanh có một ổ chuột ăn người.
Không ngờ chuột ăn người mất tích đã lâu lại xuất hiện ở chỗ này!
Long Phi Dạ và Đường Li đều gấp gáp xoay người nhìn qua đó, sự xuất hiện của chuột ăn người đủ để khiến họ tạm thời đặt Quân Diệc Tà ở một bên. Bởi vì thiên hạ chưa từng có ai có thể tránh được sự tấn công bầy đàn của chuột ăn người!
Chỉ thấy hình thể của chuộc ấy là gấp đôi chuột thông thường. Mắt chuột đỏ rực, nanh vàng móng sắc đều rất rõ ràng, không thể tưởng tượng được bị đám chuột này bò chi chít khắp người cắn xé sẽ khủng khiếp biết bao.
Trong sự im lặng, mọi người đều nhìn chằm chằm con chuột ăn người đó ở phía xa, hồi lâu không ai nói chuyện, bầu không khí từ từ trở nên khẩn trương.
Hồi lâu, Cố Thất Thiếu mới mở miệng: "Nơi này lại không có thịt người để ăn, ngươi không tính sai chứ?"
"Không sai được, Độc Tông từng nuôi chuột ăn người, ước chừng là Cổ Thử kêu gọi chúng qua đây đó." Nam tử áo trắng nghiêm túc nói.
"Ngươi biết không ít nhỉ!" Cố Thất Thiếu nói đến ý vị sâu xa.
Độc thú có bản lĩnh kêu gọi chất độc hố trời, một khi độc thú cảm thấy uy hiếp sẽ phát ra tín hiệu triệu tập chất độc gần đó qua đây.
Chuyện này giống như "tử huyệt hố trời" là bí mật của Độc Tông, cũng là bí mật của Y Học viện. Hắn là do nghe trộm được, sao nam tử áo trắng lại biết chứ?
Chuyện Độc Tông nuôi chuột ăn người, hắn cũng không biết. Sao tên này lại biết?
Tại sao người của Ảnh tộc biết nhiều chuyện của Độc Tông đến thế?
Chẳng lẽ Ảnh tộc và Độc Tông có liên quan gì đó?
Cố Thất Thiếu hoài nghi thì hoài nghi, dưới tình huống nguy hiểm thế này cũng không rảnh hỏi nhiều. Nam tử áo trắng không quan tâm sự hoài nghi của Cố Thất Thiếu, thậm chí hắn buông bỏ sự thăm dò đối với Hàn Vân Tịch, thấp giọng: "Vân Tịch cô nương, cô nương còn cần bao lâu mới có thể hòa tan tường sắt?"
Tường sắt không hòa tan được thì họ không có đường lui.
Sao đoán được rằng hắn vừa nói xong, trên đỉnh đột nhiên sột soạt một trận, lập tức thấy một đám lớn chuột lớn từ cửa động vừa rồi liên tiếp không ngừng rơi xuống, chi chít trút xuống giống như nước lũ. Cảnh này thực sự khiến người ta buồn nôn!
"A..."
Mộc Linh Nhi bị dọa đến cả người đều co lại, cô ấy lùi đến phía sau. Tiếng thét chói tai đó thực sự có thể chọc thủng đỉnh động.
Long Phi Dạ dường như là lần đầu tiên đến bên cạnh Hàn Vân Tịch: "Cẩn thận."
Chuột lớn không ngừng rơi xuống, không giống với con trước đó. Bây giờ từng con này ngã trên đất lập tức lật người dậy, chạy đến bên này của họ.
Nhưng mà chúng cũng không lập tức công kích. Không bao lâu, sau khi hàng trăm con chuột ăn người đều rơi xuống, bao vây Hàn Vân Tịch họ lại đủ bốn năm lớp, vây chặt họ trước cửa sắt.
Mặc dù số lượng chuột này ít hơn số lượng Nhãn Kính Vương Xà, hơn nữa cũng không có kịch độc mà Nhãn Kính Vương Xà sở hữu nhưng chúng lại khó đối phó hơn Nhãn Kính Vương Xà nhiều.
Ổ chuột ăn người này vô cùng giảo hoạt, chúng chỉ chọn trúng một mục tiêu, sau đó thống nhất hành động, điên cuồng đánh giết!
Giờ này khắc này, từng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm như chuột đói. Chúng nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch họ, đang tìm mục tiêu đánh giết đầu tiên.
Đường Li cũng không nhịn được nuốt nước bọt: "Làm sao bây giờ?"
Chỉ cần mười con chuột ăn người thì có thể gặm cắn một người trong một phút. Một khi hàng trăm con chuột ăn người này điên cuồng nhào lên thân một người, phải gặm cắn một người đến khi chỉ còn lại xương. Đó thực sự là chuyện trong chớp mắt, dù người xung quanh là cao thủ võ công hay cao thủ dùng độc, dù dùng cách gì cũng không thể kịp thời giết hết chuột ăn người.
Đây hoàn toàn là lúc tốc độ và số lượng đồng thời ra sức so tài!
"Đoán xem, bọn chúng sẽ chọn ai trước?" Cố Thất Thiếu đùa giỡn nói, nụ cười lại nhợt nhạt.
Bị gặn cắm đến chỉ còn lại xương, điều này có thể chết đi nhưng cách chết này không thể tránh quá thảm thương.
"Trước sau thật ra không khác biệt."
Nam tử áo trắng nói ra một sự thật đáng sợ. Sau khi chuột ăn người vừa gặm cắn một người sẽ mau chóng nhào đến người thứ hai. Trong truyền thuyết lịch sử Đại Tần đế quốc từng xuất hiện thảm kịch một đám chuột ăn người tiêu diệt một cánh đại quân.
"Vậy chỉ có thể chạy trốn thôi."
Trước khi chuột ăn người bắt tay hành động, trốn!
Long Phi Dạ quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch, không cần hắn nhắc nhở, Hàn Vân Tịch sớm đã lấy một lọ lớn Siêu Cường Vương Thủy ra, nhanh chóng hòa tan tường sắt.
Nếu như có thể, Hàn Vân Tịch càng muốn vẩy Siêu Cấp Vương Thủy lên chuột ăn người. Đáng tiếc, nước thuốc trên tay nàng không đủ. Hơn nữa cho dù nước thuốc của nàng đủ, đối diện một đám lớn thế này cũng không thể nhất thời thống nhất đánh giết.
Không có thống nhất đánh giết, ngược lại sẽ gây nên phản công của chuột ăn người, đến lúc đó nàng là người đầu tiên xong đời.
Thật ra trên tay Hàn Vân Tịch không chỉ có Siêu Cấp Vương Thủy có thể giết chết chuột ăn người, rất nhiều độc dược đều có thể. Chỉ là đạo lý giống như, đánh súc sinh này thắng về số lượng và tốc độ, thắng về đoàn kết nhất trí.
Hàn Vân Tịch lấy ra hết Siêu Cường Vương Thủy trong hệ thống giải độc để dùng. Cửa sắt tan rất nhanh, nước vàng không ngừng chảy xuống, càng lúc càng nhiều, cửa động cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng mà vào lúc này, chuột ăn người dường như đã chọn được mục tiêu. Từng con bò trên đất, chậm chạp muốn đi, luôn chuẩn bị nhào qua đó.
"Hàn Vân Tịch, đợi lát nữa nàng đi vào trước đi." Long Phi Dạ thấp giọng, hắn chắn trước người Hàn Vân Tịch.
Nói là để nàng đi vào trước nhưng thật ra là để nàng trốn trước.
"Sắp được rồi, muốn trốn mọi người cùng nhau trốn!"
Hàn Vân Tịch gắng sức hòa tan cửa sắt, nàng thuận tay đưa lọ Vương Thủy cuối cùng cho Mộc Linh Nhi: "Giúp một tay, nhanh!"
Mộc Linh Nhi đến nay cũng còn run lẩy bẩy, mà vừa cầm Vương Thủy đột nhiên bình tĩnh lại, cô ấy liếc nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch.
Lực chú ý của Hàn Vân Tịch đều trên cửa sắt, cửa động của lúc này đã gần có thể để một người thông qua rồi.
Mộc Linh Nhi nắm Vương Thủy thật chặt, dường như đang do dự gì đó nhưng vào lúc này, chuột lớn khắp đất đều sột soạt đến sau lưng!
"Không được!" Nam tử áo trắng kinh sợ thốt lên, thế này là chuột ăn người sắp bắt đầu công kích rồi.
Mộc Linh Nhi bị dọa đến toàn thân phát run, tay chợt mềm nhũn. Siêu Cấp Vương Thủy rơi xuống trên chân cô ấy. Thấy thế, Hàn Vân Tịch chợt đẩy cô ấy ra.
"Thịch" một tiếng, Siêu Cường Vương Thủy rơi trên đất. Đồng thời, Mộc Linh Nhi cũng ngã ngồi trên đất.
Ngay tại lúc này, trong đám chuột ăn người đột nhiên phát ra một tiếng "chít" chói tai!
Tình thế này, bất kỳ ai cũng đoán được Mộc Linh Nhi chính là mục tiêu chúng công kích!
"Mộc Linh Nhi!"
Hàn Vân Tịch kinh sợ thét lên, nàng không hề nghĩ ngợi nhiều, một tay kéo Mộc Linh Nhi lại.
"Hàn Vân Tịch, lập tức buông tay!"
Long Phi Dạ lập tức lạnh giọng mệnh lệnh, lúc này Hàn Vân Tịch thật sự là muốn tìm chết. Chuột ăn người muốn công kích Mộc Linh Nhi, Hàn Vân Tịch kéo nàng ấy sẽ bị chuột ăn người xem là một mục tiêu cùng công kích!
Hàn Vân Tịch thật lòng không nghĩ nhiều về hậu quả, phản ứng đầu tiên của nàng cũng chỉ muốn cứu người mà thôi.
Nàng vô ý thức ngẩng đầu nhìn Long Phi Dạ, đã không kịp nữa rồi. Trong nháy mắt, chuột ăn người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà điên cuồng đánh giết qua hai người các nàng.
"Hàn Vân Tịch!"
"Độc nha đầu!"
Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu cùng lên tiếng, lúc này họ đã không để ý có thể cứu được hay không nữa rồi, càng không để ý sẽ cùng gặp họa hay không. Họ đều sẽ kéo Hàn Vân Tịch ra.
Nhưng mà có người tốc độ lại nhanh hơn họ, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, tốc độ nhanh đến khiến người ta cũng không hồi tỉnh được.
Đáy mắt nam tử áo trắng đều là sự quả quyết không tiếc hy sinh bất cứ giá nào, hắn mạnh mẽ kéo Hàn Vân Tịch đến một bên tường, kéo tay nàng quẹt lên tường!
Quá trình này nhanh đến mức kinh khủng, đừng nói những người khác, chính là bản thân Hàn Vân Tịch cũng hồ đồ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy năm ngón tay bị thứ gì đánh trúng, rất đau.
"Ầm!"
Một tiếng vang to lớn, cửa sắt ầm vang sụp đổ!
"Chạy!" Nam tử áo trắng hô to.
Với bản lĩnh của chư vị ở đây, chạy trốn cũng có thể làm được. May là mọi người phản ứng nhanh, Cố Thất Thiếu ôm lấy Mộc Linh Nhi, nam tử áo trắng dẫn theo Hàn Vân Tịch, cả đám người cùng sột soạt bay vụt đến cửa.
Ngay lúc này, màn khiến người ta bất ngờ đã xuất hiện. Chuột ăn người chi chít điên cuồng xông đến đó đột nhiên đều im lặng dừng lại, dừng ở ngoài cửa sắt.
Bọn chúng phát ra từng tiếng "chít chít" vô cùng sắc bén, cũng không biết là không cam hay là sợ hãi, lại không có con nào dám tiến lên phía trước nửa bước.
Mọi người trốn đến phía xa thấy thế, cuối cùng cũng dừng lại, đều thở phào. Vừa rồi đó thực sự là ranh giới sinh tử, quá nguy cấp rồi!
Nơi này là mật thất của độc thú, đám chuột ăn người này lại là do độc thú gọi đến, sao lại không dám tiến vào?
Mà vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cửa lại sụp đổ?
Thở lại bình thường, mọi người đều hoài nghi.
Long Phi Dạ lại lạnh lùng hỏi: "Hàn Vân Tịch, người áo trắng kia đâu?"
Vừa trốn vào đây, lần đầu tiên hắn quan tâm Hàn Vân Tịch, lại phát hiện Hàn Vân Tịch một mình đứng đó, nam tử áo trắng đã không biết tung tích.
Hàn Vân Tịch hiền lành liếc nhìn Long Phi Dạ, từ từ đưa năm ngón tay ra, chỉ thấy năm ngón tay nàng đều có vết thương nhỏ, còn chảy máu nữa.
Nam tử áo trắng đâu?
Nàng cũng không biết, vừa rồi mọi thứ ấy phát sinh quá đột nhiên. Nàng thật sự không biết phát sinh thế nào, nàng hồi tỉnh lại đã đứng ở đây rồi.
Cửa sắt sụp đổ, chuột ăn người dừng lại, nam tử áo trắng đã biến mất...